Chương 23: Gặp lại Phương Dự
Vẫn là bệnh viện lần trước, vẫn là bác sĩ lần trước, Mạt Lị ngồi ở trong văn phòng Lý Phi, nhất thời cảm thấy vận mệnh cũng thật thần kỳ.
"Tiêu tiểu thư mắt cá chân sưng đỏ, khớp xương vẫn hoạt động tạm được, X quang nhìn ra không có gãy xương, là dây chằng mắt cá chân kéo bị thương, nghỉ ngơi hai tuần sẽ tốt, mấy ngày hôm nay không được cử động nhiều, để tránh vết thương càng thêm nặng."
Nghe Lý Phi nói xong, Đường Nhiễm Mặc vẫn biểu tình lạnh băng.
Mạt Lị nhỏ giọng nói mãi, "Đã nói chỉ là trật gân không có gì trở ngại, làm sao mà cứ phải tới bệnh viện, còn phải chụp X quang..."
"Tiêu Mạt Lị."
"Dạ..." Hôm nay số lần hắn kêu tên cô đầy đủ cũng thật là siêu nhiều.
Một cái trật chân mà thôi, còn phải làm phiền viện trưởng Lý Phi tới kiểm tra, hắn thật là chuyện bé xé ra to.
Chuyện bé xé ra to?
Đường Nhiễm Mặc đã hiểu ý tứ của cô, phát ra một tiếng cười lạnh, "Cháu có thể để tâm tới thân thể của mình một chút được không, đã lớn như vậy rồi mà vẫn không biết quan tâm mình hay sao?"
"Nhưng mà vẫn có thúc thúc lo lắng cho cháu mà." Cô giương giương khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn hắn, trong mắt hình như có sao trời lóng lánh, lại bĩu môi nói, "Bất quá thúc mỗi ngày ngoại trừ làm việc không ngưng nghỉ, giống như tương lai muốn kết hôn với đống hồ sơ đó thì cháu cũng khó cảm nhận được thúc có quan tâm tới cháu."
Đường Nhiễm Mặc khóe miệng kéo lên, cao giọng nói, "Tiêu Mạt Lị, cháu lặp lại lần nữa."
"Ơ? Cháu vừa mới nói cái gì sao?" Cô mờ mịt diễn thật giỏi, nhìn về phía Lý Phi, "Viện trưởng Lý, ông vừa nghe tôi nói chuyện gì sao?"
Lý Phi cười khô khan, "Ha ha, cái này... Tôi vừa nãy không chú ý, đại khái là không có gì."
Có lẽ là ông ảo giác, nhưng ông cảm thấy Đường Nhiễm Mặc đáng sợ như vậy, từ trước hắn chỉ tản ra khí thế bức người, nhưng hắn đối với Tiêu Mạt Lị có thể lộ ra ánh mắt ôn nhu, lập tức từ trạng thái cao cao tại thượng có thể biến thành người có
thất tình lục dục (1).
(1): Theo Phật giáo, diễn tả 7 cảm xúc, tâm lý của con người: Hỉ, nộ, ai, lạc, ái, ố, dục.
Lý Phi nhìn về phía Mạt Lị, ông biết cô tỏa ra cảm xúc làm người khác thoải mái, nhưng nghĩ tới thiếu nữ này có thể thay đổi đế vương lạnh nhạt kia, rốt cuộc phải có bản lĩnh thế nào, nhưng bất quá ông vừa nhìn Mạt Lị một giây liền cảm nhận có một đạo khí âm lãnh, một ánh mắt phong tuyết sương lạnh khóa chặt mình.
Lý Phi sợ run, thực mau dời tầm mắt ra khỏi Mạt Lị, nói Đường Nhiễm Mặc thay đổi, đúng là một ý nghĩ kỳ lạ!
Đường Nhiễm Mặc sờ sờ đầu Mạt Lị, "Viện trưởng Lý rất bận, chúng ta đi ra ngoài, không cần quấy rầy ông ấy."
Từ trước đến nay con người lúc nào cũng lấy mình làm trung tâm Đường Nhiễm Mặc có khi nào vì người khác suy nghĩ!
Nhưng thiếu nữ chân thật không nghi ngờ gì hắn, "Được, hẹn gặp lại viện trưởng sau."
"Hẹn gặp lại..." Khi thấy ánh mắt kia lần nữa lại nhìn về phía mình, Lý Phi vội sửa miệng, "Hai vị đi thong thả, thong thả."
Vẫn là không bao giờ muốn gặp lại.
Ra khỏi văn phòng Lý Phi, bọn họ ở hành lang giằng co, lúc này Mạt Lị nói không cần Đường Nhiễm Mặc ôm, sắc mặt Đường Nhiễm Mặc giống như bao phủ một tầng băng, làm người xung quanh đều cảm thấy xung quanh mình một cỗ hàn ý.
Nhưng luôn có người không bị khí thế của hắn ảnh hưởng.
"Nơi này nhiều người như vậy, bị thúc ôm lấy thật là mất mặt."
"Tôi làm cháu mất mặt sao?"
Ngữ khí này, phảng phất chỉ cần cô nói phải, hắn sẽ liền lập tức khiêng cô đi.
Mạt Lị vội nói, "Đương nhiên không phải, chỉ là, cháu lớn như thế này, nếu người ta thấy... ảnh hưởng không tốt..."
Hắn cười nhạo, "Dù sao vẫn là một nhóc con."
"Cái gì nhóc con, chỉ nửa năm nữa là cháu thành niên rồi."
Đúng vậy, hơn nửa năm nữa là cô thành niên rồi.
Yết hầu Đường Nhiễm Mặc giật giật, bỗng nhiên cảm thấy có chút khô, người trước mặt so với hắn thấp hơn rất nhiều, nhưng cô đã phát dục, những đường cong thiếu nữ cô đều đã có, giống như một trái cây đã đến độ, chỉ cần một cơn mưa tưới qua sẽ chuyển hóa thành thục. Mà hắn, chính là muốn làm cơn mưa kia.
"Thúc thúc?" Hắn bỗng nhiên không nói lời nào, làm Mạt Lị có chút kỳ quái.
Đường Nhiễm Mặc thần trí bừng tỉnh, trong đáy lòng thầm phỉ nhổ chính mình là cầm thú, trên mặt lãnh đạm phun ra hai chữ, "Ồn ào."
"Thúc mới là ồn ào a! Giáo viên đều nói cháu rất ngoan và nghe lời."
"Như vậy, thiếu nữ an tĩnh, nói cho tôi nghe vì lẽ gì có người cố ý hại cháu bị thương?" Nhắc tới chuyện này, hắn bỗng nhiên phát ra áp lực làm cho đối phương không thể qua loa mà làm cho xong.
Mạt Lị không bị ảnh hưởng gì, rất hào phóng nói, "Bởi vì cháu xinh đẹp hơn so với các cô ấy, thành tích cũng tốt hơn, hơn nữa các nam sinh trong trường cũng thích cháu hơn, nên các cô ấy ghen ghét cháu thôi."
Cô nghĩ tới việc Ngô Phi thích Chu Lạc, mà thái độ Chu Lạc đối với cô không tồi đâu.
"Rất nhiều nam sinh thích cháu?"
"Dĩ nhiên, bởi vì cháu đẹp." Cô nói ra mấy lời này cũng không đỏ mặt.
Hiện tại ở lứa tuổi này, nữ sinh đã đẹp, thành tích lại tốt, chẳng phải là nữ thần trong lòng nam sinh hay sao?
Đường Nhiễm Mặc không bởi vì cô tự luyến mà cảm thấy một tia nhẹ nhàng nào, ngược lại kéo tay làm cô té ngã trong lòng ngực của mình, rồi mới một tay nâng cằm cô lên, đôi mắt híp lại, "Tiêu Mạt Lị, nếu tôi biết cháu đi riêng với nam sinh, tôi sẽ cho cháu vào trại quản giáo... Không, tôi sẽ đem cháu nhốt trong nhà, tự mình dạy dỗ cháu..."
Trại quản giáo không chừng cũng có thầy giáo, vẫn là đem cô ấy nhốt trong nhà chậm rãi giáo dục mói có thể yên tâm. Hừ, cái gì dạy dỗ! Rõ ràng là dụ dỗ!
Đường Nhiễm Mặc yên lặng sửa lại tư tưởng xấu xa của chính mình.
Mạt Lị thập phần dịu ngoan cọ cọ trong lòng ngực hắn, ở phương diện này cô rất biết cách lấy lòng hắn, "Được rồi, thúc thúc yên tâm, chá còn nhỏ sẽ không nghĩ tới chuyện luyến ái này."
Hắn trầm mặc, rồi mới mở miệng, "Kỳ thật, tình yêu gì đó, vẫn là có thể chấp nhận được."
"Thật sao?"
"Chỉ cần là đúng người, tỷ như giống tôi..."
"U ác tính!"
Thình lình một tiếng rú rất là quỷ dị cắt ngang lời Đường Nhiễm Mặc nói, "Cậu cmn đang làm gì với thiếu nữ đây?"
Đường Nhiễm Mặc nhìn Phương Dự sải bước tới, cả người toát ra khí lạnh, hắn cực kỳ khó chịu lộ ra một nụ cười như không cười, thoạt nhìn có chút tà mị, mà cũng có chút phúc hắc, "Thì ra là cậu, cặn bã."
Phương Dự đã từng nói gì? U ác tính của nhân loại, cặn bã trong xã hội... Như vậy mỗi người chiếm một tên, thật tốt.