Hào Môn Quyền Quý

Chương 42: Chap-42




CHƯƠNG 42: NẾU NHƯ CÓ CHUYỆN GÌ XẢY RA, PHẢI BẢO TOÀN TÍNH MẠNG CHO NGƯỜI MẸ

CHƯƠNG 42: NẾU NHƯ CÓ CHUYỆN GÌ XẢY RA, PHẢI BẢO TOÀN TÍNH MẠNG CHO NGƯỜI MẸ

“Nếu như muốn bảo đảm an toàn cho đứa nhỏ thì đành phải sinh mổ... như vậy thì người lớn sẽ rất nguy hiểm. Nếu như muốn bảo đảm an toàn cho người lớn, vậy thì cứ thuận lợi mà sinh... như vậy sẽ rất nguy hiểm cho đứa nhỏ. Người nhà hãy nhanh chóng đưa ra quyết định, đừng làm chậm trễ thời gian!” Y tá lo lắng nói, nhìn sắc mặt khó coi của cậu chủ, nhìn người đàn ông đang sốt ruột kia, trong lòng cũng đau lòng không thôi.

“... Rốt cuộc là muốn bảo đảm ai đây?” Y tá thấy cậu chủ ngẩn người, một câu cũng không nói nên lời, cô ta nóng lòng hỏi.

“Đều phải bảo đảm cả hai.” Cậu chủ hít sâu một hơi nhìn chằm chằm vào y tá, trong đôi mắt màu mực mang theo mệnh lệnh mà người khác không thể kháng cự lại được, căn bản là người khác không có cách nào từ chối.

Biết rõ đây là chuyện không thể nào, Nhưng cô ta vẫn là không kHỏi Xoay người đi vào đem Quyết định này nói cho bác sĩ trưởng nghe.

Bác sĩ ngoại khoa và Bạch Như đứng ở phía bên kia đều bị sự lạnh lẽo trên người của anh làm cho sợ hãi, trong lúc nhất thời cũng quên đi vết thương trên cánh tay của anh.

Một lát sau, cửa phòng phẫu thuật lại được đẩy ra một lần nữa: “Anh ơi, bác sĩ nói bảo đảm cho cả hai là chuyện không thể hoàn thành anh nhất định phải đưa ra quyết định giữ lại một người.”

“Tôi nói rồi, cả hai đều phải giữ được.” Sắc mặt của anh tối tăm, giọng nói lạnh lùng, mang theo tia tà ác muốn hủy diệt cả đất trời: “Nếu không làm được, tôi nhất định sẽ cho bệnh viện này trở thành một mảnh đất bằng phẳng, để cho các người chôn cùng với nó.”

“Cái này...”

“Bạch Như gọi điện thoại cho viện trưởng đi.”

“Bác sĩ đã nói anh có gọi điện thoại cho viện trưởng cũng vô dụng thôi, nhất định phải đưa ra quyết định.” Y tá do dự một chút mới kiên trì nói với cậu chủ.

Cậu chủ khẽ giật mình, nhìn phòng phẫu thuật một chút mới mở miệng nói: “Để tôi đi vào nói chuyện với anh ta.”

Anh không nói hai lời, trước lúc y tá còn chưa kịp phản ứng, anh xoay người liền đi vào trong.

“Nè, cậu không thể vào đó đâu.” Y tá quay người nhìn cậu chủ bước vào trong, hoảng hốt kêu lên.

Thế nhưng nào có còn kịp nữa, cậu chủ đã bước vào phòng bệnh rồi. Nhìn người nằm trên giường bệnh cùng với máy móc lạnh lẽo kia, trong lòng chua xót không thôi. Đáng chết, anh sớm nên nghe theo lời của Bạch Như, có phải là những lời muốn nói với cô ấy đã không còn cơ hội nữa rồi hay không?

“Sao cậu lại vào đây?” Bác sĩ không vui nhíu mày, tay lại tiếp tục động tác vừa mới dừng.

“Tôi muốn đến nói cho ông biết, phải bảo đảm an toàn cho cả hai.” Cậu chủ nhìn vị bác sĩ kia lạnh lùng nói.

Bác sĩ cũng không nể mặt mũi của anh: “Tôi nghĩ là y tá đã nói cho cậu rất rõ ràng rồi, chỉ có thể đảm bảo được một, cậu có nói với tôi cũng là chuyện vô dụng. nếu như người nhà không chịu ra quyết định sớm thì chỉ làm chậm trễ thời gian của bệnh nhân mà thôi, kéo dài một giây, bệnh nhân liền có nhiều thêm một phần nguy hiểm.”

“Tại sao không thể bảo đảm an toàn cho cả hai?” Giờ phút này cậu chủ lại trông như cực kỳ tỉnh táo: “Lúc lên xe cứu thương, lời mà anh đã nói với tôi là một người đàn ông mà nói, anh rất đồng cảm với cô ấy, ngoại trừ đồng cảm còn có chút tình cảm khác nữa, không phải sao?”

“Cậu...” Bác sĩ trẻ tuổi không có lời nào để nói, chăm sóc nhiều ngày như vậy rồi, chính xác thì anh ta cũng có chút như cậu chủ đã nói.

Cậu chủ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của bác sĩ, thấy gương mặt kia hơi buông lỏng một chút, liền đuổi theo mà nói: “Anh có thể, đúng không?”

“Nếu như có nguy hiểm thì sao?” Lời nói lần này của bác sĩ rõ ràng là lời chân thật nhất. “Nếu như có chuyện gì xảy ra thì phải bảo toàn tính mạng cho người mẹ.”

Anh cúi đầu nắm chặt lấy bàn tay nhỏ lạnh lẽo đáng thương kia: “Tôi muốn ở đây để tiếp thêm sức mạnh cho cô ấy.”

Trong nháy mắt anh vùi đầu vào hai tay, khóe môi của bác sĩ nở một nụ cười không thể nhận ra.

Anh ta đồng cảm với Tô Thiên Kiều, đồng thời cũng có chút tình cảm không nên có.

Đây không phải là tình cảm gì khác, chỉ là sự tiếc hận đau lòng mà thôi. Nhìn người đàn ông này quan tâm cô chứ không phải là đứa trẻ trong bụng của cô, hết cách rồi, anh ta cũng cảm thấy may mắn yên lòng.

Anh ta nhìn cô gái đang nằm trên giường bệnh, trên người của cô luôn có một loại ma lực gì đó không khỏi khiến người khác muốn đối xử tốt với cô, yêu thương cô. Không phải là tình yêu, mà làm một loại tình cảm kỳ quái nào đó không có liên quan gì đến sự chiếm hữu.

“Được.” Lời nói đồng ý của bác sĩ vừa nói ra khỏi miệng, mấy người y tá ở bên cạnh đều có chút kinh ngạc nhìn anh ta một cái.

Anh ta là bác sĩ khoa sản có kỹ thuật tốt nhất trong bệnh viện này, cũng là bác sĩ có nguyên tắc nhất.

Mặc kệ là gia đình quyền quý hay giàu có, cho đến bây giờ anh ta cũng sẽ không vì bất luận kẻ nào mà làm ra chuyện ngoại lệ. Giờ phút này... vậy mà lại để người đàn ông không cần thiết này ở trong phòng phẫu thuật, thật sự là kỳ quái.

“Chuẩn bị cho bệnh nhân sinh bình thường, mọi người cố lên.” Bác sĩ lớn tiếng dặn dò, lúc đầu trong phòng phẫu thuật còn có chút chán nản, bỗng nhiên đã có tinh thần trở lại.

“Trước tiên cậu mặc đồng phục chống khuẩn đi, nắm lấy tay của bệnh nhân, chỉ cần nói chuyện với cô ấy đã là sự cổ vũ, động viên với cô ấy, nhanh lên...”

“Chuẩn bị đầy đủ hết tất cả mọi thứ, đề phòng nếu như bệnh nhân đột nhiên lên cơn sốc, lúc cần thiết phải dùng máy điện...”

Sau khi bên trong phẫu thuật trải qua một trận rối ren, một lúc sau ai cũng vào chỗ nấy...

Cậu chủ đã mặc xong đồng phục kháng khuẩn, lúc này đang nắm chặt lấy tay của Tô Thiên Kiều, sát lại gần bên tay của cô nhỏ giọng thì thầm: “Chỉ cần em tỉnh lại, chỉ cần em sinh tốt đứa bé này ra, đồng thời đứa bé này không có chuyện gì, anh sẽ để cho em nhìn thấy khuôn mặt này của anh, nói cho em nghe hết tất cả, nhất định phải tỉnh lại...”

“Bác sĩ, tình huống bệnh nhân đã có chút chuyển biến tốt đẹp rồi...” Y tá đang nhìn chằm chằm vào điện tâm đồ trên máy tính, bỗng ngạc nhiên nhanh chóng báo cáo tình hình.

“Được, không tệ, cậu cứ nói tiếp đi...” Bác sĩ cũng có chút kinh ngạc nhìn cậu chủ một chút.

Cậu chủ không nhịn được mà cười thành tiếng, nắm chặt tay của Tô Thiên Kiều, mở miệng nói: “Em phải cố gắng sinh đứa bé ra, anh sẽ không rời bỏ em, sẽ không để cho em có việc gì, nhớ về anh trai của em, nhớ đi... Anh... nếu như em có thể không có chuyện gì, sau này nói không chừng còn có thể thường xuyên nhìn thấy con, khế ước trước đó chúng ta lại làm theo yêu cầu một lần nữa, tự em quyết định.”

“Tiếp tục, tiếp tục đi... bệnh nhân, dùng sức, cố lên...” Vẻ mặt bác sĩ mừng rỡ cổ vũ cậu chủ tiếp tục nói, xem ra quyết định của anh ta không hề sai, lời nói của người đàn ông này vẫn là có tác dụng.

“Anh tuyệt đối không phải là đang dỗ dành em, anh sẽ giữ lời, em cố lên, anh sẽ cho em sức mạnh.” Giọng nói của anh rất chậm rãi nói rõ từng chữ, từng câu từng chữ như khắc vào trong đầu của Tô Thiên Kiều.

Từ từ, Tô Thiên Kiều gần như lâm vào cơn sốc bỗng nhiên chậm rãi tỉnh lại, ánh mắt mông lung có dấu hiệu mở ra.

Đôi môi khô khốc của cô cử động, trên mặt cũng không có tí máu nào, cũng bởi vì nụ cười mà đã có chút sức sống.

“Nghe thử bệnh nhân muốn nói gì đi, cố lên, dùng sức, lại dùng sức chút xíu nữa, đầu của đứa bé đã có thể ra một chút rồi...” Bác sĩ khích lệ nói.

Cậu chủ xích lại gần, Tô Thiên Kiều gian nan mở miệng nói: “Lời... anh nói, chắc chắn, giữ, lời hứa?”

Nghe thấy cô bỗng nhiên phát ra âm thanh, cậu chủ không khỏi nhẹ nhàng thở ra, một tay nắm lấy tay của cô vuốt ve, một tay rủ xuống bên người, máu đang không ngừng chảy xuống, anh gật đầu khẳng định với Tô Thiên Kiều: “Anh sẽ giữ lời, chắc chắn không lừa gạt em giống như lần trước.”

“Thật, thật ư?” Khóe môi Tô Thiên Kiều kéo ra một nụ cười xinh đẹp.

“Thật.” Giọng nói của cậu chủ càng thêm khẳng định.

“A... A...” Tô Thiên Kiều cũng không tiếp tục nói gì thêm, chỉ là nắm chặt bàn tay của cậu chủ.

“Nhét một miếng vải vào miệng của bệnh nhân đi, đừng để cô ấy cắn chính mình.”

“Nhanh lên... Cố lên...” “A...”

Bên trong phòng bệnh tràn ngập mùi máu tươi và mùi mồ hôi ai nấy cũng đang cố lên, cũng đang la to.

Tô Thiên Kiều đang nằm trên giường bệnh liều mạng dùng sức...

Một sinh bệnh nho nhỏ dưới sự mong mỏi mãnh liệt của mọi người đã xuất hiện, rời khỏi cơ thể của Tô Thiên Kiều, ló đầu ra thế giới bên ngoài, biến thành một sinh mệnh hoàn toàn mới.

“Oe!”

Một âm thanh vô cùng thánh thót vang vọng cả toàn bộ phòng phẫu thuật.

Một bộ dáng nho nhỏ cả người đầy máu được bác sĩ ôm lấy, bên trong phòng phẫu thuật đều là không khí vui mừng: “Chúc mừng hai người, là một bé trai khỏe mạnh.”

“A... cuối cùng... sinh rồi..” Hai mắt Tô Thiên Kiều mơ màng, sức lực toàn thân dường như đã bị rút khô, đợi cô nói xong câu này, bàn tay cũng trượt xuống, quay đầu đi, hôn mê.

“Không ổn rồi... bệnh nhân lại lên cơn sốt một lần nữa, mau lên... Đến kho máu lấy máu nhanh lên, chuẩn bị điện...”

Ở một nơi mờ mịt như có hơi nước bao phủ, Tô Thiên Kiều bận một bộ váy trắng như tuyết đi ở một nơi trống trải vô tận.

Khắp nơi đều là hơi nước trắng mịt mờ, không có điểm cuối cùng, mặc kệ bạn có di chuyển hướng đi như thế nào cũng không có điểm cuối cùng, không có phương hướng và trở ngại.

“Mình đang ở đâu vậy?” Tô Thiên Kiều giơ tay lên, xoay cả người nhìn từ trên xuống dưới một vòng, toàn thân mình là áo trắng như tuyết, cả người sạch sẽ không có chút tạp chất.

Không đúng... rõ ràng trên người của cô chảy rất nhiều máu, sao lại sạch sẽ như vậy được chứ?

Hơn nữa không phải là cô đang ở trong phòng phẫu thuật sinh con hay sao? Đây là ở đâu, đây là chỗ nào vậy?

“Chuyện gì đã xảy ra?” Cô lẩm bẩm nói, bỗng nhiên cúi đầu nhìn bụng dưới bằng phẳng của mình, tâm trạng trở nên sợ hãi: “Con đâu? Con của tôi đâu rồi?”

Cô sờ lấy bụng dưới đã như bình thường của mình, liên tục xoay vài vòng, đi vài bước, khắp nơi đều không phát hiện tung tích của đứa con...

Cô vừa giật mình vừa sợ hãi, sắc mặt trắng bệch la lớn: “Con của tôi đang ở đâu? Ai đã trộm mất con của tôi rồi? Con ơi, con ơi...”

Cô có la hét như thế nào thì lọt vào trong tầm mắt vẫn là không gian trắng xóa như tuyết.

Nhưng màu trắng như tuyết ở chỗ này không hề không có giới hạn, mà có góc cạnh rõ ràng, đây là...

Mùi thuốc khử trùng quen thuộc đánh tới, Tô Thiên Kiều hít mũi một cái: “Đây là bệnh viện?”

“Cô Tô, cô tỉnh rồi?” Âm thanh của Bạch Như truyền đến.

“Con của tôi đâu rồi?” Tô Thiên Kiều quay đầu nhìn về phía Bạch Như, sắc mặt trắng bệch hỏi.

“Cô tôi yên tâm đi, cậu chủ nhỏ bình an vô sự, bởi vì lúc sinh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bây giờ đang ở trong lòng hấp, đợi cô tỉnh dậy thì hai người có thể xuất viện rồi, không sao đâu.” Bạch Như mỉm cười nhìn Tô Thiên Kiều: “Cậu chủ vừa mới đi ra ngoài xem cậu chủ nhỏ rồi, tôi lập tức gọi cô ấy đến đây cho.”

Bạch Như vừa dứt lời liền tiến lên đỡ Tô Thiên Kiều nằm xuống, rót một ly nước đưa cho Tô Thiên Kiều: “Cô Tô, cậu chủ nói có thể để cho cô gặp cậu ấy, cô chuẩn bị một chút đi, bây giờ tôi sẽ gọi cậu ấy đến đây.”

Dứt lời liền quay người đi khỏi.

“Bạch Như, chờ một chút.” Tô Thiên Kiều cầm ly nước trong tay, có chút kích động, theo bản năng gọi Bạch Như lại.

“Sao vậy Cô Tô?” Bạch Như hỏi.

Tô Thiên Kiều cắn môi, nắm ly nước trong tay thật chặt, trong lòng khẩn trương không thôi...

Trong đầu không ngừng nhớ đến lời nói của cậu chủ đã thủ thỉ ở bên tai của mình trong phòng phẫu thuật.

Anh ấy nói sẽ để cho mình nhìn thấy mặt của anh ấy, sẽ nói cho mình biết chuyện mà mình muốn biết.

“Anh ấy thật sự đồng ý gặp tôi sao, chịu để cho tôi nhìn thấy mặt của anh ấy?” Dường như tất cả đều đến rất dễ dàng, trong lòng Tô Thiên Kiều có chút kích động.

Bạch Như nói: “Đương nhiên là thật rồi.”

“Tôi... tôi...” Tô Thiên Kiều để ly nước trong tay xuống, sửa soạn tóc tai một chút, tay sờ vào làn môi khô nứt: “Nhưng mà bộ dáng bây giờ của tôi... Nếu không thì để tôi thay quần áo, rửa mặt một cái cái đã!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.