"Đi đâu vậy?" Mũi Giản Mạt có chút chua xót, nhẫn nhịn cả một ngày, lúc này nghe thấy lời nói của Cố Bắc Thần, cảm xúc trống rỗng đột nhiên được lấp đầy, "Buổi sáng đã đồng ý với bảo bối tối nay sẽ về ăn cơm."
"Hôm nay là ngoại lệ, thằng bé sẽ hiểu." Thanh âm của Cố Bắc Thần trầm thấp mà giàu từ tính, dễ nghe giống như đàn cello, khiến cho người nghe cảm thấy an tâm.
Giản Mạt lúc này không biết làm thế nào để đối mặt với Cố Bắc Thần, quan hệ hiện tại của hai người bọn họ cũng đang rất rối loạn, tối hôm qua còn ý loạn tình mê, ngày hôm nay lại chìm vào bi thương.
"Mạt nhi..." Cố Bắc Thần nặng nề nói, "Có một số việc anh muốn nói với em, ngay ngày hôm nay... Được không?"
Giản Mạt không biết Cố Bắc Thần muốn nói gì với cô, chỉ là không biết làm thế nào để đối mặt, "Em..."
"Em không cần phải suy nghĩ đến chuyện gì hết, an tâm chờ... Được không?" Cố Bắc Thần nhẹ nói.
Giản Mạt không hiểu sao chỉ bởi vì lời nói của Cố Bắc Thần mà dần dần trở nên bình tĩnh trở lại, "Được!"
Cố Bắc Thần cong môi mỉm cười, "Ừ..." Hắn đáp lời cô, sau đó nói, "Phía bên Tiểu Kiệt anh sẽ nói với nó."
"Đương nhiên là anh phải nói!" Giản Mạt giận dữ lầm bầm nói, "Em rất ít khi thất hứa với con... Hơn nữa, nếu em nói, thằng bé nhất định sẽ không để yên cho em!"
Nói đến đây, Giản Mạt cũng có chút bực bội, thế nhưng, không khó nghe ra, cô có chút cưng chiều.
Cố Bắc Thần bị sự tức giận của Giản Mạt chọc cười, "Ừ..." Hắn lại nhẹ nhàng đáp lời cô, "Lúc này đừng nghĩ đến chuyện đó, nhé?"
Lòng Giản Mạt chợt ấm áp... Cảm giác này, giống như ngọn cỏ có được sự che chở của người đàn ông tránh khỏi cơn gió mạnh.
Cô nói cảm ơn, bởi vì cô cảm nhận được chuyện Đế Hoàng tiến vào giới giải trí là muốn đứng ra giúp đỡ cô chặn đứng mọi tin tức, rõ ràng là cố tình bịt miệng truyền thông.
Hắn không hỏi, là bởi vì hắn không tin những thứ mà báo chí nói?
Hay là... Hắn tin cô?
Giản Mạt không hỏi, bởi vì... Cô sợ phải nghe thấy đáp án mà mình không muốn nghe.
Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt thâm thuý của Cố Bắc Thần liếc nhìn Tiêu Cảnh, Tiêu Cảnh gật gật đầu, đi ra ngoài dẫn người đứng ngoài cửa đem vào.
"Thần thiếu..." Tạ Hải Thiên cúi đầu khom lưng đi đến, không giống với bộ dạng lôi thôi bốn năm trước, hiện tại cả người hắn nhìn qua nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều.
"Theo dõi lâu như vậy, vẫn không điều tra được mạng lưới dữ liệu IP môi giới bên kia?" Cố Bắc Thần lạnh lùng hỏi.
Tạ Hải Thiên gật gật đầu, "Là của nước ngoài, thế nhưng, IP đó là giả... Cho nên, không có giá trị quá lớn."
Ánh mắt Cố Bắc Thần trở nên lạnh lùng, chuyện năm đó có thể nói người biết không nhiều...
Giang hồ cũng có nguyên tắc của giang hồ, bọn họ không biết dùng truyền thông để mở miệng nói, cho nên... loại bỏ Thẩm Hạo.
Mà Giản Hành bị đưa đến Angola, chỗ đó chiến tranh trong nước rất nghiêm trọng, đối với một tên không có thực lực, thậm chí cũng không có nhà như hắn mà nói, muốn sống ở đó cũng không dễ dàng gì... Còn có thời gian tạo sóng gió cho giới truyền thông?
Chủ yếu là, Giản Mạt đã trở về, nếu như hắn muốn uy hiếp... Đòi tiền chẳng phải là tốt hơn sao?
Cố Bắc Thần trầm ngâm một lúc, lập tức nhìn về phía Tiêu Cảnh, "Điều tra xem Giản Hành còn ở Angola hay không?"
"Ý của Thần thiếu là..." Tiêu Cảnh giật mình.
Bởi vì năm đó tống Giản Hành ra nước ngoài, sẽ không nghĩ hắn có thể trở về, cộng thêm Giản Mạt cũng xuất ngoại, Thần thiếu lại theo đuôi Giản Mạt... Cuối cùng, lực chú ý hoàn toàn không đặt lên người này.
Nếu như sự tình hôm nay là Giản Hành làm... Trước tiên không nhắc đến cái thứ anh trai đến cả súc sinh cũng không bằng này, nhưng hắn làm sao làm được?
"Nếu như... Có người chống lưng cho hắn, ai biết được?" Cố Bắc Thần nói, tầm mắt híp lại thành một khe hở, trong nháy mắt, khi hắn mở mắt, khí lạnh đột nhiên bắn ra.
Ánh mắt đột nhiên thay đổi, khiến Tạ Hải Thiên không khỏi lạnh ngắt...
Dù cho mấy năm này cùng Thần thiếu tiếp xúc rất nhiều lần, nhưng mỗi khi nhìn thấy vẻ mặt này của hắn, Tạ Hải Thiên cũng tránh khỏi lạnh toát từ lòng bàn chân truyền lên khắp người.
Hôm nay, scandal này nối tiếp tin tức kia khiến cho giới truyền thông được một phen náo động...
Sở Tử Tiêu nhìn đống báo chí kia, khóe miệng cong lên lạnh lùng... Bắc Thần vì Giản Mạt vậy mà phá vỡ tất cả mọi nguyên tắc tiến vào giới giải trí!
Không có cảm động, cũng không có sự bội phục, đáy mắt Sở Tử Tiêu chỉ có một mảnh trầm lạnh...
Tất cả đều thay đổi, theo thời gian đều thay đổi chút một, tình cảm cũng là thay đổi.
Lý Tiểu Nguyệt nhận được điện thoại của Cố Bắc Thần, nghe hắn nói muốn đem Giản Kiệt đến nhà cô một thời gian, hơi sững sờ.
"Anh và Mạt Mạt muốn đi hẹn hò?" Lý Tiểu Nguyệt hỏi.
"Giải đáp khúc mắc trong lòng cô ấy..." Cố Bắc Thần không giấu giếm nói.
Lý Tiểu Nguyệt khẽ nhíu mày, "Vì bài báo sáng nay sao?" Cô tỉnh ngộ hỏi.
Cố Bắc Thần "Ừ" một tiếng...
"Tổng giám đốc Cố, nếu như..." Lý Tiểu Nguyệt ngập ngưng hỏi, "Tôi nói là nếu như... Mạt Mạt thực sự giống như mấy bài báo kia nói thì anh sẽ nghĩ như thế nào?"
"Tôi muốn cô ấy!" Cố Bắc Thần chậm rãi mở miệng, ba chữ, lộ ra sự ngang ngược không ai có thể thay đổi được.
Lý Tiểu Nguyệt cười, "Hi vọng anh nói được thì làm được..." Cô ấy thở dài một tiếng, "Mạt Mạt mấy năm nay thực sự sống không dễ dàng, tôi hi vọng anh sẽ không đem chuyện này xem như một trò chơi... Cô ấy, chơi không nổi!"
"Bây giờ có nói gì cũng không thể cam kết sẽ khiến người khác tin tưởng." Cố Bắc Thần yên ổn mở miệng, "Chúng ta sao không mỏi mắt mong chờ?"
"Được!" Lý Tiểu Nguyệt lên tiếng, không nói gì nữa.
Lời hứa hẹn của đàn ông chính là lời nói dối xinh đẹp nhất, lời hứa hẹn đó nghe nhiều cũng trở thành hư vô mờ mịt, còn không bằng thể hiện bằng hành động!
Tài xế lái xe, Cố Bắc Thần tự mình đi đón Giản Kiệt...
Bây giờ hắn còn đang trong giai đoạn theo đuổi Giản Mạt, hắn không muốn truyền thông viết loạn, khiến cho cuộc sống của Giản Kiệt và Giản Mạt trở nên gánh nặng.
Tài xế xuống xe, bởi vì trước đó Giản Mạt đã gọi điện cho thầy giáo, hắn rất nhanh chóng đã đưa Giản Kiệt lên xe.
Giản Kiệt có chút nghi hoặc: "Daddy tới đón con, có cái gì đó không đúng nha!"
Cố Bắc Thần cười, "Buổi tối ba còn muốn thực kế hoạch theo đuổi vợ..." Hắn hơi nhíu mày, "Bởi vì liên quan đến vấn đề cơ duyên sau này, đêm nay con góp một chút công sức của mình để ba và mẹ có một cuộc hẹn hò riêng tư được không??"
Giản Kiệt vừa nghe, lập tức sáng mắt, "Vậy ba nắm chắc bao nhiêu phần trăm?"
"Ân..." Cố Bắc Thần trầm ngâm suy nghĩ, sau đó có chút buồn rầu, "Mẹ con có đôi lúc não không thông suất, ba cũng không thể nào bảo đảm. Tuy nhiên, có thể khẳng định một điểm, tối nay nhất định sẽ có đột phá lớn."
"Đã như vậy, con chỉ có thể ngượng bộ giúp ba một chút vậy!" Giản Kiệt kiêu ngạo nâng khuôn mặt nhỏ lên, " Chỉ có điều, ba phải đẩy nhanh tiến độ vào... Bằng không, Uncle Ly từ thành phố A trở về, ba sẽ trở nên khó khăn hơn trong việc theo đuổi Mommy đấy."
Cố Bắc Thần khẽ nhếch môi, "Ba sẽ không để cho hắn ta có cơ hội này đâu!"
Giản Kiệt cũng cười theo... Mắt nhìn Cố Bắc Thần vô cùng sùng bái, đó là biểu hiện của một người con trai sùng bái cha mình.
Đưa Giản Kiệt đến chỗ Lý Tiểu Nguyệt, Cố Bắc Thần đến Lăng Vũ quốc tế, dừng xe dưới lầu chờ cô.
Bởi vì đã quá giờ tan làm, Giản Mạt rón rén lại gần xe hắn giống như ăn trộm...
Tài xế đã về nhà, Cố Bắc Thần tự mình lái xe, sau khi cài dây an toàn cho Giản Mạt, hắn đưa xe hoà vào dòng xe cộ trên đường.
"Đi đâu vậy?" Giản Mạt có chút tò mò hỏi.
Cố Bắc Thần nghiêng đầu liếc mắt nhìn Giản Mạt, không trả lời, chỉ chuyên tâm lái xe.
Thế nhưng, khi xe dừng lại ở trước khách sạn Sofia, sắc mặt Giản Mạt trong nháy mắt trở nên tái nhợt...
Theo bản năng, cô nghiêng đầu nhìn về phía Cố Bắc Thần, lại hỏi: "Anh tin mấy lời báo chí nói, đúng không?"