Hào Môn Kinh Mộng Ii: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 8 - Chương 3: Giang Mạc Viễn lúc trước




Phòng ngủ, ánh đèn dịu nhẹ.

Trang Noãn Thần ngồi trên giường, trong ngực ôm chiếc gối màu hồng phấn, nghiêng đầu nhìn chằm chằm từng trang hợp đồng trong tay của Giang Mạc Viễn, lâu lâu đánh ngáp một cái. Ánh đèn vàng nhạt như huỳnh quang ánh lên mái tóc đẹp của cô, tóc xoăn sáng bóng hơi ngắn, che khuất chút gương mặt trắng trẻo, khiến cô như đứa trẻ thoải mái nhẹ nhàng.

Giang Mạc Viễn dựa vào đầu giường, trong tay tuy rằng cầm hợp đồng nhưng thi thoảng lại liếc sang nhìn cô, có chút kìm lòng không được. Thế nhưng tốc độ của anh rất nhanh, Trang Noãn Thần mất khoảng hai ngày để làm tỉ mỉ hợp đồng này, nhưng ở trong tay anh lại không đến năm phút đồng hồ đã xem xong.

Lúc thấy anh xem đến trang cuối cùng, rốt cục cô cũng buột miệng hỏi, “Anh xem xong rồi?”

Giang Mạc Viễn thản nhiên ‘ừ’ một tiếng.

“Sao nhanh quá vậy?”

“Chứ muốn xem bao lâu?” Giang Mạc Viễn giương mắt nhìn cô.

Trang Noãn Thần không nói tiếp, vươn tay chuẩn bị lấy lại hợp đồng, anh thản nhiên cười cười, mở ra hợp đồng chỉ vào một hàng trong số đó: “Chỗ này phải sửa một chút mới được.”

“Sửa à?” Cô giật mình rồi vội vàng chồm đến.

Cô chủ động đến gần khiến anh nhích mép cười, cố ý trả lời mơ hồ, “Chỗ này nè.”

“Chỗ nào?” Cô càng áp sát lại.

Giang Mạc Viễn cười nhẹ, thuận tay kéo ôm cô vào lòng, lúc này mới chịu nói rõ ràng, “Nguyên nhân có liên quan đến chuyển nhượng công ty nhất định phải viết rõ ràng.”

“Cần phải viết tỉ mỉ như thế nào?” Trang Noãn Thần chưa ý thức được khoảng cách hai người đã ‘vô cùng thân mật’ nghiêng đầu nhìn anh nhíu mày hiếu kỳ, “Không phải chỉ cần liệt kê nguyên nhân không xoay vòng vốn được là xong rồi sao?”

“Không được, nguyên do là gì thì nhất định phải trình bày rõ ràng, như vậy sẽ có lợi với em hơn, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất thôi, đề phòng lòng người không bao giờ là vô ích, ghi chú thật rõ ràng, tóm tắt lại một ít cũng không phải là chuyện xấu gì.” Giang Mạc Viễn phản bác ngay, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Trang Noãn Thần hơi đăm chiêu, “Phương Trình không phải hạng người lật lọng hay đâm sau lưng.”

Giang Mạc Viễn nhíu mày, cúi đầu nhìn cô như cười như hết cách, “Trên thương trường, anh em ruột thịt còn phải tính cho rõ ràng huống chi là sếp cũ của em? Trong chuyện ký hợp đồng này, trước tiểu nhân sau quân tử, anh nói với em để em tránh sau này khỏi quanh co.”

“Ừ, biết rồi.” Tầm nhìn của người này còn độc hơn dao, lòng dạ còn sáng hơn gương, người chưa từng trải qua sóng gió sẽ không tìm được chỗ có vấn đề trong hợp đồng này một cách chính xác được, rõ ràng là luật sư xem qua rồi mà anh lại có thể tìm ra được vấn đề, cô tin tưởng lời anh nói, càng tin tưởng ý kiến chuyên nghiệp của anh, một người muốn ở trên thương trường bày mưu tính kế thành thạo, thì kiến thức cơ bản tối thiểu phải rất vững.

Có lẽ đúng vì anh từng nếm trải cực khổ cho nên hiện giờ mới trở nên khôn khéo thế này.

“Còn những cái khác không có vấn đề đúng không?”

Giang Mạc Viễn lắc đầu.

Trang Noãn Thần rốt cuộc cũng yên tâm, anh đã nói không có vấn đề thì tuyệt đối không có, cầm lấy hợp đồng nghĩ ngợi một chút, Giang Mạc Viễn lại vươn tay giật lại hợp đồng.

“Này…”

“Hợp đồng đã không còn vấn đề gì nữa, còn xem?” Anh ném thẳng hợp đồng lên tủ đầu giường bên cạnh.

“Em là muốn đánh dấu lại vị trí cần sửa.” Cô đưa tay muốn lấy lại nhưng không kịp.

Giang Mạc Viễn cố ý vứt hợp đồng ra xa, thu tay lại, nhìn cô như cười như không, “Vậy em tự mình đến lấy đi.”

Cô không chút nghĩ ngợi chồm thẳng người đi lấy, cũng không nghĩ tư thế này lại có thể đè lên người Giang Mạc Viễn, mời vừa áp xuống, anh liền vươn tay nhốt cô lại, cô cứ vậy mà áp vào ngực anh.

“Anh đừng làm loạn.” Cô giơ tay đánh lên tấm ngực dày rộng của anh, lại chỉ khiến anh cười nhẹ. Anh cười, thứ hung khí trần gian kia cũng biến chuyển theo, như là có sinh mệnh, chỉa vào cô, đến cơ thể cô sinh đau.

“Bảo ai đừng làm loạn?” Anh ra vẻ khó hiểu.

“Giang Mạc Viễn!” Cô dứt khoát gọi cả tên lẫn họ của anh, mặt cô bị hành động rục rịch của anh làm đỏ bừng.

Giang Mạc Viễn làm ra vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ, đường nét gương mặt được nụ cười chế nhạo bên môi nhuộm đẫm càng thêm anh tuấn nhu tình, đưa tay nắm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của cô, “Đâu mà, anh không làm loạn, nhưng không chắc sẽ khống chế được nó.”

Cô giãy dụa muốn tránh sang một bên, anh lại thuận thế nằm nghiêng ra sau lưng chế ngự cô lại, lưng cô dính sáng vào vòm ngực anh, vùng vẫy không ra, chỉ có thể nằm yên đó.

‘Con mãnh thú’ của anh xấu xa cọ quẹt vào nơi mềm mại của cô, đưa đến cô liên tục xin tha.

“Cưng à, nó đã rất muốn chào hỏi em mấy ngày rồi.” Bất luận khi nào ở đâu, Giang Mạc Viễn chưa từng keo kiệt thể hiện khát vọng của anh với cô, ở bên tai cô thì thầm, dây dưa.

Trang Noãn Thần đối với con người của anh luôn không thể hiểu, nhưng đối với dục vọng to lớn lại hiểu thấu đáo đến không thể triệt để hơn, cô không thể không thừa nhận, Giang Mạc Viễn là một người đàn ông vô cùng giỏi giang, cho dù khi anh chưa xé rách vẻ ôn hòa, anh ở trên giường cũng không còn là người đàn ông điềm đạm như ngày thường nữa, anh bá đạo mạnh mẽ, dùng cơ thể khỏe mạnh rắn chắc cùng nhiệt tình tràn trề của anh để dẫn dắt cô.

Thực sự, cô không thể kháng cự lại sự dịu dàng của anh, nếu như anh đã dịu dàng.

Chính như đêm nay.

Tiếng nói trầm ấm của anh rơi vào gương mặt cô mơ màng không rõ, dịu dàng tinh tế vương trên tóc cô, gò má, chậm rãi trượt xuống, nhẹ nhàng đậu lên cổ cô, dấy lên khao khát sinh lý quen thuộc trong cô.

Khi anh nắm thế chủ đạo, anh cũng không keo kiệt mang cho cô sự dịu dàng trí mạng, anh mạnh mẽ rồi lại cũng đủ kiên nhẫn kích phát ra toàn bộ nhiệt tình của cô, làm cho cô không khống chế được mà run rẩy, cho đến khi bị con mãnh thú của anh xông đến, cô chỉ cảm thấy mình như bay lên trời.

Thế nhưng, Trang Noãn Thần vẫn là sợ thứ nhiệt tình này.

Trải qua hai lần cường bạo của anh, cô vẫn nhớ rất rõ anh thô bạo xông vào cô thế nào, lần lượt va chạm mạnh đến thế nào, cơ thể cô như con tôm nhỏ bị anh giam cầm trong ngực mình, bị anh nhào nặn đủ mọi tư thế, bị bắt thay đổi tư thế liên tục để thừa nhận một lần rồi một lần tiến công cuồng điên của anh.

Cho nên, cô sợ hãi…

Gương mặt anh tuấn của Giang Mạc Viễn chôn vào gáy cô, nhẹ nhàng thì thầm: “Noãn, đừng chạy.”

Cơ thể cô cứng đờ, lần này cũng bởi vì anh thầm thì biệt danh thuộc về riêng anh của cô. Không đợi câu trả lời từ chối liền thấy anh đưa tay đến, bàn tay thuần thục phủ lên trước ngực cô, nhẹ nhàng, tuy rằng động tác ôn nhu lại khiến cô hoảng hốt, bản năng muốn trốn tránh, cô sợ anh ngay sau đó sẽ hung tàn thô bạo.

Phía sau, Giang Mạc Viễn cúi đầu cười, trầm ấm cuốn hút.

Cô không nhìn thấy được mặt anh, chỉ cảm thấy trong tiếng cười này ẩn chứa cưng nựng, rất nhanh, anh bất ngờ cúi đầu, môi anh chạm đến vai cô, hôn nhẹ, bàn tay bắt đầu tham lam, động tác cũng chất chưa yêu thương, không hề thô bạo như lần trước.

Trang Noãn Thần bất giác run rẩy.

“Yên tâm đi, anh sẽ rất nhẹ nhàng.” Giang Mạc Viễn dường như nhìn ra nghi ngại trong lòng cô, nhỏ nhẹ nói.

Nụ hôn của anh trở nên dây dưa, bàn tay cũng phóng khoáng phong tình phác họa đường nét cơ thể cô, Trang Noãn Thần không khống chế được cơ thể run rẩy của mình, rõ ràng cảm giác được những nơi tay anh đi qua đều trở nên nóng rực.

“Giang Mạc Viễn…” Cô nức nở phản đối, cúi đầu khe khẽ gọi tên anh, dính sát vào người anh, muốn tránh lại không thể thoát khỏi sự nhu tình của anh.

“Hửm?” Anh cúi đầu chui rúc vào trước ngực cô, nhẹ nhàng, giọng nói vì động tình mà mơ hồ không rõ. Hơi thở phả ra càng ấm nóng hơn bình thường, một nụ hôn dài trượt thẳng xuống dưới, dẫn đến toàn thân cô càng thêm căng cứng, anh không nhịn được cười khẽ, tiếng nói nhỏ nhẹ mang thêm chút hư hỏng, “Tiểu yêu tinh, em càng ngày càng nhạy cảm.”

Từ ngày đầu tiên cô thuộc về anh, mỗi lần như vậy, từ đầu đến cuối đều để anh nắm thế chủ động cùng tiết tấu, đây là thói quen, có lẽ do nguyên nhân tính cách dẫn đến, người như anh từ lâu đã quen nắm sự chủ động trong tay, khi ở trên giường tất nhiên cũng không ở thế yếu. Anh có tính nhẫn nại tuyệt hảo, lại vô cùng quen thuộc cơ thể cô, có khả năng làm đủ mọi tình huống khiến cô cảm nhận được cái gì gọi là cảm giác trí mạng muốn lại không có được.

Giờ khắc này, thứ cảm giác quen thuộc lại bắt đầu dâng lên trong cơ thể, cô biết, cô luôn luôn không thể kháng cự…

Độ nóng bên trong càng lúc càng dâng cao, ngay tại lúc hai người đang say sưa tận hưởng, một hồi chuông điện thoại dồn dập vang lên, hoàn toàn phá vỡ sự im lặng cùng mờ ám bên trong.

Trang Noãn Thần bị anh dụ dỗ ham thích đến hai má đỏ bừng, lập tức đẩy anh đi tìm điện thoại, Giang Mạc Viễn đầu tiên là toàn thân hơi cứng đờ, lập tức tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, đưa tay kéo cô lại, “Không được nhận!” Đáng chết, anh còn không có sức hút bằng chiếc điện thoại kia sao?

“Giờ này mà gọi đến nhất định là chuyện quan trọng.” Trang Noãn Thần thấy sắc mặt anh khó coi, bất giác giơ tay chạm vào má anh, giọng nói an ủi, dịu dàng.

Động tác của cô khiến anh thoáng thất thần, dưới tay vô thức buông ra.

Nhân lúc đó, Trang Noãn Thần đi bắt máy.

Điện thoại, không ngờ là Ngải Niệm gọi đến, lúc này cô ấy không khóc lóc gì cả, nhưng có thể cảm nhận được sự phẫn hận rất rõ ràng.

“Noãn Thần, mình bị tên khốn Lục Quân kia kéo đến đồn cảnh sát!”

“Hả?” Trang Noãn Thần giật mình, đầu dây bên kia có cãi nhau, Ngải Niệm vừa nói điện thoại với cô, vừa đang tức giận mắng mỏ, chắc cô ấy đang chửi mắng Lục Quân.

Vừa thấy tình hình thế này Trang Noãn Thần cũng không kịp hỏi nhiều, vội vội vàng vàng hỏi đồn cảnh sát nào rồi cúp máy, đứng dậy mặc quần áo vào.

Trên giường Giang Mạc Viễn trán nổi gân xanh, gằn giọng, “Một ngày nào đó, em không để anh giết Ngải Niệm thì không được!”

Trang Noãn Thần mới giật mình, bây giờ mới ý thức được tình huống này cũng từng xảy ra, có chút nội dung trùng lặp, nhịn không được bật cười ra tiếng. Giang Mạc Viễn xa xa nhìn cô chằm chằm, thấy cô bất ngờ bật cười, mặt cũng thả lỏng rất nhiều, anh đã lâu rồi không nhìn thấy nụ cười của cô.

Thở dài một hơi, vẻ mặt anh bắt đầu chuyển thành bất đắc dĩ, đứng dậy đi vào phòng tắm rất nhanh lại đi ra, mặc quần áo.

Cô nhìn anh, một chút xúc động len lỏi vào lòng, “Anh cũng muốn đi theo à?”

“Em nói xem. Ngộ nhỡ em lại xảy ra chuyện gì thì sao?” Tiếng nói trầm thấp tuy nghe có chút tức giận, nhưng lộ rõ sự quan tâm, “Ngải Niệm ở đồn cảnh sát nào?”

Trang Noãn Thần vội vàng nói ra vị trí đồn cảnh sát.

Giang Mạc Viễn suy nghĩ chút rồi gật đầu, đưa tay xoa đầu cô, “Em từ từ thay đồ đi, anh gọi điện thoại cho một người quen hỏi xem là chuyện gì.”

“Dạ.” Trái tim cô lại bắt đầu đập nhanh, nhẹ nhàng gật đầu, hai má lại nóng lên, Giang Mạc Viễn như vậy, dường như lại nhớ đến lúc trước, Giang Mạc Viễn lúc trước có thể cho cô dựa dẫm vào, có thể mang đến cho cô cảm giác an toàn.

Hình như nhận thấy mặt cô hiện lên vẻ ngượng ngùng, trái tim Giang Mạc Viễn như được chiếc lông vũ quét qua, khóe môi bất giác nhích lên, má cô ửng hồng càng xinh đẹp như hoa đào, xinh đẹp đến anh phải thương yêu, khống chế được cảm xúc muốn ôm ghì lấy cô, nhưng cuối cùng vẫn không ngăn được cúi đầu tì lên trán cô, nhỏ nhẹ, “Chờ anh ở nhà để xe nhé.”

“Dạ.” Cô án ngực nhẹ nhàng gật đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.