Hào Môn Quyền Quý

Chương 52: Chap-52




CHƯƠNG 52: MAU DẬY ĐI, CẬU UỐNG SAY RỒI

CHƯƠNG 52: MAU DẬY ĐI, CẬU UỐNG SAY RỒI

"Minh Dương, cậu là người tốt!" Tròng mắt đen nhánh của Tô Thiên Kiều nhìn về phía Thẩm Minh Dương, hơi nghiêm túc.

"Tra thế nào rồi?" Đứng trước cửa số sát đất bằng kính trong suốt, cậu chủ mặc nhiên vẫn dùng tư thế kia đứng ở nơi đó, giống như chưa từng di chuyển.

"Tra được rồi, thứ đó xuất hiện ở tiệm cầm đồ của nhà họ Thẩm!" Người đàn ông trẻ tuổi báo cáo nói: "Chuỗi cửa tiệm cầm đồ của Thẩm thị đứng số một số hai ở thành phố Hải Tân, những đồ tốt như vậy chỉ có ở chỗ bọn họ mới có thể xuất hiện."

"Xác nhận chưa?" Cậu chủ hỏi.

"Xác nhận!"

"Như vậy... Người cầm cố là ai? Có tra ra được không!" Cậu chủ quay đầu lại, lông mày nhíu chặt, có lẽ ngay cả chính bản thân anh cũng không hề phát hiện ra, sự khẩn trương trong lòng kia trước giờ chưa từng có.

"Người cầm cố là một nhân viên cứu hỏa chữa đám cháy đêm đó, anh ta nhặt được thứ kia rơi ở trên đất sau đó anh ta đã chuyển đến sinh sống ở Hồng Kông!"

"Thì ra là thế..." Cậu chủ chậm rãi ngồi xuống, nhìn người đàn ông trẻ tuổi phất tay: "Cậu đi ra ngoài trước đi!"

Trong văn phòng rộng rãi chợt im lặng trở lại...

Đôi môi mỏng hé ra thở dài một cái, tự lẩm bẩm nói: "Chung quy là em vẫn ra đi rồi..." Giọng nói của anh nhiễm lên sự bi thương thất vọng nhưng trong mắt lại có một tia ánh sáng thâm thúy khiến cho người ta khó hiểu.

Ngày khi bên ngoài đang vang lên từng trận sấm sét ầm ầm, Tô Thiên Kiều chân trần ngồi co quắp ở trước cửa sổ nhìn dòng người và xe bên ngoài đang vội vàng chạy qua.

"Cộc cộc cộc..." Đang lúc sững sờ thì một trận tiếng gõ cửa vang lên dồn dập bỗng chốc đánh thức Tô Thiên Kiều đang mơ màng.

"Vô Tình, Vô Tình mở cửa đi... Cộc cộc cộc..." Tiếng gõ cửa càng thêm dồn dập, tiếng động thô lỗ nhiều lần truyền tới.

"Minh Dương?" Tô Thiên Kiều có chút kỳ quái nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, giày cũng không kịp mặc liền nhảy xuống mở cửa.

"Cạch... Kẽo kẹt..." Từng tiếng vang động truyền tới, cửa vừa mở ra, Thẩm Minh Dương cả người say khướt ngã nhào vào trong, Tô Thiên Kiều còn chưa kịp phản ứng cũng bị liên lụy, mất trọng tâm sau đó té ngã trên đất.

"Này, cậu mau dậy đi, cậu uống say..." Tô Thiên Kiều khẽ rên lên một tiếng, chịu đựng đau đớn trên người đẩy người thiếu niên cao lớn cường tráng kia ra.

"Không, Vô Tình, tôi, tôi tới..." Thẩm Minh Dương say khướt nhìn về phía Tô Thiên Kiều, miệng đầy mùi rượu, ánh mắt mông lung, đá chân một cái liền đem cửa đóng lại! "Sao cậu lại uống nhiều như vậy? Mau ngồi xuống kia đi, tôi đi pha ly trà đậm cho cậu giải rượu!" Tô Thiên Kiều thở dài một cái, giãy dụa thoát ra sau đó đỡ người trước mặt ngồi dậy.

"Không, Vô Tình, chị biết không? Cô ấy, cô ấy đúng là gạt người, diễn viên đúng là diễn viên, cô ấy lừa tôi, lừa tình cảm của tôi, lừa gạt cả 'Bình minh' của chị, cô ấy, tất cả chỉ là vở kịch của cô ấy!"

"Minh Dương, cậu, từ từ rồi hẵng nói, chúng ta không cần nằm trên mặt đất như thế này có được không?" Tô Thiên Kiều muốn nhúc nhích một chút nhưng người thiếu niên còn nhỏ hơn mình ba tuổi này thực sự quá nặng, căn bản là cô không thể động đậy được!

"Hả?" Thẩm Minh Dương nhìn thoáng qua Tô Thiên Kiều, ngốc ngốc cười một tiếng: "Đứng lên à? Tôi không làm nổi, cứ nằm ở chỗ này cũng được, chỗ này rất dễ chịu, tôi phải nằm ở chỗ này mới được!"

"Minh Dương, cậu đè lên vết thương của tôi, trên người tôi còn có vết thương đấy, chúng ta ngồi dậy rồi nói có được hay không?" Tô Thiên Kiều bất đắc dĩ nói, giọng điệu giống như dỗ dành một đứa bé.

"Đè lên vết thương của chị hả? Được, được, tôi!" Thẩm Minh Dương hàm hàm hồ hồ đáp ứng, Tô Thiên Kiều vội vàng đỡ cậu ta chậm rãi đứng lên.

"Được rồi, cậu nói một chút xem nào, có chuyện gì vậy!" Tô Thiên Kiều nhìn Thẩm Minh Dương đang ở trên ghế sofa nói năng lảm nhảm, không khỏi đưa tay sờ lên gò má đỏ bừng của cậu ta sau đó quay người đi lấy một chiếc khăn lạnh lau mặt cho cậu ta.

"Vô Tình, chị biết không? Hai ngày nay trong chương trình giải trí trên mỗi cuốn tạp chí hay đài truyền hình đều đưa tin về cô ấy, quả nhiên là cô ấy đã có bạn trai, hơn nữa... bạn trai cô ấy còn nghèo kiết xác!" Thẩm Minh Dương bỗng nhiên vừa khóc vừa cười: "Nếu bạn trai cô ấy xuất sắc hơn tôi thì không nói, hoặc là tin tức này xuất hiện một cách bình thường thì cũng thôi đi, thế nhưng hết lần này tới lần khác là lúc kia, tôi, tôi..."

"Trai nghèo gì? Cậu nói từ từ thôi, không nên kích động!" Tô Thiên Kiều đau lòng nhìn về phía Thẩm Minh Dương, thở dài một tiếng, đỡ cậu ta sau đó rót một ly trà giải rượu đưa cho cậu ta.

Thẩm Minh Dương ngoan ngoãn đem trà uống vào, vẻ mặt đau thương: "Báo chí và tạp chí đều nói, sau khi Lý Tuệ Na nhận 'Bình minh' mà chị đưa cho tôi kia liền gọi bạn trai bí mật của cô ấy tới, người đàn ông kia ở phòng hóa trang cãi nhau với cô ấy một phen, người bên ngoài đều nghe được rõ ràng, sau đó... sau đó chiếc lắc tay kia đã bị anh ta cướp đi!"

"Cái gì? Bị người khác cướp đi rồi?" Tô Thiên Kiều kinh ngạc.

Thẩm Minh Dương gật đầu: "Đúng vậy, lúc đó mấy tên chó săn chụp lại được, trên tạp chí đều là ảnh bóng lưng người đàn ông kia cầm 'Bình minh' rời đi, báo chí viết rất khó nghe nói bạn trai cô ấy giả làm người giàu, còn nói... còn nói tôi là đồ đần, đi đem đồ vật quý giá như vậy đưa cho loại phụ nữ kia, cô ấy, cô ấy thực sự khiến tôi quá đau lòng mà, tôi phải dùng trăm phương ngàn kế mới có được thứ mà cô ấy thích còn cô ấy thì sao? Tôi vừa rời đi được mấy phút cô ấy đã đi đến với người đàn ông khác, còn... còn ở bên trong phòng hóa trang, còn để cho người ta cướp đi chiếc lắc tay quý giá như vậy, ôi... Tạp chí chỉ nói cô bị cướp đồ nhưng chỉ có tôi mới biết, nếu Lý Tuệ Na không nguyện ý thì không ai có thể cướp được thứ gì từ trong tay cô ấy, chị xem... chị xem đi, đó mới là diễn viên, đây mới chính là minh tinh, cô ấy... Cô ấy thực sự khiến tôi quá đau lòng!"

Nghĩ gì nói đó đứt quãng, mất nửa ngày cậu ta mới nói xong, Tô Thiên Kiều nhìn Thẩm Minh Dương một chút, thở dài nói: "Đừng buồn, đã nhìn thấy rõ bộ mặt thật của cô ấy rồi thì cũng coi như đáng giá, cũng may bây giờ cậu còn chưa hãm sâu, chẳng lẽ đây không phải là càng tốt sao?"

Tô Thiên Kiều thở dài một cái, trong lòng cảm thán, quả nhiên mối tình đầu luôn luôn không có kết quả tốt.

"Vô Tình, chị, chị nói xem tại sao chúng ta luôn luôn là người phải chịu tổn thương, vì sao những người tàn nhẫn đó lại không phải nhận trừng phạt mà ngược lại còn sống vui vẻ thoải mái như vậy? Vô Tình, Vô Tình, vì sao, vì sao chứ?" Thẩm Minh Dương ngà ngà say vừa khóc vừa nói, bi thương động lòng người: "Bây giờ thì tốt rồi, ngay cả mẹ tôi cũng nói tôi là đồ đần!"

"Haiz..." Tô Thiên Kiều thở dài một hơi, chỉ biết dùng khăn mặt lau mặt cho Thẩm Minh Dương để cho cậu ta có thể dễ chịu hơn một chút: "Qua một thời gian nữa cậu quên hết đi là được!"

"Đùng đoàng" bên ngoài vang lên một tiếng sét kèm theo là một tia chớp giống như xé rách toàn bộ bầu trời!

Tô Thiên Kiều nhìn dông tố đan xen bên ngoài cửa sổ sau đó lại nhìn thật sâu cậu thanh niên đang dần dần chìm vào giấc ngủ, lẩm bẩm: "Qua một thời gian nữa chúng ta đều sẽ tốt lên thôi..."

"Cậu chủ, những tin tức kia đều là viết linh tinh, bây giờ... bây giờ giá trị bản thân của tôi sụt giảm rất lớn, mấy công ty quảng cáo đều tranh nhau muốn hủy hợp đồng với tôi, mấy bộ phim tôi đang quay trước đây đều phải nhìn sắc mặt tôi mà làm việc giờ cũng không quay nữa, tất cả đều gọi điện thoại đến nói muốn hủy hợp đồng với tôi, anh, anh nói tôi phải làm cái gì đây?" Lý Tuệ Na một mình thanh nhã đứng ở trong văn phòng của cậu chủ, hai mắt đẫm lệ khổ sở khiến cho người ta nhìn mà không khỏi đau lòng.

"Cũng không biết là tên chó săn của tạp chí nào nữa, tôi thân bại danh liệt cũng không sao, nếu... nếu để cho người ta biết người bạn trai giả làm người giàu kia thật ra là cậu chủ, vậy mặt mũi của cậu chủ biết ném đi đâu chứ? Hơn nữa... cái tên chụp bức ảnh kia đúng là mắt mù không nhận ra cậu chủ, còn nói cái gì mà giả làm người giàu, anh xem, nếu như bị người ta tìm ra chân tướng, vậy chuyện này phải làm sao bây giờ?"

Cậu chủ đang bận rộn xem tài liệu thở dài một cái, ngẩng đầu nhìn về phía Lý Tuệ Na cho dù là khuôn mặt hay là dáng người đều dị thường mê người ở trước mặt, nói ra: "Nếu tất cả đều muốn hủy hợp đồng, vậy cô hãy nghỉ ngơi một thời gian đi!"

"Nghỉ ngơi?" Lý Tuệ Na sửng sốt một chút, trầm mặc hồi lâu mới thở dài một tiếng nói ra: "Với tình hình như bây giờ thì phải tranh thủ thời gian đi làm sáng tỏ mọi chuyện hoặc tìm ra phương pháp giải quyết, nếu cứ như vậy mà nghỉ ngơi thì lúc tôi quay lại còn ai nhớ tới Lý Tuệ Na tôi nữa chứ?"

Lý Tuệ Na đáng thương nhìn về phía cậu chủ, giọng nói ỏn ẻn khiến cho xương cốt người ta cũng phải mềm nhũn ra!

"Nói đủ chưa?" Cậu chủ nhíu lông mày lại, bất động thanh sắc "Roẹt roẹt" viết một tờ chi phiếu đưa cho Lý Tuệ Na.

Lý Tuệ Na có chút sững sờ, đi tới tiếp nhận tờ chi phiếu xem xét liền một câu cũng không nói nên lời, trên mặt là nụ cười thỏa mãn, sau nửa ngày mới nói: "Đủ, đủ rồi, tôi, chuyện kia, cám, cám ơn cậu chủ!" Vốn là Lý Tuệ Na muốn tới tìm cậu chủ để khóc lóc kể lể một chút hi vọng anh có thể ngăn cơn sóng dữ kia lại, không ngờ... thế mà lại nhận được một khoản tiền lớn như vậy, số tiền này... cho dù cô làm việc một hai chục năm với giá trị bản thân như hiện tại cũng không kiếm nổi được số tiền này, với con số đó cô ta hoàn toàn có thể rời khỏi giới văn nghệ!

"Không cần cảm ơn!" Cậu chủ dừng tay đang làm việc lại, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn về phía Lý Tuệ Na, nói ra: "Đừng để tôi nhìn thấy cô một lần nữa, cầm chi phiếu biến mất một khoảng thời gian rồi tính tiếp..."

"Cái gì?" Lý Tuệ Na kinh ngạc, lời này của cậu chủ là có ý gì? Muốn chia tay với mình sao?

"Nghe không hiểu sao?" Cậu chủ hơi có chút không kiên nhẫn.

"Nhưng, nhưng mà... Cậu chủ, thời gian chúng ta ở bên nhau rõ ràng rất vui vẻ, tôi... tôi không muốn rời bỏ anh!" Vành mắt Lý Tuệ Na lập tức đỏ lên, vô cùng đáng thương nhìn về phía cậu chủ.

Cậu chủ thở dài một cái, nói ra: "Lý Tuệ Na, hẳn là cô cũng biết quy tắc của tôi, đi đi, trước khi tôi hối hận muốn thu chi phiếu trong tay cô về..."

"Tôi..." Lý Tuệ Na cắn môi, hung hăng nhìn cậu chủ một cái, vẻ mặt không cam lòng nhưng cũng không dám tiếp tục ở lại, ước lượng chi phiếu trong tay một chút sau đó cắn răng quay người rời đi...

Cậu chủ thả bút ký tên trong tay xuống, cầm điện thoại nội bộ lên dặn dò với thư ký nói: "Sau này tất cả điện thoại và cuộc hẹn của Lý Tuệ Na đều không cần nói cho tôi biết!"

"Ách... Vâng!" Thư ký bên kia hơi ngốc trệ một lát, lúc kịp phản ứng lại liền vội vàng đáp ứng.

Cậu chủ cúp điện thoại, nhìn về hướng Lý Tuệ Na rời đi nói: "Quả nhiên là người phụ nữ không có đầu óc, ở thành phố Hải Tân này có ai là không biết tôi? Hơn nữa còn là phóng viên? Sao có thể vừa vặn chỉ chụp được chiếc lắc tay tôi cầm kia được chứ?"

Đáng sợ!

Thì ra kẻ đầu têu ra tất cả mọi chuyện không phải ai khác mà chính là cậu chủ? !

Mục đích của anh là gì? Đối phó với Lý Tuệ Na tất nhiên anh không cần phải dùng thủ đoạn cao minh như vậy, là vì... đem tin tức này làm mồi nhử để dẫn dụ Tô Thiên Kiều xuất hiện sao?

Hay là vì Thẩm Minh Dương?

Nếu là vì Thẩm Minh Dương, vậy rốt cuộc mục đích của anh là muốn cậu ta đau lòng hay là để cậu ta thấy rõ ràng bộ mặt thật của Lý Tuệ Na đây...

Bảy ngày sau, trong căn hộ của Tô Thiên Kiều.

"Vô Tình, chị đừng khẩn trương như vậy, cánh tay của tôi cũng sắp bị chị cào nát rồi!" Thẩm Minh Dương không biết làm sao nhìn thoáng qua Tô Thiên Kiều, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Tô Thiên Kiều có chút lúng túng cười một tiếng, nói ra: "Vô ý quá, tại tôi quá sốt sắng, bác sĩ đã tới chưa?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.