Editor: ✰๖ۣۜTωĭηƙℓε✰
***
Dịch Dương và Hứa Tân Di vừa bước ra cửa thư phòng, Trần quản gia liền cười đi vào.
Từ lúc Dịch Dương mới sinh ra ông vẫn ở Dịch gia làm việc, nhiều năm như vậy, đến khi hai tóc mai bạc cũng không có rời đi khỏi Dịch gia, có thể nói là nhìn Dịch Dương lớn lên.
Dịch phu nhân đang ngồi ở trên ghế sa lon xoa mi tâm, mới vừa rồi cùng hai vợ chồng này nói chuyện mấy câu, trong đầu từng trận trướng đau.
Oan nghiệt!
"Trần quản gia, ông cho người thu xếp gian phòng cho Dịch Dương cùng Tân Di. Trước khi cha trở về, hai vợ chồng bọn họ ở nhà một thời gian ngắn."
Trần quản gia một mặt từ ái cười nói: "Thật tốt, lão tiên sinh mà biết nhất định cao hứng. Tôi hiện tại liền đi thu xếp."
"Chờ một chút!" Dịch phu nhân gọi Trần quản gia đang muốn ra cửa lại, nghĩ nghĩ, "Trước khi chờ cha trở về, ông đem toàn bộ tất cả tạp chí giải trí trong nhà đều ném đi cho tôi, một quyển cũng không được phép xuất hiện trước mặt cha. Tất cả tin tức trên TV có quan hệ với Tân Di đều không để cho cha biết."
Hứa Tân Di bên ngoài nổi tiếng, ai trong Dịch gia cũng đều biết, trừ Dịch lão tiên sinh hai năm nay ở trên núi an dưỡng.
"Cha thân thể vừa mới chuyển biến tốt, bác sĩ nói không thể chịu quá nhiều kích thích. Làm phiền ông bình thường quan tâm kỹ càng chút, ngàn vạn không thể để cho mấy cái tai tiếng ngoài kia truyền đến lỗ tai của cha."
Lời nói còn chưa dứt, ngoài cửa liền truyền đến âm thanh Dịch Dương mất khống chế giận dữ mắng mỏ: "Hứa Tân Di!!!"
Hai người vì vậy sửng sốt một lát.
Trần quản gia lấy lại tinh thần trước, cười nói: "Chắc là là thiếu gia cùng Thiếu phu nhân đang chơi trò gì đó."
Dịch phu nhân thở dài, cắn răng oán hận nói: "Thật sự là hai cái oan gia! Đi, ông đi đi."
Trần quản gia cười rời đi.
—— ——
Buổi đêm Dịch Dương cùng Hứa Tân Di liền ở lại Dịch gia.
Thời điểm hai người vừa kết hôn chính là ở Dịch gia sống. Về sau Dịch lão tiên sinh phát bệnh, đi an dưỡng tu dưỡng trên núi, hai người lúc này mới lấy lý do công việc không thuận tiện, dọn đến chung cư ở trung tâm thành thị.
Tuy nói là vợ chồng sống cùng nhau, nhưng Dịch Dương công việc bận rộn, Hứa Tân Di cũng ở bên ngoài quay phim lâu dài. Một hai tháng cũng không có ở nhà, hai vợ chồng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, chỉ còn trên danh nghĩa.
Bị cưỡng chế ở lại Dịch gia, nếu như Dịch Dương là 180 cái tâm không nguyện ý, vậy thì Hứa Tân Di chính là 360 cái tâm kháng cự. Nhưng cô lại không thể biểu hiện ra ngoài một chút xíu kháng cự. Ngược lại, cô còn phải biểu hiện mừng rỡ như điên, cõi lòng đầy chờ mong.
Việc rất khó chịu.
Cũng may Hứa Tân Di không phải là người thích để tâm vào chuyện vụn vặt, đã chờ đợi mất hai năm rồi, chờ một chút nữa cũng không sao.
Chỉ là cô cảm thấy có chút kỳ quái, Dịch Dương ngay cả phân chia tài sản đều đã chuẩn bị xong. Đơn thỏa thuận ly hôn cũng chuẩn bị thỏa đáng, làm sao đến lúc ký tên lại đổi ý đây?
"Nhỏ A, ngươi nói tên yêu quái kia làm sao lại đột nhiên đổi ý rồi? Theo lý mà nói không nên a."
"Cái này ta cũng không biết. Bất quá ta đề nghị kí chủ, lớn rồi đừng nói lời thô tục, điều này không tốt."
"Ngươi đừng có hiểu lầm, bình thường ta cũng không nói thô tục." Hứa Tân Di nhìn gương tháo trang sức, nhìn khuôn mặt thiên kiều bá mị bên trong, tâm tình tốt hơn rất nhiều, "Ngoại trừ Dịch Dương, hắn là ngoại lệ mà ta phải đặc biệt đối đãi."
Tháo trang sức sau khi tắm, Hứa Tân Di ở trước gương quay một vòng.
Dáng người cùng khuôn mặt tốt như vậy, thật sự là tiện nghi cho Dịch Dương con mắt.
Đi ra phòng tắm, liền nhìn thấy Dịch Dương ngồi ở trên ghế sa lon chuyên chú đọc sách. Hắn một thân quần áo ở nhà, tóc còn hơi ướt át rơi xuống trán, từ góc độ này của Hứa Tân Di, người trước mặt cùng Dịch Dương mặc tây trang ban ngày thiếu đi một chút vênh váo cùng hung hăng không ai bì nổi, lại thêm một chút soái khí.
Hứa Tân Di nháy mắt đã nghĩ thông suốt.
Không ly hôn liền không ly hôn, hai ngày này sẽ để hắn biết làm vậy có hậu quả gì?
Khổ não cái gì?
Khiến một cái nam nhân chán ghét mình, vậy nhưng thật sự lại là chuyện quá đơn giản.
Cô hiên ngang đi qua, một mặt kinh hỉ từ bên trên rút mất tạp chí trên tay Dịch Dương, cũng đặt mông ngồi trên đùi hắn, lặng lẽ giật ống tay áo, nửa vai bại lộ.
Hứa Tân Di sử dụng tất cả các kỹ năng diễn mình biết, bóp lấy cuống họng nũng nịu nói: "Lão công, anh đang nhìn cái gì vậy?"
Khi bị một nam nhân chán ghét, ngươi làm cái gì cũng đều sai.
Càng đừng nói đến hành vi rõ ràng to gan như vậy.
Một tiểu cô nương xinh đẹp như Hứa Di Tân có lẽ nếu là trước mặt nam nhân khác với bộ dạng này, nam nhân kia chỉ sợ là ngăn cản không nổi. Nhưng Dịch Dương không phải nam nhân bình thường, người đàn ông này ý chí sắt đá, chán ghét Hứa Tân Di đã lâu.
Mặc dù Hứa Tân Di đến nay cũng không biết nguyên nhân gì khiến Dịch Dương chán ghét cô như vậy.
Nhưng cái này không quan trọng.
"Đi ra." Dịch Dương nửa điểm không chạm vào cô, biểu lộ cũng không có chút nào phi lễ. Giọng điệu băng lãnh phảng phất như mình đang ở băng thiên tuyết địa.
Hắn mặt không biểu tình nhưng Hứa Tân Di có thể cảm nhận được phía dưới của hắn đang cưỡng ép đè nén lửa giận cùng phẫn nộ.
Địch không động ta không động.
Hứa Tân Di nhất định phải ỷ lại trên đùi hắn, lật ra quyển tạp chí kia, là một quyển tạp chí nước ngoài, toàn nội dung tiếng Anh cô cũng không hiểu. Lại liếc thấy ảnh chụp một vị nữ học giả đeo kính mắt được in ở phía trên tờ tạp chí.
"Lão công, anh đang nhìn cô ấy? Vậy anh nói xem, là cô ấy hay em xinh đẹp hơn?"
Học giả lại dùng hai chữ xinh đẹp để khái quát, Hứa Tân Di thực sự là nông cạn.
Đối với Dịch Dương, loại người nhìn tạp chí nước ngoài này mà nói, trong lòng đối Hứa Tân Di chán ghét cùng xem thường chỉ sợ sẽ càng sâu thêm một tầng.
Dịch Dương nửa điểm cũng không muốn để ý đến cô, đưa tay liền đem người từ trên thân xốc xuống dưới, không chút nào thương hương tiếc ngọc.
Hứa Tân Di lảo đảo, cả người không có hình tượng chút nào lật té vào trên ghế sa lon, trợn mắt nhìn Dịch Dương.
Nhưng nghĩ tới việc phải cùng Dịch Dương ly hôn, cô cũng liền không so đo cùng cái tên tàn tật nhân sĩ này.
"Lão công, anh đừng như vậy, vừa rồi mẹ tìm em nói chuyện. Mẹ nói, thân thể ông không tốt, muốn để chúng ta sớm một chút cho ông ôm chắt trai." Hứa Tân Di thái độ mập mờ không rõ, nháy mắt hướng hắn vứt mị nhãn, lời trong lời ngoài ý tứ rõ ràng.
—— "Nhanh, nhanh đẩy tôi ra, chỉ vào người của tôi cái mũi hung hăng mắng, nói "Hứa Tân Di, đừng tưởng rằng lấy ông làm cái cớ tôi liền sẽ đụng vào cô, đời này tôi coi như đoạn tử tuyệt tôn cũng sẽ không đụng vào cô một chút"! Sau đó đẩy cửa nghênh ngang rời đi, cùng mẹ ngươi cãi nhau một trận, lấy quan hệ mẹ con áp chế, nhất định phải cùng tôi ly hôn!"
Ngay tại lúc Hứa Tân Di nhảy cẫng chờ đợi, Dịch Dương sắc mặt tái xanh.
Hắn không biết vì sao Hứa Tân Di lại nghĩ như vậy. Nhưng là nghe vế trước lời nói trong lòng của Hứa Tân Di, hắn quả thật rất muốn làm như thế, nhưng khi hắn nghe được Hứa Tân Di vế sau, liền bình tĩnh lại. Xoa đầu tựa hồ đau muốn nứt cái trán, cách cô xa một mét, thấp giọng nói: "Cô liền đứng đằng kia, đừng tới đây, có chuyện gì liền đứng đằng kia nói."
—— "Tên yêu quái này tại sao lại không theo lẽ thường mà hành động?"
Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, ngoài miệng lại hỏi han ân cần, "Lão công, anh không sao chứ? Có phải là đau đầu? Em xoa cho anh nga?"
"Không cần!" Dịch Dương thở sâu, nhìn Hứa Tân Di một mặt lo âu và kích động, hai mắt nhắm lại.
Mặc dù không rõ Hứa Tân Di vì cái gì khác thường như vậy, Dịch Dương tạm thời cũng không có tâm tình đi tìm hiểu quá nhiều.
Ông cũng nhanh trở về, thân thể ông không tốt, không thể chịu kích thích quá lớn. Lấy thái độ yêu thích của ông đối với Hứa Tân Di, tuyệt đối sẽ không cho phép hắn cùng Hứa Tân Di ly hôn.
Trong nhà ngoại trừ hắn ra, không có bất kì người nào đồng ý hai người bọn họ ly hôn. Vậy cái cuộc hôn nhân này, tạm thời liền giữ lại.
Hắn ngược lại muốn xem xem, Hứa Tân Di này đang muốn làm thứ quỷ gì!
Đồng hồ chậm rãi chỉ đến chín giờ rưỡi.
Dịch gia ở khu biệt thự nổi danh cảnh đẹp, hồ núi vờn quanh, cách xa thành phố, xung quanh phong cảnh mười phần yên tĩnh.
Trong cả căn phòng cũng chỉ nghe thấy âm thanh Dịch Dương lật sách.
Vì muốn chọc giận hắn, sau khi sắc dụ bị thất bại Hứa Tân Di liền ôm chăn mền, quyết định không ngừng cố gắng tiếp tục hành động.
"Lão công, thời gian không còn sớm, chúng ta nên đi ngủ."
Cô chui vào bên trong chăn, tóc dài vẩy đến trước ngực, xốc lên bên gối một bên chăn mền, tận lực để lộ ra bên ngoài một đoạn đùi da thịt nhẵn nhụi trắng nõn, gợi cảm chọc người.
Hai ngày nay nhìn như là đã ở ranh giới nhẫn nại cuối cùng của Dịch Dương nhảy nhót, nhưng Dịch Dương là ai? Tuổi còn trẻ liền theo chân ông ra thương trường như chiến trường quần nhau, thấy qua biết bao nhiêu lão hồ ly ngàn năm? Bây giờ cô hành động như vậy, căn bản không đáng chú ý.
Dịch Dương đã có thể chịu được như thế, cô ngược lại muốn xem xem, Dịch Dương có thể chịu tới khi nào.
Thời điểm không thể nhịn được nữa, chính là ngày chúng ta ly hôn!
Đưa ánh mắt rời khỏi tạp chí, Dịch Dương nhìn thấy trên giường một màn "Hương diễm", ánh mắt tối lại, mặt mày hơi trầm xuống, hơi lạnh trong lòng bàn tay đột nhiên không hiểu sai ấm lên, giống như là đang nắm chặt một đám lửa, dần dần thiêu đốt từ trong lòng bàn tay đến cánh tay, tiếp theo lan tràn toàn thân.
Nhưng cũng chỉ là vẻn vẹn một cái chớp mắt, hắn bức bách mình di chuyển tầm mắt.
"Mặc quần áo lại cho tốt."
Hứa Tân Di cười, "Đi ngủ mặc quần áo gì a." Cô vỗ vỗ vị trí bên cạnh người, liếc mắt đưa tình.
Cô cơ hồ đều có thể đoán được trong lòng Dịch Dương đang suy nghĩ cái gì.
—— "Tên yêu quái này khẳng định trong lòng là đang nghĩ, "Dịch Dương tôi hôm nay coi như ngủ trên mặt đất, ngủ ghế sô pha, ngủ bệ cửa sổ, cũng sẽ không cùng Hứa Tân Di ngủ chung một cái giường!", hoặc là "Người đàn bà này không biết xấu hổ mà dám câu dẫn tôi? A, nữ nhân, tôi là sẽ không bị cô lừa!"."
Kết hôn hai năm, Hứa Tân Di cùng Dịch Dương vẫn luôn xa cách, lại thêm Dịch Dương một mực không thích cô. Đối với cô có thành kiến chán ghét, không muốn cùng cô ngủ cùng một cái giường.
Cô nhớ kỹ sau buổi tối đầu tiên sau khi kết hôn, ánh mắt Dịch Dương tỉnh táo nhìn cô, cũng nói cho cô biết, đời này hắn cũng sẽ không yêu cô, càng sẽ không đụng cô. Đêm đó, hắn ở thư phòng làm việc một đêm.
Sau khi chuyển ra khỏi biệt thự Dịch gia, Dịch Dương thà ngủ ở phòng khách cũng không muốn ngủ tại phòng ngủ chính. Thà ở khách sạn cũng không muốn về nhà. Coi cô là mãnh thú, tránh không kịp, giống như muốn vì thân thể xử nam của mình mà thủ tiết.
Bây giờ ở biệt thự, căn phòng bên trong chỉ có một cái giường.
Theo như tác phong lúc trước của Dịch Dương, hẳn là sẽ đi phòng khác ngủ.
—— "Bình thường không phải vẫn luôn rất ghét bỏ tôi sao? Tranh thủ thời gian nổi giận đi phòng khách ngủ đi."
Dịch Dương không cao hứng, cô liền cao hứng. Mà Dịch Dương cao hứng, cô liền không cao hứng.
Nghe được âm thanh Hứa Tân Di, Dịch Dương chậm rãi tiến lên, đứng ở mép giường bên cạnh, ở trên cao nhìn xuống trầm mặc nhìn cô, dò xét hai giây.
Bốn mắt nhìn nhau, suy tư năm giây Dịch Dương dứt khoát vén chăn lên, sau đó lên giường, đi ngủ.
Còn lấy đi của Hứa Tân Di hơn phân nửa chăn mền.
Hứa Tân Di nửa người trần trụi ở bên ngoài, gió lạnh thổi, rùng mình một cái.
Gian phòng bên trong yên tĩnh.
"!!!"
Hứa Tân Di trong lúc nhất thời cũng không ngờ tới trình độ chán ghét của Dịch Dương đối với mình thấp xuống, hai năm qua lần đầu tiên nguyện ý cùng mình ngủ một cái giường, sắc mặt thoáng một chút liền sụp đổ, phảng phất như vừa ăn phải con ruồi.
Như thế cũng chịu được?
"Lão công..."
Dịch Dương mở mắt, "Đi ngủ."
Nói xong nhắm mắt.
Hứa Tân Di sợ hãi nằm xuống.
Có chút lạnh.
Hứa Tân Di nắm chặt một góc chăn mền, từng chút từng chút đem chăn hướng trên người mình kéo.
Chăn mền còn lôi cuốn theo nhiệt độ cơ thể của Dịch Dương.
Cô kỳ thật cũng không phải là rất để ý cùng Dịch Dương cùng giường chung gối, chỉ là...
—— "Đều nói nam nhân 28 trẻ tuổi nóng tính, dục vọng mạnh. Tên yêu quái này nhiều năm như vậy chưa từng có nữ nhân, vạn nhất ban đêm đột nhiên không chịu được sau đó cưỡng hiếp mình thì phải làm sao bây giờ?"
—— "Hẳn chắc không phải là cầm thú như vậy đi?"
—— "Nhưng nếu quả thật cầm thú như thế, mình vẫn là la hét hay là không la hét? Là chống cự vẫn là không chống cự đây?"
—— "Không được, thân thể trong sạch này của mình cũng không thể tùy ý nam nhân này cho chà đạp."
Hứa Tân Di nắm chặt chăn mền, lặng lẽ xê dịch ra bên ngoài, cách Dịch Dương xa chút.
"Cảnh cáo, "Tình căn thâm chủng" người cần sắp sụp đổ, mời sửa chữa!"
"..." Hứa Tân Di lặng lẽ dừng xê dịch, chuyển về chỗ cũ.
Địch không động mình không động, cứ như vậy đi.
Chỉ cần Dịch Dương không làm thứ gì, ngủ là ngủ.
Nếu như hắn thực có can đảm làm những gì...
Hứa Tân Di ánh mắt rơi vào trong đèn bàn ở tủ đầu giường, đèn hẳn là có thể dùng.
Ngay lúc cô chuẩn bị bảo trì khoảng cách như vậy mà ngủ, chăn mền bỗng nhiên bị xốc lên.
Hứa Tân Di đầu tiên là giật mình, sau đó ôm chăn mền ngồi dậy, hoảng sợ ánh mắt nhìn xem Dịch Dương.
—— "Đến rồi đến rồi, tên yêu quái này quả nhiên đối với mình có ý nghĩ xấu!"
—— "Thôi xong, vạn nhất mình mang thai làm sao bây giờ? Việc ly hôn này khẳng định không thể nữa, đến lúc đó mình sinh con ra, dáng người biến dạng. Cẩu nam nhân này ở bên ngoài tiếp tục hái hoa ngắt cỏ, sau đó sẽ đánh mình mắng mình nhục nhã mình!"
—— "Không được không được, mình không thể chịu ủy khuất lớn như vậy!"
—— "Cầm thú! Mặt người dạ thú!"
Dịch Dương không nói một lời đứng dậy, đưa lưng về phía Hứa Tân Di, ở hướng Hứa Tân Di không thấy được, sắc mặt đen kịt.
Nghe một chút, Hứa Tân Di cái này nghĩ người như nào?
Ý nghĩ xấu?
Là điên rồi sao mới đối với cô ta có ý nghĩ xấu?
Hắn có bụng đói ăn quàng như vậy sao?
Dịch Dương hối hận. Sớm biết trước như vậy, hắn nên cùng Hứa Tân Di ly hôn, không nên mang lòng hiếu kỳ mà lề ma lề mề!
Nửa ngày không có động tĩnh.
"Định làm gì?" Thăm dò hỏi xong ba chữ này, Hứa Tân Di lại cảm thấy còn có nghĩa khác, nuốt ngụm nước miếng đổi giọng hỏi: "Lão công, anh sao vậy?"
"Cô nói, cô không muốn cùng tôi ly hôn, đúng không?"
Hứa Tân Di che giấu lương tâm gật đầu, "Đúng."
Dịch Dương xoay người lại, cưỡng ép đem lửa giận đè ép xuống, ánh mắt che giấu không rõ, nặng nề nhìn chằm chằm Hứa Tân Di.
Từ trên xuống dưới nhìn xuống, đè xuống một tảng lớn bóng đen, Dịch Dương đáy mắt biểu lộ không thể nghi ngờ nhìn cô, trong nội tâm lẳng lặng tính toán một hồi, nói: "Tốt, tôi có ba điều kiện."
Hứa Tân Di ẩn ẩn ngửi được dự cảm không tốt, luôn cảm giác ánh mắt này của Dịch Dương không có ý tốt.
Lý trí nói cho cô biết cô không thể đáp ứng, cũng không thể để Dịch Dương tiếp tục nói. Nhưng cô lại không thể khiến cho người đóng băng.
Cô nhỏ giọng thử dò xét nói: "Ba điều kiện?"
"Thứ nhất, về sau cô không được cùng nam nhân khác ở trên giường làm loạn, hôn hít hay có quan hệ thân mật."
Hứa Tân Di vì vậy mà kinh ngạc, liên tục phản bác không ngừng, "Không được không được, lão công, em là diễn viên. Diễn viên quan trọng nhất chính là đức nghệ. Kịch bản kia đều là đạo diễn viết, đạo diễn kêu em diễn gì em liền phải diễn. Còn nữa, cái chuyện giường chiếu này, ở truyền hình điện ảnh kỳ thật không ảnh hưởng gì, tất cả mọi người..."
"Tôi không phải đang trưng cầu ý kiến của cô, về sau kịch bản của cô đều đưa tôi xem qua một lần."
—— "Tôi nhịn!"
Dịch Dương nhíu mày, "Thứ hai, về sau không được phép cùng các diễn viên minh tinh khác quá gần gũi. Khoảng cách trung bình chính cô phải biết rõ. Xin cô hãy nhớ, cô đã 27 tuổi."
—— "... Giết người là phạm pháp giết người là phạm pháp. Hứa Tân Di mày phải tỉnh táo, ở thời điểm này ngàn vạn không thể thất bại trong gang tấc. Quân tử báo thù mười năm không muộn, tuyệt đối không nên cùng một cái lão nam nhân 28 tuổi so đo! Đừng kích động đừng kích động!"
"Thứ ba," Dịch Dương hai mắt nặng nề nhìn chằm chằm cô, giống như báo săn nhìn chằm chằm con mồi của mình, nhìn chăm chú đến nhất cử nhất động của cô, "Không được nói những lời thô tục!"
Hứa Tân Di vô ý thức cãi lại, "Em khi nào nói những lời thô tục?"
—— "Tên yêu quái này có phải là cố ý trêu chọc mình?"
—— "Tên yêu quái biến thái cuồng ngạo, tôi cứ chửi anh thì làm gì được tôi! Làm gì!"
Dịch Dương nhắm mắt nhẫn nhịn, nghiến răng nghiến lợi từng chữ từng chữ khó khăn từ miệng thốt ra, "... Nếu như cô đồng ý, vậy tôi có thể cân nhắc, tạm thời không cùng cô ly hôn."
Hứa Tân Di mặt mỉm cười, trong lòng lại hỏi Nhỏ A: "Ta có thể đánh cái đầu chó của cái tên điên này không?"
"Không thể, chồng của cô ở trước mặt, cô không thể làm mất "tình cảm" của hai người a."
Hứa Tân Di nhẫn lại nhịn, nhịn lại nhẫn. Cuối cùng ở trước mặt Dịch Dương, mỉm cười, cảm kích, giấu trong lòng một ý nghĩ muốn đánh cái đầu chó của hắn, vui mừng hớn hở, cắn răng nghiến lợi tiếp nhận ba cái điều kiện này.
"Được, lão công, em đáp ứng anh, em cái gì cũng có thể đồng ý với anh. Chỉ cần anh không ly hôn với em, em cái gì cũng có thể làm!"
—— "Trong căn phòng này có đồ vật gì tiện tay để mình có thể đánh cái đầu chó của tên hỗn đản này không?"
Hứa Tân Di hai mắt du đãng nhìn xung quanh căn phòng. Nhìn chăm chú một cái hoa bình ở trên bàn, tự hỏi có thể hay không dùng bình hoa để đánh cái đầu chó của tên Dịch Dương này.
Dịch Dương theo ánh mắt của cô đặt ở trên cái bình hoa, sắc mặt dần dần trầm xuống.
"Còn nữa, như tôi đã nói, tôi không có hứng thú với cô. Thân thể của cô đối với tôi mà nói, cùng bác gái bán thức ăn ở ngoài chợ không có khác nhau, cho nên xin cô đừng tự mình đa tình."
Ánh mắt lại rơi vào trên đôi vai đã bị lộ một nửa của Hứa Tân Di, đầu vai trắng nõn mượt mà, xương quai xanh thẳng tắp lõm xuống. Dưới cổ áo là một vòng độ cong hương diễm mỹ diệu.
Hứa Tân Di thương hại.
—— "Tên yêu quái này thật đáng thương, tuổi còn trẻ mà đã bị mù."
—— "Bác gái bán thức ăn ở chợ? Vậy anh có bản lĩnh thì ngủ cùng bác gái bán thức ăn ở chợ đi!"
Dịch Dương ánh mắt tối sầm lại, quay mặt đi, "Tôi ra phòng khách ngủ."
Mở cửa phòng, liền thấy một người hầu đứng ở cửa cười hỏi: "Thiếu gia, Thiếu phu nhân, phu nhân để cho tôi tới hỏi hai người, có muốn xuống dưới ăn bữa khuya hay không."
—— "Ăn khuya... Ha ha, cẩu nam nhân yêu quái! Cho anh ăn phân(*)!"
(*) Nguyên tác
Dịch Dương cất giọng giận dữ nói: "Không ăn!"