CHƯƠNG 98: TÔI KHÔNG BIẾT HÁT TÌNH CA.
CHƯƠNG 98: TÔI KHÔNG BIẾT HÁT TÌNH CA.
Tô Thiên Kiều tự tin gật đầu: “Mấy người theo đuổi cháu đại khái đều sử dụng mấy cái chiêu này đó!”
Ông Cổ gật đầu, vẻ mặt hưng phấn: “Người bạn đời đã chết của tôi là do gia đình sắp xếp hôn lễ, tôi căn bản chưa hề có qua mấy cái kinh nghiệm này.”
Tô Thiên Kiều cười nói: “Vậy ông có thể thử xem sao, ông Cổ, người già nhưng trái tim không có già a…”
Không biết tại vì sao, rõ ràng là thật sự tội nghiệp cho ông già này, cũng bởi vì tính cách của ông rất giống với ông nội của mình cho nên Tô Thiên Kiều mới đến thăm ông, nhưng mà lúc ở cùng với ông già này, Tô Thiên Kiều thật sự cảm thấy mình rất là thoải mái, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều.
Chỉ nghe ông Cổ nói: “Đúng vậy, nhưng mà…mấy cái khác còn được, tôi, tôi không biết hát tình ca!”
Tô Thiên Kiều cau mày suy nghĩ một hồi lâu, đột nhiên vỗ vào đầu một cái, lục lọi trong túi của mình tìm ra một cái máy nghe nhạc màu trắng sữa: “Đây là MP4 mẫu mới nhất, hay là cháu tặng cho ông nha, bên trong có rất nhiều bài hát, ông học thử xem!”
Ông cụ nói: “Tôi không biết xài, hơn nữa…bài hát bây giờ sao tôi biết hát được!”
Tô Thiên Kiều suy nghĩ một lát: “Để cháu đến văn phòng của viện trưởng tải cho ông, ông thích bài gì?”
Ông Cổ suy tư một hồi: “Mấy bài hát ở thời đại của tôi…quá là quê mùa rồi, nếu như là cái gì, Châu gì đó Luân gì đó, Hàn Canh gì đó, còn có mấy chàng trai Hàn quốc ở thời đại mấy cô thì tôi hát không được, nếu như là mấy ngôi sao ca nhạc nổi tiếng ở thời 70, 80 thì tôi còn tương đối quen thuộc!”
“Ò, như vậy à…” Tô Thiên Kiều suy nghĩ một hồi, nói: “Đàm Vĩnh Lân, Ôn Triệu Luân?”
Ông Cổ ngẫm nghĩ một hồi: “Tiếng Quảng Đông tôi e là hát không chuẩn, ngược lại còn bị bêu xấu nữa!”
Tô Thiên Kiều lại nói: “Trương Học Hữu, Lưu Đức Hoa?”
Ông Cổ lại lắc đầu: “Trương Học Hữu là ca thần, tôi làm sao mà hát hay được, còn Lưu Đức Hoa sao…nam thần trong lòng quá nhiều người, tôi vẫn là không nên huỷ hoại thì tốt hơn!”
“Vậy thì…Vương Kiệt thì sao?” Tô Thiên Kiều đề nghị.
Đôi mắt ông Cổ chợt sáng lên, thần sắc lại có chút ảm đảm: “Lúc con trai tôi còn sống rất là thích Vương Kiệt, thường hay nghe nó nhắc đến trải nghiệm của ngôi sao này, dường như là có chút giống với tôi lúc còn trẻ, hơn nữa, bởi vì con trai tôi nên tôi cũng hay nghe bài hát của cậu ta, vậy thì cứ tải cậu ta đi!”
“Vậy thì…bài nào thì được đây?” Xong phần minh tinh, Tô Thiên Kiều nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ, Vương Kiệt bể dâu cuộc đời như vậy, nếu như muốn hát ca khúc nào vừa lãng mạn vừa động lòng người, vậy thì…không có gì khác hơn chính là
Tô Thiên Kiều vội vàng nói: “Ông đợi chút, cháu nghĩ ra một bài thích hợp rồi, không cần đến văn phòng của viện trưởng nữa, cháu trực tiếp dùng điện thoại tải luôn!”
Tô Thiên Kiều mở điện thoại ra, lên mạng tải bài hát này, thông qua Bluetooth truyền đến chiếc máy nghe nhạc, sau đó lập tức phát lên, nhét tai nghe vào tai của ông Cổ, ông Cổ vừa nghe thì đã bị bài hát này làm say mê rồi.
Nghe xong một lần, hỏi ông Cổ thấy thế nào, ông hưng phấn nói: “Tuy là tiếng Quảng Đông, nhưng mà tôi rất thích, chắc chắn sẽ học được, hơn nữa…bài hát này khiến tôi nhớ đến con trai tôi!”
Trong đôi mắt của ông lão cố chấp này xuất hiện một tia cảm động vui vẻ, ông nhìn Tô Thiên Kiều: “Cô gái, cảm ơn cô!”
Tô Thiên Kiều mỉm cười nói: “Không cần cảm ơn cháu, ở cùng với ông Cổ, bản thân cháu cũng rất vui!”
Ông Cổ nở nụ cười, ý vị thâm trường mà nhìn Tô Thiên Kiều một cái, nói: “Tôi có thể kêu tên của cô không?”
“Đương nhiên là được rồi, cháu tên là Thẩm Nghiêng Thành!” Tô Thiên Kiều nói.
Ông Cổ gật đầu: “Nghiêng Thành, lòng tốt hôm nay của cháu, sau này nhất định sẽ nhận được báo đáp tốt!”
Tô Thiên Kiều nở nụ cười ngọt ngào: “Hy vọng như vậy!”
Nhìn sắc trời một cái, đã hơn 7 giờ rồi, Tô Thiên Kiều nói: “Ông Cổ, cháu phải đi làm rồi, ông học hát cho hay nha, lần sau cháu lại đến thăm ông!”
Ông Cổ gật đầu, nói: “Hay là…cháu để lại số điện thoại của cháu cho ta đi!”
Tô Thiên Kiều hoàn toàn không hề keo kiệt mà lưu lại số của mình vào trong điện thoại của ông Cổ,
Sự thần bí cao thâm khó lường trong đôi mắt của ông Cổ lại biến mất rồi, mà trở thành cái biểu cảm khi nhìn Tô Thiên Kiều thường ngày, vô cùng oách xà lách mà nói: “Đợi ta theo đuổi được bà già đó rồi sẽ gọi điện thoại nói cho cháu, cháu đi đi!”
Tô Thiên Kiều gật gật đầu, tạm biệt với ông cụ rồi rời khỏi viện dưỡng lão, trực tiếp về tổ phim.
Đến tổ phim, Tô Thiên Kiều gọi điện thoại cho Thẩm Minh Dương báo bình an, nhưng Thẩm Minh Dương không chịu an tâm về cô, chắc là nghe được một số chuyện về tổ phim và Lý Tuệ Na tối hôm qua rồi, muốn cô đến văn phòng một chuyến!
Trong văn phòng của Thẩm Thị, Tô Thiên Kiều nhìn thấy Thẩm Minh Dương còn tiều tuỵ hơn mình một đêm chưa ngủ nữa.
Thẩm Minh Dương nhìn thấy Tô Thiên Kiều đến thì có chút lo lắng mà nói: “Tối qua em không sao chứ?”
Tô Thiên Kiều tưởng anh đang nói đến việc ở cùng Nguyễn Hạo Thiên, không muốn Thẩm Minh Dương lo lắng nên lắc đầu nói: “Không cần lo lắng, em không sao.”
Nhưng Thẩm Minh Dương lại nói: “Con người Lý Tuệ Na càng lúc càng không ra gì mà, cô ta chắc hẳn là biết thân phận của em, nhưng lại…” Lời nói của Thẩm Minh Dương ngừng lại, Tô Thiên Kiều kinh ngạc, thì ra anh đang nói đến chuyện này à.
Trong lòng thả lỏng một chút, cô cười nói: “Không sao, tâm trạng cô ta không tốt, để cô ta khóc lóc la lối là được rồi, ai bảo bộ phim này có liên quan đến sinh tử của Thẩm Thị chứ? Làm vì anh chút chuyện nhỏ này…anh hà tất gì phải để trong lòng chứ!”
Thẩm Minh Dương thở dài một tiếng, cảm động mà nhìn Tô Thiên Kiều: “Vô Tình, cảm ơn em.”
Tô Thiên Kiều lắc đầu: “Người nên nói cảm ơn là em, càng huống hồ chúng ta cũng đã nói rồi, giữa chúng ta…không nên nói mấy lời này, không phải sao?”
Thẩm Minh Dương gật đầu cười nói: “Phải, không nên nói mấy lời này. Nhưng mà…hôm nay em còn dám đi không?”
Tô Thiên Kiều nói: “Sao em lại không dám đi chứ? Em đã đến tổ phim rồi, là anh kêu em đến nên em mới qua đây gặp anh, để anh yên tâm!”
Thẩm Minh Dương nói: “Vậy thì tốt, em qua đó trước đi, không còn gì nữa rồi.”
Nếu Tô Thiên Kiều đã đến đây rồi thì dứt khoác ngồi xuống nói: “Người trong tổ phim đều chưa đến, không vội, có chuyện này em muốn hỏi anh!”
“Chuyện gì?” Thẩm Minh Dương nhìn Tô Thiên Kiều một cái với ánh mắt cổ quái.
Tô Thiên Kiều nói: “Kỷ Vân Huy bỏ đầu tư, đem đến ảnh hưởng cho Thẩm Thị, nếu như để cho Nguyễn Hạo Thiên đầu tư…sẽ có chuyển biến tốt không?”
Thẩm Minh Dương kinh ngạc nhìn Tô Thiên Kiều một cái, nói: “Đương nhiên sẽ chuyển biến tốt, nhưng mà…chắc Nguyễn Hạo Thiên sẽ không đầu tư cho Thẩm Thị đâu!”
“Tại sao?” Tô Thiên Kiều không nói đến lời mà Nguyễn Hạo Thiên đã nói với mình, chỉ là hiếu kỳ mà hỏi Thẩm Minh Dương!
Thẩm Minh Dương do dự một hồi rồi nhìn Tô Thiên Kiều nói: “Có lẽ là em không biết, bốn đại gia tộc ở thành phố A, bề mặt thì là hài hoà êm dịu, nhưng minh tranh ám đấu rất lợi hại!”
Tô Thiên Kiều ngồi ở đối diện anh, có hứng thú mà nhìn Thẩm Minh Dương.
Chỉ nghe Thẩm Minh Dương từ từ nói cho Tô Thiên Kiều nghe về rất nhiều nội tình mà Tô Thiên Kiều vốn không biết…
“Bốn đại gia tộc có nhà họ Nguyễn, nhà họ Kỷ, nhà họ Âm và nhà họ Thẩm chúng ta! Trong đó mạnh nhất không ai khác chính là tập đoàn Đế Quốc của người được xưng là ác ma địa ngục Nguyễn Hạo Thiên! Tiếp đó là tập đoàn của Âm Thị, còn yếu nhất…là nhà họ Thẩm của chúng ta!”
“Vốn dĩ nhà họ Thẩm là gia tộc mạnh nhất trong tứ đại gia tộc khi ba anh còn sống, ngược lại tập đoàn Đế Quốc hiện nay đang lớn mạnh nhất vào lúc đó bởi vì mới đầu tư ở trong nước, nên chỉ là một công ty nhỏ không có tiếng tăm! Sau này, sau khi ba anh qua đời, Thẩm Thị bị người ta hãm hại, dần dần không còn được lớn mạnh như trước nữa, mà sau khi ba của Nguyễn Hạo Thiên qua đời thì anh ta lên tiếp quản tập đoàn Đế Quốc, anh ta cũng thật sự là rất có thủ đoạn, không những cay độc quyết đoán, phương pháp xử sự còn vô cùng độc đáo theo cách riêng của mình, chỉ qua có vài năm mà tập đoàn Đế Quốc đã chễm chệ ngồi ở vị trí vô cùng cường đại.”
“Tất cả mọi người chỉ cần nói đến vị chủ tịch thần bí của tập đoàn Đế Quốc thôi thì sắc mặt liền thay đổi, sự nỗi sợ hãi đối với anh ta càng lúc càng thêm sâu, như vậy…lại càng thêm củng cố vị trí lão đại của tập đoàn Đế Quốc của anh ta! Tập đoàn Đế Quốc ngoại trừ thủ đoạn cao minh của Nguyễn Hạo Thiên ra, thật ra tính cách và cách đối nhân xử thế của anh ta cũng có ảnh hưởng nhất định!”
“Bây giờ, tuy Kỷ Vân Huy đã từ hôn với chị hai rồi, nhưng cũng không đến nỗi phải rút bỏ sản nghiệp đã hùn vốn với Thẩm Thị, chắc là tập đoàn nhà họ Kỷ xuất hiện nguy cơ gì đó khiến cho Kỷ Vân Huy không thể không rút vốn đối với Thẩm Thị, với địa vị trong quan trường của Kỷ Tông, anh trai của Kỷ Vân Huy, vấn đề mà tập đoàn nhà họ Kỷ gặp phải chắc chắn là có liên quan đến tập đoàn Đế Quốc, bởi vì người khác căn bản là không làm được gì nhà họ Kỷ. Cho nên…Kỷ Vân Huy mới không thể không rút, để bảo đảm địa vị của tập đoàn nhà họ Kỷ!”
“Vậy tại sao…Nguyễn Hạo Thiên lại phải làm như vậy?” Tô Thiên Kiều không hiểu hỏi.
Thẩm Minh Dương nói: “Dã tâm của Nguyễn Hạo Thiên vô cùng lớn, bốn gia tộc lớn vốn kiềm hãm lẫn nhau một cách công bằng, nhưng sau khi anh ta đến…muốn một nhà lớn duy nhất, nuốt chửng bốn đại gia tộc, thành lập tập đoàn Đế Quốc chân chính của mình, cho nên…anh ta cần phải có một chút hy sinh, mà bước đầu tiên chính là nuốt chửng nhà họ Thẩm hiện giờ đang yếu nhất!”
Tô Thiên Kiều nhất thời không biết nên nói gì nữa, không biết là do phán đoán của Thẩm Minh Dương sai rồi, hay là lời mà Nguyễn Hạo Thiên đã từng nói muốn đầu tư vào Thẩm Thị là giả nữa!
Hay là nói…sự đầu tư của anh ta là có một mục đích khác?
“Cho nên anh mới nói, muốn Nguyễn Hạo Thiên đầu tư vào Thẩm Thị là chuyện không thể nào sao?” Tô Thiên Kiều hỏi Thẩm Minh Dương.
Thẩm Minh Dương gật đầu nói: “Phải! Trừ phi…anh ta muốn mượn nó để thống trị Thẩm Thị, tuyệt đối không phải là vì muốn tốt cho Thẩm Thị!”
Giải thích như vậy, vậy thì ban đầu cuộc đối thoại kỳ lạ của Kỷ Vân Huy và Nguyễn Hạo Thiên đó, chính là khả kiến nhất ban rồi.( nhìn một bộ phận nhỏ nhưng cũng có thể biết được toàn bộ sự việc)
“Vậy…Thẩm Thị chỉ có thể tự mình cố gắng thôi sao?” Tô Thiên Kiều hỏi.
Thẩm Minh Dương gật đầu: “Thẩm Thị chỉ cần bộ phim lần này thành công, mở ra một con đường mới, hoặc là…sẽ có chuyện tốt hơn xuất hiện!”
“Chuyện tốt hơn? Chuyện gì!” Tô Thiên Kiều không hiểu mà nhìn Thẩm Minh Dương hỏi.
Thẩm Minh Dương nói: “Ví dụ như…có một công ty hoàn toàn không sợ Nguyễn Hạo Thiên đến đầu tư cho công ty, nhưng mà khả năng này rất nhỏ rất nhỏ!”
“Tại sao?” Tô Thiên Kiều hỏi.
Thẩm Minh Dương nói: “Ở thành phố A thậm chí là trong nước, có ai là không sợ tập đoàn Đế Quốc chứ? Nguyễn Hạo Thiên muốn huỷ diệt một nửa công ty nhỏ, quả thực là còn đơn giản hơn việc bóp chết một con kiến nữa, ai sẽ đồng ý vì hợp tác với Thẩm Thị mà đắc tội với Nguyễn Hạo Thiên chứ? Chỉ e chuyện đầu tư còn chưa bàn xong nữa thì bản thân mình đã có nguy cơ còn lớn hơn cả Thẩm Thị rồi!”
Thần sắc Tô Thiên Kiều chợt thay đổi, chả trách Thẩm Minh Dương gần đây lại phiền não như vậy, bây giờ nghe thấy vậy, trừ phi là bộ phim lần này thành công hoàn toàn, mở một con đường mới trên thị trường giải trí, nếu không…Thẩm Thị hoàn toàn là chính là miếng cá nằm trên thớt, chỉ có thể để mặc cho người ta mổ xẻ!
“Thì ra là như vậy!” Tô Thiên Kiều hít thở sâu một hơi, nhìn Thẩm Minh Dương nói: “Anh cũng không cần lo lắng như vậy đâu, nói không chừng chuyện sẽ có bước ngoặc mới thôi!”
Thẩm Minh Dương gật đầu nói: “Hết cách rồi, chỉ đành vượt qua thời kỳ này, rồi ra dự định!”
Tô Thiên Kiều gật đầu nói: “Bên Nguyễn Hạo Thiên…anh ta hình như đã có nhiều tín nhiệm với em rồi, cho nên em sẽ chú ý nhất cử nhất động của anh ta, hy vọng có thể có ích đối với công ty!”
Thẩm Minh Dương gật đầu và nói: “Nhưng mà Vô Tình này, em phải nhớ, tất cả phải vì em trước, đặc biệt là đừng để bản thân mình có nguy hiểm gì, đây mới là chuyện mà anh để ý nhất, có biết không?”