CHƯƠNG 91: CẢM GIÁC
CHƯƠNG 91: CẢM GIÁC
“Vậy phải làm sao đây? Nếu như đến nhà họ Thẩm...e là không tiện lắm!” Ngoại trừ không muốn để Thẩm Thanh Thu nói xấu mình, để nhà họ Thẩm ngạc nhiên vì không ngờ cô lại quen biết Nguyễn Hạo Thiên, quan trọng hơn hết là, cô không hề xem đó là nhà mình, dẫn một người đàn ông lạ mặt về đó thì không thỏa đáng cho mấy.
“Nếu như cô không để bụng...thì qua nhà tôi đi.” Nguyễn Hạo Thiên nói.
“...Thế có tiện không?” Tô Thiên Kiều do dự một chốc, dù gì cô và anh ta chưa quen biết nhau bao lâu, vốn dĩ chỉ muốn lợi dụng thân phận của Nguyễn Hạo Thiên đến mượn phòng bếp trong khách sạn mà thôi. Nếu như lên phòng nhanh như thế, cũng có thể Nguyễn Hạo Thiên sẽ khinh thường cô, cô không muốn anh ấy khinh thường mình.
“Tôi có căn hộ nhỏ của mình, bình thường chỉ có người giúp việc theo giờ qua đó làm vệ sinh, còn lại chẳng có ai đi cả!” Nguyễn Hạo Thiên nói, đêm nay anh cảm thấy hết sức kỳ lạ, không ngờ mình lại dẫn một người phụ nữ về nhà, cuộc trò chuyện của hai người mỗi lúc một ám muội.
“Nếu như tôi qua đó, anh sẽ không cảm thấy tôi có mục đích khác chứ?” Tô Thiên Kiều ngẫm nghĩ một hồi, bèn thẳng thắn nói cho anh biết suy nghĩ của mình. Cô biết người đàn ông này đa nghi, để cho sau này khỏi phải gặp rắc rối, nói rõ ràng trước với anh là hơn.
“Lần này sẽ không đâu!” Gương mặt Nguyễn Hạo Thiên cứng đờ, giọng điệu cũng cứng ngắc.
“Nhà anh có...thức ăn không?” Tô Thiên Kiều cắn môi, nhìn anh: “Nhà bếp có nguyên liệu gì không?”
Tô Thiên Kiều quay đầu lại, thấy anh lái xe một cách nghiêm túc, anh nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ một hồi lâu rồi mới nghiêm túc đáp: “Có hai trái trứng gà, có tính là thức ăn không?”
“...Bây giờ cửa hàng bách hóa vẫn còn mở cửa đấy, hay là...chúng ta đi mua ít đồ ăn đi?” Tô Thiên Kiều dè dặt đề nghị: “Dưới nhà bếp còn những thứ gì, anh có biết không?”
Nguyễn Hạo Thiên đáp: “Có dụng cụ, đại khái chắc còn chai giấm!”
“Ồ...vậy vừa khéo đi siêu thị mua luôn!” Tô Thiên Kiều đáp.
“Được!” Nguyễn Hạo Thiên dứt khoát đồng ý, anh quay đầu xe lại, đi về phía siêu thị lớn gần đó...
Anh đột ngột quay xe khiến cho Tô Thiên Kiều cảm thấy hơi buồn nôn, đầu cô quay vòng vòng như thể đang nằm mơ.
Tất thảy xảy ra quá nhanh, rõ ràng cảm thấy hơi không chân thật.
Chuyện gì thế này?
Không phải Nguyễn Hạo Thiên nên tức giận đùng đùng chạy đến công ty cô, hỏi xem rốt cuộc cô có mục đích gì, rồi từ chối cô một cách lạnh lùng à? Sao Thiên Kiều cảm thấy...hình như anh đang thấp thoáng hy vọng?
Tô Thiên Kiều liếm môi, thấy sắc mặt Nguyễn Hạo Thiên bình tĩnh như thường, không khỏi hỏi anh: “Vậy...bình thường không có ai xuống bếp nhà anh à?”
“Chỉ có dì dọn vệ sinh xuống quét dọn thôi, tôi chưa từng ăn cơm ở đó!” Nguyễn Hạo Thiên nói, ngừng một lúc rồi mới bổ sung: “Tôi vẫn còn chưa dẫn bạn gái nào của mình về đó đâu.” Sắc mặt Tô Thiên Kiều đỏ bừng, cô vội vàng cúi đầu, không biết vì sao mà trong lòng cô lại thấy chột dạ.
“Đến rồi, tôi đi mua với cô, hay là cô đi một mình?” Nguyễn Hạo Thiên hỏi.
Thấy Nguyễn Hạo Thiên ngừng xe, cô nói khe khẽ: “Nếu như tiện thì anh đi cùng tôi đi, chứ có mình tôi không xách hết đồ nổi. Nếu như anh thích ăn gì...thì cũng có thể mua luôn.”
Nguyễn Hạo Thiên không từ chối, anh tắt máy xuống xe, mở cửa cho Tô Thiên Kiều rồi hỏi: “Cô biết nấu rất nhiều món ư?”
Tô Thiên Kiều lắc đầu đáp: “Món nào khó quá thì không biết, món dễ nấu được.”
Nguyễn Hạo Thiên hơi kinh ngạc, đáp: “Vào đi!”
Trong cửa hàng bách hóa, ngoại hình của anh và cô khiến cho khá nhiều người quay đầu nhìn lại, Tô Thiên Kiều mua rất nhiều ớt ngọt tươi rói, cà chua, dưa leo, xương sườn, sò điệp, nấm, tôm sống...cô mua sắm cứ nhử thể mua cho tủ lạnh nhà mình vậy, nhìn thấy đồ tươi đều bỏ vào xe.
Nguyễn Hạo Thiên có đi mua đồ bao giờ đâu? Nhìn thấy Tô Thiên Kiều lần lượt bỏ đồ vào trong giỏ xe, anh cứ nghĩ để nấu một món cần phải mua nhiều nguyên liệu, cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều.
“Anh...không muốn ăn gì hả?” Tô Thiên Kiều đi qua đi lại trước quầy đông lạnh, do dự hỏi Nguyễn Hạo Thiên.
Đột nhiên cô hỏi thế, Nguyễn Hạo Thiên cũng rất nể mặt cô, anh nhìn dáo dác hết một vòng rồi chỉ vào hộp thịt bò: “Hình như cái đó trông ngon ngon!”
Tô Thiên Kiều gật đầu, lấy một hộp thịt bò, rồi lại quay người đi lựa một bó cần tây xanh um, lấy thêm bao gạo ròi mới dẫn Nguyễn Hạo Thiên sang khu nguyên liệu.
Nguyễn Hạo đẩy xe đi theo sau lưng cô, giống hệt như một người đàn ông đích thực, khiến cho khá nhiều cô gái quay đầu sang nhìn.
Tô Thiên Kiều mua bộ dầu, muối, tương và giấm, rồi vỗ tay cười nói: “Được rồi, đi thôi!”
Tính tiền rất nhanh, Nguyễn Hạo Thiên xách theo ba bịch đồ lớn đi phía sau Nguyễn Hạo Thiên.
Lần đầu tiên trải nghiệm đi siêu thị, không ngờ cũng chẳng tệ, anh không bài xích một chút nào. Nhìn thấy cô gái hấp tấp sải chân muốn về nhà trổ tài nấu bếp, đột nhiên cảm giác có chốn về dậy lên trong lòng anh một cách lạ lùng...
Anh hất văng cảm giác lạ lùng này đi, đêm nay anh bị làm sao thế này? Lẽ nào vì ban nãy ở trong quán KTV, cô gái này gặp uất ức vì mình ư? Hay là...bởi vì trước giờ chưa từng mở miệng nói, muốn giúp anh nấu một bữa cơm?
Có loại phụ nữ sẽ giải quyết nhu cầu sinh lý cho anh, có người phụ nữ giúp anh giải quyết chuyện công ty, cũng có những người duy trì lợi ích cho công ty. Nhưng mà từ trước đến nay, chưa từng có cô gái nào để ý đến dạ dày của anh, chưa có ai cả.
Có những lúc, người đàn ông quá mức ưu tú sẽ không nhận được đãi ngộ bình thường...
Sau khi lên xe, Nguyễn Hạo Thiên không khỏi lái nhanh hơn nhiều, dường như anh bắt đầu chuẩn bị chờ đợi bàn cơm tối vốn chỉ để bữa ăn đối phó này.
Căn hộ nhỏ trong miệng Nguyễn Hạo Thiên lại nằm trong tòa nhà thương mại cao cấp nhất ở thành phố A, mặc dù cô biết chắc chắn căn hộ của anh sẽ rất lớn, nhưng không ngờ lại lớn đến mức này.
Đi thang máy lên thẳng, căn hộ thông tầng trên hai tầng cao nhất, lớn đến nỗi có thể để mười mấy người cùng chơi đùa lăn lộn bên trong...
Tô Thiên Kiều bước ra khỏi thang máy với vẻ ngạc nhiên, đi thẳng đến trước cửa phòng anh anh.
“Ừm...nhà bếp ở đâu vậy?” Tô Thiên Kiều hỏi.
Nguyễn Hạo Thiên chìa tay ra chỉ về một hướng, rồi dẫn Tô Thiên Kiều đi vào căn phòng bên cạnh.
Tô Thiên Kiều nhìn căn nhà sạch sẽ không dính hạt bụi nào, dụng cụ cũng đầy đủ, nhưng lại trống rỗng, không có hơi người.
Cô đi xuống nhà bếp, bỏ hết những món vừa mua trong siêu thị vào tủ lạnh, sau khi sắp xếp xong xuôi mới nhìn thấy Nguyễn Hạo Thiên đang đứng trước cửa nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ, cô đâm ra lúng túng: “Anh ngồi xuống đợi đi, một tiếng nữa là có ăn rồi!”
“Ừm...nếu cần giúp đỡ cái gì thì kêu tôi, tôi...ra phòng khách coi ti vi!” Nguyễn Hạo Thiên nhìn Tô Thiên Kiều, đôi mắt anh lại bình tĩnh như cũ, nói với giọng hờ hững.
Tô Thiên Kiều gật đầu: “Ừ, anh đi đi!”
Bầu không khí hơi là lạ, Tô Thiên Kiều không hiểu cho lắm, thấy Nguyễn Hạo Thiên quay bước bỏ đi, mới xuống nhà bếp, rửa nồi áp suất cho sạch, rồi bỏ xương sườn, sò điệp và nấm vào.
Thời gian có hạn, dùng nồi đất thì sợ là không kịp, cô bèn dùng tạm nồi áp suất.
Đợi đến canh sôi , cô bắt nồi cơm, rồi làm món trứng xào cà chua đơn giản nhất, dưa leo xào thịt, cuối cùng là món thịt bò mà Nguyễn Hạo Thiên thích nhất, nấu kèm với cần tay. Sau khi xắt thịt xong, cơm vừa chín tới.
Cô bắt đầu xào thịt một cách thành thạo, chỉ có ba món, chưa đến mười phút đã làm xong xuôi.
Cô tắt lửa nồi canh, luộc chín tôm, làm món tôm rim, vừa đơn giản vừa ngon.
Tất thảy đã chuẩn bị đầy đủ, cuối cùng cô mới mở nồi canh ra, thả hành và muối vào, đã xong!
“Có thể ăn được rồi, giúp tôi xếp chén đũa đi!” Tô Thiên Kiều nhìn những món ăn dù đơn giản nhưng vẫn rực rỡ màu sắc, cô vui vẻ vỗ tay, quay đầu lại nhìn anh.
“Anh...sao anh lại ở đây?” Vừa quay đầu bèn nhìn thấy Nguyễn Hạo Thiên, ban nãy anh nói muốn lên phòng khách xem ti vi, nhưng rồi không biết xuống đây từ hồi nào, anh khoanh tay trước ngực, tựa người vào cửa nhìn cô, nghiêm túc quan sát Tô Thiên Kiều, mặc dù gương mặt lạnh lùng, nhưng lại pha lẫn với vẻ tán thưởng.
Lúc Tô Thiên Kiều quay đầu nhìn lại đã biến mất tăm, cô hơi sững sờ, cứ nghĩ đây chỉ là ảo giác của mình mà thôi, Nguyễn Hạo Thiên nói: “Tài nghệ điêu luyện, không biết mùi vị thế nào.”
“Ăn thử là biết ngay chứ gì!” Tô Thiên Kiều nói, cô bưng hai dĩa thịt đi ra nhà ăn, Nguyễn Hạo Thiên cũng đi theo cô bày chén đũa.
Các món ăn nhanh chóng được bưng lên bàn, Tô Thiên Kiều đưa chén cơm cho Nguyễn Hạo Thiên, do dự một lát, rồi mới nói: “Anh thường xuyên ăn cơm bên ngoài, chỉ e dạ dày sẽ không khỏe, bởi thế tôi mới mua loại gạo mềm, anh chưa từng xuống nhà bếp, lại ít khi ăn cơm nhà nên không biết, có thể loại gạo này hơi mềm một chút, nhưng không dẻo, tốt cho dạ dày lắm.”
“Ừm, được!” Nguyễn Hạo Thiên chỉ trả lời một cách lạnh lùng, trong lòng anh đang mừng thầm, nhưng vẫn ương bướng không chịu thừa nhận.
Dường như anh đã hình thành chế độ tự bảo vệ mình, đây vốn là bản thân, bài xích sự quan tâm của người khác trong vô thức, bài xích người khác đi vào trong trái tim anh.
Anh cúi đầu ăn một muỗng cơm, quả nhiên gạo rất mềm, nhưng lại không dính, hạt gạo căng tròn, cắn trong miệng có cảm giác ngòn ngọt.
Vì loại gạo này quá ngon ư, hay là gì khẩu vị của anh có vấn đề gì? Tại sao cả thấy chỉ có một chén cơm này thôi đã ngon lành hơn những món ăn sở trường của đầu bếp trong những nhà hàng cao cấp chứ?
“Đây là thịt bò à?” Nguyễn Hạo Thiên nhìn những lát thịt bò khá nhiều trong dĩa cần tây, bèn cất tiếng hỏi.
“Ừm, anh ăn thử xem!” Tô Thiên Kiều nói.
Nguyễn Hạo Thiên gắp thử, Tô Thiên Kiều múc canh cho anh, tất thảy của tất thảy mọi thứ, dường như hơi quái dị...
“Đợi một lát...” Tô Thiên Kiều thấy anh nhắm thẳng đến mấy lát thịt bò, gạt cần tây sang một bên, bèn ngăn cản anh theo thói quen.
“Sao thế?” Tay của Nguyễn Hạo Thiên khựng lại giữa không trung, nhìn cô với vẻ ngạc nhiên.
Tô Thiên Kiều đưa chén canh trong tay mình cho anh: “Phải ăn với cần tây nữa, mới thấy ngon chứ.”
Nguyễn Hạo Thiên nhíu mày, chỉ có thấy hình như cô gái này quản hơi nhiều thì phải, anh bèn nói: “Tôi không thích ăn rau!”
“Không thích cũng ăn thử xem, ăn chung với thịt bò mới tôn lên vị mềm mại của thịt, cần tây cũng có hương vị đặc biệt của nó mà!” Tô Thiên Kiều nhìn anh với vẻ cổ vũ: “Anh ăn thử đi, nếu không thấy ngon thì chỉ ăn thịt bò thôi!”
Vốn dĩ Nguyễn Hạo Thiên không muốn chiều theo ý cô, thậm chí anh còn cảm thấy hình như cô gái này đã coi bản thân mình là chủ nhân, trong lòng bèn thấy không vui, nhưng vẫn làm theo lời cô nói, gắp một miếng cần tay và thịt bò, cùng bỏ vào miệng.
“Thấy thế nào?” Tô Thiên Kiều nhìn anh với vẻ trông chờ, cô hỏi anh, gương mặt hết sức nghiêm túc.
Cô chỉ là một người yêu thích chuyện bếp núc bình thường mà thôi, chỉ muốn người khác được ăn ngon hơn mà thôi. Nguyễn Hạo Thiên nhìn ra được ý nghĩ này thông qua ánh mắt cô, anh âm thầm xem thường suy nghĩ ban nãy của mình.
Anh nghiêm túc nhấp nháp thịt bò và cần tây trong miệng, Tô Thiên Kiều nói đúng, vị hăng của cần tây càng làm tôn thêm mềm của thịt bò, bèn gật đầu đáp: “Quả nhiên khá ngon.”
Tô Thiên Kiều cười nói: “Vậy thì ăn nhiều hơn một chút!”
Nguyễn Hạo Thiên gật đầu, miệng vẫn còn ngậm thức ăn, trả lời lấp lửng: “Ừm.”
Tô Thiên Kiều đeo găng tay, nghiêm túc lột sạch vỏ những con tôm đỏ ửng, lột xong vài ba con, bèn chấm một ít nước tương, bỏ vào trong chiếc dĩa nhỏ rồi đưa đến trước mặt anh: “Thử món này đi.”