Tang lễ hạ táng Giang Thành được cử hành vào hai ngày sau tại phần mộ tổ tiên nhà họ Giang.
Ông nội Dịch tự đến phúng viếng, đây cũng đại biểu cho mối quan hệ hợp tác giữa hai nhà Dịch Giang, trong mười mười mấy năm rốt cuộc cũng phá băng hiện ra ánh sáng mặt trời.
Hứa Tân Di thấy Giang Niệm trong lễ tang, toàn bộ hành trình đề tò tò đi theo phía sau Giang Hoài, không nói một lời. Giang Hoài tiếp đãi khách đến phúng viếng, thuận tiện giới thiệu Giang Niệm cho người ngoài.
Người chết đã qua đời, người sống vẫn phải sống.
Quy luật cuộc sống là như vậy.
Tuy rằng Giang Thành bất hạnh qua đời, nhưng chuyện hợp tác giữa Dịch thị và Giang thị vẫn còn lửa sém lông mày. Vì tin Giang Thành chết là sụt giảm giá cổ phiếu còn phải tiến hành hạng mục hợp tác với Dịch thị, Giang Hoài bận đến tối tăm mặt mũi.
Sau khi kết thúc nghi lễ hạ táng Giang Thành, ngày hôm sau đã đánh lên tinh thần, tự mình tới Dịch thị một chuyến bàn lại chuyện hợp tác, điều kiện đều đồng loạt nhất trí những gì đã bàn trước khi Giang Thành qua đời, một chữ không thay đổi.
Giang Hoài hỏi điều kiện của Dịch Dương là gì.
Chân chính mà nói, Giang Thành đã chết, anh nói những cái đó nữa làm gì, ông mà biết sẽ dùng gậy đập chết anh, tất cả chỉ trong một giây suy nghĩ của Dịch Dương.
Tuy vậy, Dịch Dương cũng không có sấn hư mà nhập, anh lấy bốn chữ " hợp tác vui vẻ " đáp trả lại.
Tòa nhà chính của tập đoàn Dịch thị, bên ngoài văn phòng Dịch Dương, Triệu Bân cầm một phần văn kiện đưa vào văn phòng cho Dịch Dương xem xét.
"Tổng giám đốc, phần văn kiện này phó tổng giám đốc kêu tôi đem lại đây cho ngài ký tên."
Dịch Dương nghiêm túc xem qua phần văn kiện kia, ký tên của mình ở phía cuối.
Triệu Bân khom người nhận lại văn kiện, trong lúc đang xoay người thì bị Dịch Dương gọi lại.
"Từ từ."
"Tổng giám đốc còn có chuyện gì dặn dò sao?"
Dịch Dương ấn đường nhíu lại, nghĩ nghĩ, như đang suy xét chuyện gì đó cực kỳ quan trọng.
Cái biểu tình này Triệu Bân quá quen thuộc, trăm phần trăm là có chuyện gì quan trọng muốn hỏi anh hoặc là muốn ra lệnh cho anh, nháy mắt rùng mình, nghiêm túc lắng nghe.
Sau một lúc lâu, Dịch Dương mới nghẹn ra một câu: "Phụ nữ... Đều thích cái gì... Cái gì có thể tạo kinh ngạc hạnh phúc cho phụ nữ?"
Những lời này làm Triệu Bân ngu người, không thua một kẻ bắt cóc hung ác cầm súng chỉ vào đầu, hỏi mày có đạn không?
"Cái gì có thể tạo kinh ngạc hạnh phúc cho phụ nữ?"
Ngu người thì ngu người, cơm áo gạo tiền hỏi vẫn là phải nghiêm túc trả lời, anh nghiêm túc suy nghĩ một hồi. Nhớ tới những lần anh tặng hoa, bạn gái anh rất hạnh phúc, nhưng nếu người đó là Dịch thiếu phu nhân thì chắc chỉ mỗi hoa không thì không đủ.
"Chắc là thích hoa cùng trang sức?"
Câu nghi vấn, chừa con đường sống cho bản thân.
Dịch Dương gật gật đầu: "Được, tôi đã biết, cậu đưa phần văn kiện này cho phó tổng giám đốc trước đi."
"Dạ."
Tiếng đóng cửa truyền khắp văn phòng, lúc này Dịch Dương mới đặt xuống bút, nhớ lại lời nói của Triệu Bân.
Hoa? Trang sức?
Hỏi cũng như không, hai thứ đó anh đều tặng cho Tân Di, mà có thấy cô ấy kinh ngạc hạnh phúc đâu, một ý nghĩ trong lòng cũng không có.
Nhìn biểu hiện lúc ở buổi đấu giá cùng lúc đi paris với đêm bữa tối dưới ánh nến kia của Hứa Tân Di, thích trang sức trăm phần trăm không sai.
Hoa hồng, không có người phụ nữ nào không thích.
Anh đã biết hai thứ này từ lâu, nhưng hình như cô ấy chẳng xi nhê gì.
Rốt cuộc cô ấy thích cái gì???
――――
Gần đây Hứa Tân Di cũng rất bận, bận chuyện kịch bản bận bàn đại ngôn, nhưng An Nhã lại xin nghỉ vượt quá hai ngày, cũng không biết đang bận cái gì.
Lại có người đưa hoa hồng đến, lần này là 999 đóa, mấy cô nhóc vây quanh tụ nhóm sau bàn tiếp tân tám chuyện.
"Có chuyện gì vậy mấy đứa?"
"Chị Tân Di, trước đó chị An Nhã từng nói, sau này tất cả hoa hồng đưa tới cửa đều ném hết, nhưng lần này lại nhiều như vậy, tụi em cảm thấy ném quá đáng tiếc."
Hứa Tân Di nhìn thoáng qua.
Chắc lại là Lạc Kiệt đưa tới. (Chồng bà đó, thấy 99 đóa bà chưa ho một tiếng, tưởng chê ít, ổng tăng thêm số lượng đó)
Tạm thời không nói tới Lạc Kiệt làm người ra sao, đơn giản, nhìn vào mỗi ngày đều tặng hoa, từ 99 nhảy lên 999, phần tâm ý này lại làm Hứa Tân Di động lòng.
Hừ! Tên chó Dịch Dương kia một đóa cũng chưa tặng cho cô. Còn sém chút ăn luôn cô, chị đâu có dễ ăn vậy cưng.
"An Nhã không ở, mấy đứa thích thì cứ giữ lại đi."
"Dạ!"
Hứa Tân Di đi thẳng đến văn phòng của mình.
Tên chó không hiểu lãng mạn!
Đợi lát nữa cô tự mua!
Khoảng hơn bốn giờ chiều, An Nhã mới gọi cho cô, kêu cô đi uống rượu chung.
Giọng An Nhã trong điện thoại, nghẹn ngào đau khổ, như là ngườ khổ vì tình, dạo chơi khắp chốn còn có thể bị đàn ông là tổn thương? Hứa Tân Di đạp chân lập tức tới CLB An Nhã nói trong điện thoại.
Trong phòng VIP, hai bên hông An Nhã là hai chàng trai trẻ tuổi, một người hát, một người choàng tay uống rượu, tiếng ca lảnh lót trong lòng, ánh đèn mờ nhạt, quả thực là cuộc sống mơ mơ màng màng.
"Sao lại thế này?" Hứa Tân Di nhíu mày nhìn cô.
An Nhã vừa thấy Hứa Tân Di, nhìn cô vẫy vẫy tay, đẩy chàng trai bên cạnh ra, Hứa Tân Di ngồi vào vị trí đó.
"Hai ngày nay không đi làm chị đều sống mơ mơ màng màng ở đây như vậy sao? Uống nhiều rượu như vậy làm gì?"
Hứa Tân Di nhìn trước mặt chai lọ bình trống, ấn đường nhíu lại: "Thất tình?"
"Thất tình? Chị thà tình nguyện là thất tình..."
An Nhã nghiến răng nghiến lợi mở ra bình rượu mới, ngửa đầu ừng ực ừng ực rót vào trong miệng.
"Đừng uống nữa, nói cho em nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
An Nhã hung hăng ném bình rượu lên trên bàn.
"Hôm trước, chị ở quán bar mua say, vô tình gặp Lạc Kiệt ở cách vách..." An Nhã nói đến đây, oán khí ngập trời, hận không thể cắn chết tên khốn kia, lại tìm rượu uống tiếp.
"Từ từ..."
Hứa Tân Di cầm tay cô: "Sau lại thế nào? Rốt cuộc làm sao vậy?"
"Sau lại... Chị ngủ anh ta..."
Đường cong này hơi cong, bo cua phanh không kịp, trong khoảng thời gian ngắn Hứa Tân Di không cách nào tiếp thu, mở to hai mắt nhìn, không thể tin tưởng, hỏi: "Chị vừa nói cái gì? Chị... Anh ta... Anh ta cưỡng bức chị?"
An Nhã thống khổ lắc đầu: "Là chị cưỡng bức tên khốn đó."
"......"
Trời! Bo cua không phanh, xe bay xuống vực mẹ nó luôn rồi.
"Chị xem qua video giám sát an ninh của khách sạn, còn có nhật ký hành trình trên xe của chị... Tất cả chỉ chứng minh một sự thật đau lòng là chị cưỡng bức tên khốn đó."
Hứa Tân Di muốn hỏi lại thôi.
An Nhã quay đầu nhìn Hứa Tân Di, vẻ mặt " chị mày ô uế chị mày không còn tấm thân sạch sẽ chị mày xong rồi ".
"Tân Di, em có thể tưởng tượng sao? Chị mày lại có thể đói bụng ăn quàng, lên giường với tên khốn nạn chó chết kia."
Hứa Tân Di một bộ biểu tình " em thật sự không biết nên nói như thế nào với chị nữa".
"An Nhã, tuy rằng chuyện này thoạt nhìn là chị cưỡng bức Lạc Kiệt, nhưng anh ta thân là một người đàn ông, dẫn một người con gái say rượu đến khách sạn mở phòng, ý đồ quá rõ ràng, nói không chừng chị chỉ là gậy ông đập lưng ông, lật ngược lại thế cờ, dùng chiêu của anh ta trả lại cho anh ta thôi. Em chắc chắn anh ta cố ý."
Dù trời có làm sai, thì chị em luôn luôn đúng.
An Nhã tràn đầy thể hội tình cảm chị em: "Đúng! Em nói không sai, đều là lỗi của tên khốn nạn chó chết Lạc Kiệt kia!"
Di động chấn động, có tin nhắn tới.
Hứa Tân Di nhìn thoáng qua, là Dịch Dương gửi tới, hỏi cô ở đâu, có thể trở về sớm một chút hay không.
An Nhã ngó ngó: "Chị em quan trọng hay là đàn ông quan trọng?"
Hứa Tân Di không nói hai lời, chém đinh chặt sắt: "Chị em quan trọng!"
"Vậy đêm nay em không được đi đâu, ở lại chơi với chị mày."
"Được."
Hứa Tân Di trả lời tin nhắn cho Dịch Dương.
Hôm nay có chút việc, khi nào trở về không biết được, kêu anh nghỉ ngơi sớm một chút, đừng chờ.
――――
Nhất Phẩm Lan Đình là vị trí ngắm cảnh tốt nhất toàn bộ thành phố A.
Đối diện là bờ sông đầy thơ mộng, vị trí nhìn thẳng ra bờ sông là không gian thiết kế cửa pha lê một chiều, mở chủ đề nhà hàng vô cùng đặc sắc, quan cảnh 360 độ toàn pha lê, dù nhìn về phía nào, đều có thể thu hết toàn bộ cảnh đêm thành phố A vào đáy mắt.
Địa điểm tốt như vậy, chỉ dành cho một hộ khách duy nhất trong Nhất Phẩm Lan Đình sử dụng.
Vài người tay cầm đàn violon đứng chờ, Dịch Dương lẳng lặng ngồi ở bên cạnh bàn ăn, chờ Hứa Tân Di trở về.
8 giờ.
9 giờ.
10 giờ.
Dịch Dương nhìn đồng hồ mắt trên tay, thời gian dần trôi, nét mặt không có nửa phần cảm xúc nôn nóng.
Có nhân viên phục vụ cẩn thận đến gần dò hỏi: "Dịch tiên sinh, đầu bếp nói, lại chờ thêm nữa, hải sản vận chuyển bằng đường hàng không vào sáng nay sẽ không còn tươi nữa."
"Vậy đổi bò bít tết."
"Dạ."
Nhân viên phục vụ lui ra.
Dịch Dương cầm lấy di động, click mở khung Wechat với Hứa Tân Di, một câu cuối cùng chính là do anh gửi đi, ngồi tại đây chờ suốt ba tiếng, Hứa Tân Di cũng không có trả lời tin tức.
Đã rất nhiều năm, anh chưa từng chờ đợi ai đó lâu như vậy, cũng không có ai dám để anh chờ đợi lâu như vậy.
Chờ một chút.
Chắc là đang trên đường.
Hộp đêm, phòng VIP, Hứa Tân Di bị hành động nốc rượu cùng trái ôm phải ấp của An Nhã làm đau đầu: "Người đẹp An, rốt cuộc chị muốn uống tới khi nào?"
Hứa Tân Di thật sự không yên tâm giao An Nhã cho bọn đàn ông bên cạnh chị ấy, tự mình đưa An Nhã trở về.
Quỷ say uống đến thần chí không rõ, lại khóc lại ói, Hứa Tân Di bất đắc dĩ, đành phải ỏ lại nhà An Nhã chăm sóc chị ấy, ngủ tạm ở bên cạnh cô một đêm.
Chờ đúng 8 giờ sáng, một bé trợ lý đến thay cô chăm sóc cho An Nhã, lúc này Hứa Tân Di mới mỏi mệt rời đi, lái xe trở về Nhất Phẩm Lan Đình, chuẩn bị bổ giấc.
Mới vừa xuống xe, thì thấy nhân viên phục vụ đã chờ cô ở dưới sảnh chính của Nhất Phẩm Lan Đình, bước nhanh đi tới: "Dịch thiếu phu nhân, sao giờ này cô mới trở về?"
"Tối hôm qua tôi có chút việc, làm sao vậy?"
"Có việc? Sao cô không nói cho Dịch tiên sinh một tiếng?"
Tối hôm qua Dịch tiên sinh chờ Dịch thiếu phu nhân đến tận đêm khuya. Bọn họ chờ đến đêm khuya không quan trọng, nhưng Dịch tiên sinh thì khác.
Địa vị của Dịch thiếu phu nhân trong lòng Dịch tiên sinh khẳng định rất cao.
Làm một người công nhân bình thường, hiện tại, lúc này đây, phải bán cái cho Dịch thiếu phu nhân, ở trước mặt Dịch thiếu phu nhân lộ cái mặt, về sau nói không chừng có chỗ lợi cũng nói không biết được.
"Tối hôm qua, Dịch tiên sinh chờ Dịch thiếu phu nhân chờ đến hai giờ sáng. Hiện tại chắc là còn ở trên lầu..."
Hứa Tân Di ngẩng người, hiển nhiên có chút mờ mịt: "Chờ tôi đến hai giờ sáng?"
Chợt có tia sáng lóe lên trong đầu, cô vỗ trán, đột nhiên nhớ tới tin nhắn ngày hôm qua Dịch Dương gửi cho mình.
Kêu cô trở về sớm một chút, nhưng lúc ấy cô nói bản thân có việc, khi nào trở về cũng không biết, bảo anh ấy đừng đợi.
Nghĩ vậy, cô lấy di động ra, mở WeChat, mở ra lịch sử trò chuyện với Dịch Dương.
Tin nhắn cuối cùng là vào 8 giờ tối hôm qua, Dịch Dương gửi cho cô.
"Không sao, em có việc gì cứ làm trước đi, anh chờ em."
Tối hôm qua, An Nhã thật sự rất điên, cả đêm thiếu chút nữa lăn lộn chết cô, cô đâu có sức lực mà chú ý tới đi động có tin nhắn đến hay không.
"Đúng vậy, ngày hôm qua Dịch tiên sinh tự mình bố trí cả ngày, chỉ chờ mỗi Dịch thiếu phu nhân trở về, chính là chờ chờ, chờ đến hai giờ sáng cũng không thấy thiếu phu nhân trở về, lúc này mới cho nhân viên tan ca."
Hứa Tân Di cân nhắc một hồi, cười nói: "Được, tôi đã biết, cảm ơn anh."
"Không khách khí."
Hứa Tân Di bước nhanh lên lầu.
Chờ mình? Tự mình bố trí? Ngày hôm qua là ngày quan trọng gì sao?
Cô lấy di động ra nhìn lên, nhất thời hít hà một hơi.
Ngày 27, ngày kỷ niệm kết hôn.
Hứa Tân Di vỗ trán, mấy ngày hôm trước còn mạnh miệng diễu võ dương oai ở trước mặt Dịch Dương, nói bóng nói gió anh ấy rằng ngày kỷ niệm kết hôn của hai người còn không nhớ rõ. Lúc này mới qua mấy ngày, không nhớ rõ người ngược lại là cô.
Ngày hôm qua là ngày kỷ niệm kết hôn cũng không nói rõ, nói mơ hồ cái gì mà ở nhà chờ cô, bộ không thể thoải mái hào phóng mà nói hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn của hai chúng ta, anh chuẩn bị kinh hỉ cho em, em nhớ về nhà sớm một chút.
Nếu Dịch Dương nói như vậy, cô còn cả đêm không trở lại sao?
Cửa thang máy mở ra.
Hứa Tân Di chậm rãi bước ra thang máy, có chút chột dạ đối với hành động thất hẹn tối hôm qua của bản thân.
Có lý tất thắng.
Cô đã không có lý còn thẳng mẹ gì?
Nếu Dịch Dương quên ngày kỷ niệm kết hôn của hai người, cô còn có thể đúng lý hợp tình tìm anh tính sổ.
Đợi lát nữa nếu Dịch Dương đúng lý hợp tình tính sổ với mình, mình nên giải thích như thế nào đây?
"Thực xin lỗi, tối hôm qua em không thấy được tin nhắn của anh, cho nên..."
―― "Nói như vậy chẳng phải là tự nhận bản thân là đã quên ngày hôm qua là ngày kỷ niệm kết hôn sao? Không được! Không thể để anh ấy bắt được nhược điểm."
"Ông xã, anh không biết đâu, ngày hôm qua An Nhã khóc đến quá đáng thương, em thật sự đi không được, làm anh đợi cả đêm, thật sự thực xin lỗi."
Hứa Tân Di tự hỏi một lát.
―― "Nói như vậy có phải lửa cháy đổ thêm dầu hay không? Nói không chừng Dịch Dương thẹn quá thành giận, lòng dạ hẹp hòi trừng phạt mình thì làm sao bây giờ?"
"Như vậy không được, cái kia cũng không được, giải thích như thế nào đây?"
Hứa Tân Di đứng ở ngoài cửa bồi hồi trong một thời gian khá lâu.
Bên trong cánh cửa, Dịch Dương đang chuẩn bị ra cửa, buông ra tay nắm ở then cửa, dừng chân lẳng lặng lắng nghe.
―― "Chắc lòng dạ Dịch Dương không hẹp hòi như vậy đâu? Ngày kỷ niệm kết hôn năm nào chẳng có, huống chi năm rồi cũng không cùng nhau trãi qua, năm nay làm ra vẻ như vậy làm gì?"
Nghĩ vậy, Hứa Tân Di nghiến răng nghiến lợi: "Đúng vậy, Dịch Dương cũng không nhìn lại bản thân, năm rồi không có mặt, hỏi cũng không hỏi, mình mới bơ anh ta một lần, anh ta có tư cách gì nói mình?"
―― "Nếu anh ta thật sự dám kiếm chuyện với mình, nói câu nào xúc phạm đến mình, Ok, vậy ly hôn!"
Hứa Tân Di hung tợn mà nghĩ.
Nàng mở cửa, Dịch Dương đứng ở phía sau cửa, chỉ một cánh cửa với Hứa Tân Di.
Thị giác so khứu giác nhanh nhạy, sau một giây Hứa Tân Di nhìn thấy Dịch Dương, đã ngửi được hương hoa hồng nồng nặc từ trong phòng tràn ra đến tận cửa.
Tầm mắt liếc toàn bộ căn phòng, nơi nơi đều là hoa hồng.
Cô bước vào trong phòng.
Toàn bộ căn phòng được trang trí đầy hoa hồng, có một khoảnh khắc, Hứa Tân Di hoảng hốt, cảm thấy có phải cô đi nhầm cửa hay không, nhưng nhìn trên tường là tấm hình cưới của cô và Dịch Dương, không đi nhầm.
"Đây..."
Hứa Tân Di nhớ tới lời nhân viên dưới lầu nói, Dịch Dương một tay bố trí, chờ cô đến hai giờ sáng, chính là vì cho cô một kinh hỉ.
―― "Đây là kinh hỉ ngày hôm qua Dịch Dương chuẩn bị cho mình?"
Nồng đậm mùi hoa hồng không ngừng xâm nhập vào xoang mũi, mỗi một đóa hoa hồng, nụ hoa vừa phải, hoặc đã nở to hết cỡ, cảm giác như đặt mình trong biển hoa.
Cô đứng đó mờ mịt lại hơi lâng lâng, cảm nhận được trái tim trong lồng ngực nhảy lambada, ánh mắt không biết nên đặt ở trên những đóa hoa hồng kia, hay đặt ở trên người Dịch Dương.
―― "Chắc là vừa rồi chạy vội về nhà, nếu không sao tim mình lại đập nhanh đến như vậy? Mình còn tưởng rằng cái gì đâu, thật dân nhà giàu lắm tiền."
Cô xoay người nhìn Dịch Dương: "Đêm qua em xác thật có việc, quên nói với anh, làm anh chờ lâu như vậy, thực xin lỗi."
Hứa Tân Di thò tay vào trong túi Dịch Dương, lấy di động của anh ra tới, vuốt vuốt chọc chọc ở trên màn hình, ngẩng đầu hỏi anh: "Hiện tại anh muốn đi làm sao?"
"Ừ." Dịch Dương nhìn cô không hề chớp mắt.
"Nhưng hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta nha." Cô phóng to màn hình di động phóng tới trước mặt Dịch Dương.
Dịch Dương nhìn di động bị Hứa Tân Di đổi thành thời gian ngày hôm qua.
"Anh muốn đi đâu?" Hứa Tân Di hỏi lại anh.
Dịch Dương cười khẽ: "Hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn của hai chúng ta, anh còn có thể đi đâu?"
Hứa Tân Di nhét di động trở lại trong túi Dịch Dương, xoay người đi dọc theo con đường hoa hồng mà người phụ nữ nào cũng đều mơ ước, mỗi một bước đều làm mấy cánh hoa hồng lay động theo.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, cô bị Dịch Dương ôm chặt lấy từ phía sau, hô hấp ấm áp phà vào bên tai.
"Thực xin lỗi..."
Dịch Dương nhỏ giọng nỉ non ở bên tai cô: "Làm em đợi anh lâu như vậy, là anh sai, xin em tha thứ cho anh."
Hết chương 78