CHƯƠNG 27: NÓNG QUÁ, TÔI MUỐN LẠNH.
CHƯƠNG 27: NÓNG QUÁ, TÔI MUỐN LẠNH.
Trong bóng đêm, Tô Thiên Kiều cảm giác thân thể mình như một chiếc là khô đang phiêu đãng giữa một tầng không khí lạnh sắp rơi xuống đất, nhưng lại không tìm thấy mặt đất đâu.
Cảm giác vừa lạnh lẽo cô độc vừa sợ hãi thực sự tệ vô cùng. Thậm chí cô còn cảm thấy mình sẽ cứ như vậy mà đau đến chết.
Vì sự tra tấn của cậu chủ mà không biết bao nhiêu lần cô muốn kết liễu mạng của chính mình, không biết bao nhiêu lần cô nghĩ đến việc đi theo cha mẹ, có lẽ như thế còn hạnh phúc hơn.
Nhưng đến tận lúc gần kề với danh giới sự sống và cái chết, cô lại sợ hãi, con người, thật là kì lạ.
Không biết qua bao lâu, lúc đau đớn đang không ngừng tra tấn cô đến chết đi sống lại thì bên tai truyền đến tiếng bước chân gấp gáp.
Cơ thể của cô bỗng nhiên nhẹ bẫng, một cánh tay vững chắc ôm lấy cô.
Thân mình run ẩy bị kéo vào một vòng ngực ấm áp, dường như cô đã an toàn, cả người bị một chiếc áo trùm lên, sau đó cậu chủ bước nhanh ra ngoài.
Cô mơ mơ màng màng, chỉ có thể nhìn thấy cằm của người đàn ông.
Đèn ở hành lang, cầu thang và phòng khách vô cùng chói lọi, nhưng mặc cho cô cố gắng thế nào cũng không thể ngẩng đầu lên được, không cách nào nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông... lại như vậy rồi.
Một cơn gió lạnh thổi tới, dường như cô bị ôm đến một căn phòng, không khí lạnh khiến đau đớn giảm đi một chút, cô nhắm chặt hai mắt, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, làm giảm bớt một ít đau thắt ở phần bụng.
Sau đó cô nhanh chóng bị đưa lên xe, trên đường đi vẫn luôn bị cậu chủ ôm chặt, Bạch Như bên kia cũng sốt ruột đỡ lấy cô, thỉnh thoảng còn lau mồ hôi trên trán cho cô.
Xe bắt đầu chuyển động, người đàn ông vẫn không buông cô ra.
Vừa bắt đầu lăn bánh, hơi nóng tự hệ thống sưởi ập đến khiến cô càng thêm khó chịu, mồ hôi cũng không ngừng tuôn ra, đến cả thở cũng có chút khó khăn.
''Đừng, đừng bật máy sưởi... tôi, tôi rất nóng, tôi muốn lạnh, lạnh sẽ, sẽ làm tôi dễ chịu hơn...'' Một câu nói đứt quãng, nói nửa ngày mới xong.
Người đàn ông hơi do dự, nhìn khuôn mặt trắng bệch gần như đang hôn mê của Tô Thiên Kiều, tuy biết không thể thổi ra hơi lạnh cho cô, nhưng vẫn nhịn không được cầm lấy bộ đàm, phân phó lái xe: ''Mở máy lạnh, để nhiệt độ thấp nhất...''
Gió lạnh ập tới, hơi nóng ngay lập tức biến mất khỏi không gian trong xe.
Tô Thiên Kiều cảm thấy dễ thở hơn một chút, tay nắm chặt lấy tay của người đàn ông, giống như nó có thể giúp cô bớt khó chịu hơn phần nào.
Một lúc sau mới phát hiện ra tay của người đàn ông trơn nhẵn, vừa nãy đi quá vội, anh chỉ mặc một bộ quần áo trong, tay áo sắn lên một cách tùy tiện.
Lúc này, nhiệt độ ngoài trời âm mấy độ, còn mở máy lạnh...
Cô hoảng hốt, khóe môi chậm rãi cong lên, nở một nụ cười thật lòng. Đó là cảm kích của một kẻ nghèo... ít nhất, anh vẫn thương tiếc cô, là như thế ư?
Trong lúc hoảng hốt, Tô Thiên Kiều dường như cảm nhận được xe từ từ dừng lại, bản thân lại bị một đôi tay lạnh lẽo ôm lên.
Chạy nhanh như một cơn gió khiến cơn đau đớn tột cùng lại ập đến, cô dần trở nên tê dại.
''Đi, mau đi gọi bác sĩ trưởng khoa phụ sản, nhanh lên, nhanh lên!'' Vọt tới sảnh, cậu chủ gần như hét lên ra lệnh.
''Anh, anh, chủ nhiệm anh ấy, anh ấy đã tan làm rồi.'' Cô gái đứng ở quầy lễ tân run rẩy, rõ ràng là đã bị dọa: ''Bác sĩ trực ban của chúng tôi cũng rất tốt, vừa du học từ nước ngoài...''
''Nếu không muốn đóng cửa bệnh viện thì tốt nhất gọi anh ta đến, trong năm phút nếu anh ta không có mặt ở đây thì cái bệnh viện này cũng không cần đến nữa...''
''Được, tôi, tôi gọi, tôi gọi...'' Cô gái ở quầy lễ tân không quen khuôn mặt đẹp trai lại lạnh lùng đáng sợ này, cô ấy chị bị khí chất cao quý của người đàn ông này dọa, hơi thở giống như tu la địa ngục, tay run rẩy gọi điện thoại.
Sau khi gọi xong, cậu chủ lại dặn dò thêm: ''Bảo bác sĩ trực ban chuẩn bị dụng cụ phẫu thuật trước đi, mau lên...''
''Vâng, vâng vâng...'' Cô gái ở quầy lễ tân dường như bị mê mẩn, bên ngoài bầu trời tối đen, không khí lạnh không ngừng thổi tới, nhìn người phụ nữ nửa tỉnh nửa mê nằm trong lòng người đàn ông, trong đầu chỉ hiện lên một suy nghĩ: Cô gái này, thật đẹp.
Tô Thiên Kiều hơi hé mắt, nhìn thoáng qua bức tường trắng của bệnh viện, sau đó là một bóng đen ập tới...bóng đen kia giống như một con ác thú không ngừng đuổi theo cô, đuổi cùng giết tận, chết cũng không tha...
Cô liều mạng chạy, không ngừng chạy về phía trước, nhưng dù có cố gắng thế nào đi nữa cũng không thoát ra được.
Mắt thấy bóng đen kia há miệng toàn máu ra chuẩn bị cắn nuốt, cô liền hét lên một tiếng, chưa phản ứng lại thì bên tai đã truyền đến một giọng nói: ''Cô Tô, chúc mừng cô, cô có thai rồi!''
Tô Thiên Kiều ngơ ngác, mắt hơi hơi híp lại rồi lại mở ra, sau đó lại híp lại. Cứ lặp lại vài lần như thế mắt mới bắt đầu thích nghi với ánh sáng xung quanh, lúc này mới từ từ mở ra.
Một màn trắng xóa đập vào mắt, vách tường màu trắng, ngọn đèn màu trắng, chăn màu trắng, đến cả cảnh bên ngoài cửa sổ cũng phủ một lớp tuyết trắng dày đặc.
Đây là bệnh viện...
Cô chậm rãi quay đầu, Bạch Như đang đứng bên cạnh mình vừa nói vừa cười. Ý cười trên mặt vô cùng thân thiện.
Cô sững sờ, máy móc lặp lại lời nói của Bạch Như: ''Tôi có thai? Ý gì đây?''
Cô cau mày, suy nghĩ trì độn bắt đầu tỉnh táo lại, kinh ngạc kêu lên: ''Cái gì?! Cô nói gì cơ, tôi, tôi có thai rồi?!''
Sắc mặt bỗng nhiên trở nên trắng bệch, không biết nên vui hay buồn.
''Tôi có thai rồi ư? Sao tôi lại...có thai được chứ?'' Cô nhìn ý cười hiếm thấy trên khuôn mặt Bạch Như, chỉ đờ đẫn lặp lại, dường như không biết là ý gì, cũng không biết nên phản ứng như thế nào.
''Cô Tô, cô mới có thai một tháng, cho nên không cảm giác được mình có thai, cũng khó trách cô với cậu chủ không biết, cô biết không? Hôm ấy cô suýt nữa mất mạng, cậu chủ tự mình ôm cô đến đây, mời bác sĩ khoa phụ sản tốt nhất, phẫu thuật hơn mười mấy giờ đồng hồ mới giữ được mạng của cô và đứa bé, cô yên tâm, hai mẹ con bình an, sau này cô chỉ cần tĩnh tâm dưỡng thai, chín tháng sau có thể sinh ra một cục cưng khỏe mạnh...''
''Tôi...thực sự có thai rồi ư?'' Tô Thiên Kiều không dám tin, lặp lại câu này một lần nữa, Bạch Như vui vẻ, dường như chẳng mảy may gì đến cô ấy.
Bạch Như gật đầu, đáp: ''Vâng ạ, cô thực sự có thai rồi, cậu chủ rất vui.''
Nhất thời Tô Thiên Kiều không biết phải làm sao, hoàn toàn không biết phải nói gì để biểu đạt tâm tình phức tạp của bản thân.
Cô có thai rồi, cô vậy mà có thai rồi.
Vốn tưởng rằng, trước đó chiến tranh lạnh với cậu chủ, sẽ khiến cô phải nhận tra tấn một thời gian dài mới có thể có thai, nhưng không ngờ tới cô lại có thai dễ dàng như vậy.
Tay của cô theo bản năng sờ lên bụng, không rõ sinh mạng nhỏ bé trong đó, rốt cuộc sao lại đến được.
Ánh mắt cô mờ mịt nhìn về phía Bạch Như: ''Tôi ở bệnh viện mấy ngày rồi?''
Bạch Như đáp: ''Thêm mười mấy giờ phẫu thuật kia nữa thì vừa vặn hôm nay là ngày thứ tư.''
''Cậu chủ thì sao, anh ấy...'' Tô Thiên Kiều giơ tay lên, muốn nói gì đó nhưng lại không biết mở miệng như thế nào.
''Cậu chủ mấy ngày này đều ở bên cạnh cô rất lâu, à, đúng rồi, tôi phải gọi điện nói cho cậu ấy biết cô đã tỉnh...''
Bạch Như vừa rứt lời liên xoay người đi gọi điện thoại.
Tô Thiên Kiều lập nắm lấy tay Bạch Như, không cho cô ấy đi.
Bạch Như khó hiểu, chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía Tô Thiên Kiều hỏi: ''Cô Tô, cô...''
Tô Thiên Kiều liếm liếm cánh môi khô, nở nụ cười không mấy tự nhiên nói: ''Cái đó, tôi hơi khát, cô rót cho tôi một cốc nước trước đã, lúc này chắc cậu chủ đang bận, không cần phải gấp gáp gọi điện thoại cho anh ấy.''
Bạch Như cũng không do dự, lập tức đi sang một bên rót một cốc nước ấm cho Tô Thiên Kiều. Đứng cạnh nhìn cô từ tốn uống nước, thân thiết nói: ''Cô Tô, cô phải cẩn thận, bác sĩ bảo cô phải thả lỏng, để mình thoải mái, đừng có nghĩ đến những chuyện không vui, như thế sẽ ảnh hưởng đến thai nhi. Cô vừa mới tỉnh, tuy khát nước nhưng cũng phải uống từ từ. Tôi đi dặn dò nhà bếp hầm tổ yến rồi bảo tài xế mang đến trước!.''
Tô Thiên Kiều gật đầu, lúc Bạch Như quay đi, lông mày hơi nhăn lại, động tác uống nước cũng chậm hơn.
Cô không phải là lo lắng đứa trẻ trong bụng sẽ thế nào, chỉ đơn giản là thất thần một chút mà thôi.
Cái thai này, đã được giữ lại rồi. Dưới tình huống hoang đường như vậy, lúc ấy cô và cậu chủ cỡ nào kịch liệt, cỡ nào kinh hãi, lại còn đau đớn như vậy, không ngờ đứa trẻ kiên cường này vẫn sống được, kỳ lạ, thực kỳ lạ.
Cô chau mày, đã bốn ngày rồi, không biết vết thương cô cắn trên vai cậu chủ đã khép lại hay chưa...Lúc ấy cô để lại một dấu vết duy nhất trên vai của anh.
Tay cô nắm chặt lấy cốc thủy tinh, trong lòng thầm nghĩ, lúc cậu chủ đến thăm mình, cô sẽ giả vờ hôn mê, sau đó nhìn mặt anh một cái, thực tốt...
Cô hít sâu một hơi, nhìn về ánh sáng ngoài cửa sổ, thấy Bạch Như mỉm cười quay đầu lại: ''Cô Tô, cháo lập tức sẽ được mang đến đây.''
Tô Thiên Kiều gật đầu, do dự một chút, tay căng thẳng giơ lên vài lần mới nắm lấy góc áo của Bạch Như nói: ''Đừng nói cho cậu chủ là tôi đã tỉnh, cầu xin cô đấy!''
Bạch Như cả kinh, dường như hiểu được gì đó, nhàn nhạt đáp: ''Cô Tô, tôi không dám làm như vậy, cậu chủ lo lắng cho cô, bởi vì...cậu ấy cần đứa con trong bụng cô.''
Tay của Tô Thiên Kiều nắm chặt áo ở dưới bụng, cắn răng cố gắng làm mình bĩnh tĩnh lại, nhìn về phía Bạch Như nói: ''Hoặc là...cô nói cho tôi biết, anh ấy là ai, anh ấy rốt cuộc là ai?''
Nước mắt của cô rơi xuống.
Khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, dòng lệ từ hốc mắt chảy ra khiến người khác đau lòng: ''Ít nhất thì cũng phải cho tôi biết ba của đứa bé là ai, tôi không thể cứ mãi như vậy được...những ngày này chẳng khác nào bị quỷ chèn ép cả!''
Bạch Như dường như có chút xúc động, môi hé lên vài lần, cuối cùng chỉ có thể nói: ''Cô Tô, cô biết đấy, tôi hay cô đều không có quyền làm chủ.''
Lông mày của Tô Thiên Kiều nhíu chặt, cười trong nước mắt: ''Vậy...cậu chủ có nói cho cô, phải chăm sóc tốt cho đứa bé trong bụng tôi không?''
Bạch Như sửng sốt: ''Nếu cô Tô muốn ấy đứa bé trong bụng ra để uy hiếp tôi, tôi nghĩ...dù là tôi hay là cô, cũng sẽ không có kết cục gì tốt đẹp, thủ đoạn của cậu chủ, cô mới chỉ biết một trong phần vạn mà thôi, chúng ta không có khả năng chống lại, nhất là khi...cậu chủ cần đứa con này.''
''Anh ấy cần, anh ấy cần...sao anh ấy lại cần nó?'' Tô Thiên Kiều gần như gằn ra từng chữ: ''Tôi biết tôi thấp kém, tôi chẳng khác nào một con kiến nhỏ bé không có năng lực phản kháng, nhưng...ít nhất phải cho tôi biết ba đứa bé là ai chứ, chỉ cần cô nói tôi chưa tỉnh lại, bác sĩ cũng sẽ không phát hiện ra, anh ấy sẽ không biết được.''
''Nhưng...vừa nãy tôi đã gọi về báo với nhà bếp chuẩn bị cháo rồi.''
''Vậy cô có nói với họ là tôi đã tỉnh lại, tôi muốn ăn cháo chưa?''
''Cái đó thì chưa.''