Chương 140 - ĐỪNG QUÊN CÔ CHÍNH LÀ NGƯỜI CỦA TÔI
Nguyễn Hạo Thiên im lặng, con ngươi đen như mực thâm sâu khó lường nhìn Tô Thiên Kiều, nói: “Bởi vì tôi muốn cho cô thân phận tử tế nhất, nhưng mà lại cho cô một cuộc sống thấp hèn nhất, cho cô biết... sự lừa dối và không tin tưởng của cô buồn cười đến cỡ nào.”
Từng câu từng chữ đều rất thâm thúy, tràn đầy hận thù, nào có dấu vết của tình cảm cơ chứ?
Không đúng, Tô Thiên Kiều rõ ràng có thể cảm nhận được hận thù và chán ghét của anh đối với mình đã ít đi rồi, rõ ràng là anh ta đối với mình ít nhiều gì cũng có một phần tình cảm.
Những chuyện khác có lẽ là Tô Thiên Kiều không biết mục đích của anh, nhưng mà... tối ngày hôm qua một dao đó anh lại không chút do dự mà nhận nó, con dao găm lạnh lẽo đâm vào trong thân thể của anh, nếu như anh không có một chút tình cảm nào với Tô Thiên Kiều thì tại sao lại phải làm như thế?
Nhưng mà, nhưng mà tại sao anh lại nói chuyện tuyệt tình như vậy chứ? Là Tô Thiên Kiều đã phán đoán sai lầm đối với tình cảm của anh rồi ư?
“Cho tôi thân phận cao quý nhất, lại muốn tôi trải qua một cuộc sống thấp hèn nhất?” Tô Thiên Kiều cười lạnh vài tiếng: “Hữu danh vô thực, người đau khổ có lẽ không chỉ có một mình tôi, cho dù anh có hận ba của tôi, nhưng mà anh thật sự có thể hận tôi hoàn toàn được à?”
Nguyễn Hạo Thiên nói: “Cô đã biết rồi, vậy thì hãy ngoan ngoãn chấp nhận tất cả những chuyện này đi, không cần phải cảm thấy kinh ngạc đối với bất cứ chuyện gì đâu. Chỉ cần cô ngoan ngoãn chấp nhận, cứ chờ đợi số phận của mình là đủ rồi, cô vẫn còn sống sót đó chính là một may mắn, huống hồ gì cô còn có thể bảo vệ cho những người mà cô quan tâm, không phải là rất tốt à?”
Tô Thiên Kiều nắm chặt nắm đấm, nói: “Hận thù của anh đối với ba của tôi lại áp đặt lên trên người của tôi, anh không cảm thấy là quá không công bằng ư? Không chỉ đối với tôi, đối với chính anh cũng rất không công bằng, anh không cảm thấy mệt mỏi hả?”
Anh cười lạnh một tiếng: “Tôi không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại là tôi lại cảm thấy vô cùng thú vị.” Anh lạnh lùng liếc nhìn Tô Thiên Kiều: “Nhìn thấy cô vùng vẫy đau đớn, tôi thật sự không nói ra được cảm giác thống khoái của mình.”
“Anh...” Tô Thiên Kiều cắn chặt môi: “Anh đã hận ba tôi như vậy, anh có bao giờ nghĩ đến tôi cũng hận anh không?”
Con ngươi của Nguyễn Hạo Thiên co rút lại, không trả lời.
Tô Thiên Kiều nói: “Để một mối nguy hiểm không chắc chắn ở bên người, chẳng lẽ không phải là rất ngu ngốc à? Anh là một người cẩn thận, không nên mạo hiểm với chuyện này.”
Nụ cười ở trên mặt của Nguyễn Hạo Thiên bỗng nhiên thả lỏng, tự tin cười nói: “Đặt một người nguy hiểm không lường trước ở bên người cũng không hề nguy hiểm, ngược lại là an toàn nhất.”
Tô Thiên Kiều không hiểu nhìn về phía anh, anh nói tiếp: “Bởi vì... ở dưới mí mắt của tôi, nếu như cô có tâm tư gì thì tôi đều có thể nhìn thấy rõ, nếu như là cách quá xa, vậy thì tôi sẽ không yên lòng, cho nên để cô ở bên cạnh đó mới là tốt nhất.”
“Anh... anh...” Tô Thiên Kiều nhìn anh chằm chằm, một chữ cũng không nói nên lời.
“Sao vậy? Cô lại muốn nói tuyệt đối sẽ không để cho tôi đạt được ý đồ à?” Lông mày của Nguyễn Hạo Thiên cau chặt lại, nụ cười bên khóe môi tràn ngập ý châm chọc.
“Đúng vậy. Tôi không đồng ý, tôi có thể làm người giúp việc cho anh, nhưng mà vợ sắp cưới thì... tuyệt đối không được.” Tô Thiên Kiều nói như chém đinh chặt sắt: “Chúng ta cũng đã có hiệp nghị với nhau rồi, nhưng mà nó không bao gồm trở thành vợ sắp cưới của anh.”
Anh không hề có bộ dạng bất ngờ và lo lắng, chỉ là mang theo khuôn mặt chắc chắn mà nói: “Tôi cho rằng cô muốn gặp đứa bé kia.”
“Đứa bé?” Tô Thiên Kiều giật mình, dây thần kinh căng cứng cùng với sự quyết tâm đưa ra quyết định liền biến mất trong nháy mắt không còn gì nữa, Nguyễn Hạo Thiên luôn có thể phá hủy sự phòng bị kiên cường của cô một cách đơn giản như vậy.
Nguyễn Hạo Thiên lại cười không nói.
Tô Thiên Kiều nói tiếp: “Anh chịu để cho tôi gặp con trai à?”
Nụ cười bên khóe môi của Nguyễn Hạo Thiên càng sâu sắc hơn, nói: “Nếu như cô tiếp tục làm vợ sắp cưới của tôi, đương nhiên sẽ kết hôn với tôi, nếu như kết hôn rồi thì đương nhiên có thể nhìn thấy con trai rồi, huống hồ gì bây giờ cô cũng không phải là mẹ kế mà là mẹ ruột.”
“Tôi... tôi...” Tô Thiên Kiều ấp a ấp úng, không biết là vui vẻ hay là đang đau lòng.
Nguyễn Hạo Thiên nhìn chăm chú vào đôi mắt của Tô Thiên Kiều, vô cùng nghiêm túc mà nói: “Chỉ cần cô đồng ý, vào ngày kết hôn, tôi sẽ để cho cô nhìn thấy con trai.”
Con trai, con trai... đây thật sự là một sự cám dỗ rất lớn.
Nguyễn Hạo Thiên luôn có thể bắt lấy nhược điểm của Tô Thiên Kiều, luôn có thể nắm chặt cô đơn giản như vậy.
Lúc đứa bé được sinh ra, Nguyễn Hạo Thiên đã đồng ý để cho cô gặp một lần, nhưng mà sau đó cô chẳng những không gặp được nó, mà suýt chút nữa còn mất mạng trong biển lửa.
Đứa bé đó, Tô Thiên Kiều đã trải qua nhiều khó khăn như vậy mới có thể sinh ra, làm sao cô lại không muốn gặp được chứ, có người mẹ nào mà không muốn gặp con của mình?
Tô Thiên Kiều hít sâu một hơi, nhìn về phía Nguyễn Hạo Thiên, nói từng chữ: “Được, tôi đồng ý với anh.”
Nguyễn Hạo Thiên cười nói: “Rất tốt, bây giờ có thể về nhà chuẩn bị cơm trưa, sau đó mang đến phòng bệnh cho tôi.”
Ở trong phòng bệnh, sau khi Tô Thiên Kiều đi rồi, dường như đã yên tĩnh trở lại, Nguyễn Hạo Thiên nói với phòng bệnh trống rỗng: “Ra đi.”
Trong phòng bệnh to như vậy, ở chỗ phòng vệ sinh có một người đàn ông có vóc dáng cao lớn bước ra, kính cẩn đi đến trước mặt của Nguyễn Hạo Thiên, cúi đầu gọi: “Câu chủ.”
Nguyễn Hạo Thiên gật đầu nói: “Cậu cũng đã nghe được rồi?”
Trợ lý Doãn nói: “Đã nghe thấy.”
Nguyễn Hạo Thiên thở dài một hơi, nói: “Có cái gì muốn nói không?”