Hào Môn Kinh Mộng Ii: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 8 - Chương 16-1: Thời buổi rối ren




Thu này, thời buổi rối ren.

Dòng mỹ phẩm trang điểm của Cao Thịnh bước vào giai đoạn đầu tiên ra mắt, hiệu quả không tệ, vì cam kết hoạt động lần này tiến hành thuận lợi, Trang Noãn Thần có thể nói là dốc hết toàn lực, mỗi một khâu đều đích thân giám sát, người của Oswarld đang cố gắng khôi phục những ảnh hưởng từ lần khủng hoảng quan hệ xã hội lần trước mang đến, còn Đức Mã lại có sự điều chỉnh nhân sự của bộ phận PR. Thời điểm này, Vạn Tuyên lại tung ra hoạt động tuyến trên và tuyền dưới của mỹ phẩm trang điểm, ngược lại chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa, nhất thời sự chú ý của truyền thông dổ dồn hết qua bên này. Sau khi hoạt động đầu tiên qua đi, Trang Noãn Thần cũng vì Cao Thịnh mà viết ra một bản kế hoạch truyền bá tường tận, đẩy mạnh hơn quảng cáo tuyên truyền.

Thương hiệu thuộc Cao Thịnh lần này làm đến hừng hực khí thế, khi đến giai đoạn mấu chốt thì Phi Tư Mạch do Cao Quý phụ trách lại xảy ra vấn đề, một lần nữa lấy mẫu sữa đi kiểm nghiệm, có một vài số liệu không đạt chuẩn, còn bị truyền thông bốn phía thổi phồng lên, nhất thời tin tức tiêu cực bay đầy trời.

Khi đang tiến hành bảo vệ thương hiệu thì việc xuất hiện nguy cơ quan hệ xã hội là không thể tránh khỏi, loại chuyện này với Trang Noãn Thần mà nói tuy rằng rất không muốn nghĩ đến, nhưng rõ ràng tránh cũng khó tránh, nhưng Cao Quý thì khác, dù sao anh ta cũng chưa từng tiếp xúc với loại chuyện thế này, không có kinh nghiệm giải quyết nó, nhất thời luống cuống, thời điểm vừa mới nắm được số liệu trong tay đã vội vàng đích thân đến Vạn Tuyên tìm Trang Noãn Thần.

Phi Tư Mạch bất luận thế nào cũng là ân nhân cứu mạng của Vạn Tuyên và Trang Noãn Thần, cho nên đối với sự kiện lần này cô cũng đặc biệt chú ý, ngay cả khi Cao Quý tìm đến Vạn Tuyên thì cô cũng đã gọi điện thoại đến tổng bộ, yêu cầu tổng bộ cung cấp đầy đủ tài liệu tiêu chuẩn và mọi số liệu về nguyên liệu đầu vào để chế sữa, đồng thời sai người tự mình đến xem xét thổ nhưỡng, nguồn nước của nơi cung cấp nguyên liệu, tiến hành kiểm nghiệm đầy đủ ra báo cáo, cuối cùng cô lại cùng Cao Quý đến gặp đội điều tra, tiến thêm một bước hiểu ra nguyên nhân số liệu không phù hợp, cuối cùng mới phát hiện số liệu này là hơi vượt chuẩn so với các sản phẩm sữa tươi bình thường khác.

Hiệu suất làm việc của nhân viên điều tra ngoài của tổng bộ và Vạn Tuyên rất cao, nhanh chóng gửi báo cáo về, bao gồm báo cáo kiểm tra đo lường thổ nhưỡng và nguồn nước, Trang Noãn Thần cùng Cao Quý lại lần nữa đến ban điều tra tiến hành thêm mội bước chứng minh, nguồn nguyên liệu của Phi Tư Mạch là sữa bò, trong thành phần dinh dưỡng vốn cao hơn sữa tươi, cho nên đội điều tra không thể dùng tiêu chuẩn của sữa tươi để đánh giá Phi Tư Mạch, mặt khác, nguyên liệu đầu vào làm sữa của Phi Tư Mạch đều ở ngoài thiên nhiên, trang trại chủ yếu là chăn thả, môi trường chất lượng tốt, nguồn nước và bãi cỏ không hề bị ô nhiễm, nên nguồn sữa xuất xứ tự nhiên đương nhiên sẽ có màu sữa cùng hương vị đậm đà hơn sữa tươi thông thường.

Hiểu lầm đã được gỡ bỏ, lần này Trang Noãn Thần khi đối mặt với nguy cơ quan hệ xã hội đã chọn dùng thái độ làm sáng tỏ trước, tránh cho sản phẩm Phi Tư Mạch bị tổn thất trong mắt người tiêu dùng, nhưng có vài tờ báo mạng vẫn nắm chặt không buông, thậm chí bắt đầu tiến hành chuyên đề điều tra có liên quan đến sữa bò.

Lần này, Cao Quý hoàn toàn nổi giận.

Trang Noãn Thần đang khó hiểu về sự việc trên, sau khi gặp Cao Quý, câu đầu tiên cô hỏi chính là, ước tính hợp đồng đăng quảng cáo lên tờ báo mạng này là bao nhiêu tiền?

Cao Quý không ngờ cô lại hỏi một câu như vậy, ngẩn người, nói, “Tờ báo này dám công khai đối đầu với Phi Tư Mạch, dựa vào cái gì mà tôi còn phải đăng quảng cáo lên trang của họ?”

Đối với tính tình trẻ con của anh, Trang Noãn Thần đã quá quen thuộc rồi, thở dài, “Cao Quý, anh phải hiểu, đây là Bắc Kinh không phải tỉnh lẻ, ở một thành phố tiên tiến thế này tiến hành mở rộng thương hiệu và quan hệ tốt với giới truyền thông là điểm mấu chốt, bỏ ra chút tiền cho họ là có thể tránh được rất nhiều rắc rối không cần thiết, cớ sao lại không làm?”

“Nhưng tôi rất giận!” Cao Quý vẫn rất ‘trẻ trâu’.

“Anh cũng không thể bởi vì giận mà phá hỏng Phi Tư Mạch đúng không? Hiện giờ không còn ở cái thời mà hàng tốt thì không cần quảng cáo, quảng cáo đầy rẫy điên cuồng oanh tác truyền thông, hàng kém thì cũng có thể được thổi phồng lên là thứ chỉ có trên trời không có dưới đất, Phi Tư Mạch là sản phẩm tốt, chúng ta chỉ tiến hành dệt hoa trên gấm thì có gì sai?” Trang Noãn Thần tận tình khuyên giải, “Nhà truyền thông nói trắng ra chính là muốn tiền quảng cáo của anh, anh là kinh tế địa phương xâm nhập thẳng vào thành phố, có vài tình huống không thể không cúi đầu mới có thể đứng vững.”

Cao Quý ngồi trên sô pha, chớp mắt mấy cái, nhìn Trang Noãn Thần than thở, “Tôi thật muốn đem mấy ngòi nổ oanh tạc giới truyền thông Bắc Kinh.”

“Anh cũng đừng nói vậy, đa số nhà truyền thông vẫn rất khách quan, chỉ có một vài nhà lợi dụng người ta gặp khó khăn thì cũng bình thường thôi.” Trang Noãn Thần bị anh chọc đến bật cười, nhưng vẫn biết anh đã thỏa hiệp.

Cuộc đời chính là như vậy, quan hệ nhân tế càng như một cuộc chiến ngầm đầy rẫy âm mưu dính dáng lẫn nhau.

Nguy cơ của Phi Tư Mạch rốt cục cũng dẹp yên, lúc Trang Noãn Thần đang sắp nhẹ nhõm, Ngải Niệm lại mang đến một tin xấu, lần này không phải việc công, mà là mẹ của Cố Mặc qua đời.

Trang Noãn Thần nghe xong tin này thật lâu sau vẫn còng bàng hoàng, như là bị một sức mạnh cực lớn xâu xé, đau đớn đột nhiên sản sinh. Tuy cô và Cố Mặc không thể làm tình nhân, nhưng đối với Cố Mặc, cô vẫn luôn quan tâm. Nghe Ngải Niệm nói, cuối đời bà vẫn rất yếu, lúc ra đi rất nhẹ nhàng, không chịu quá nhiều khổ sở, Hứa Mộ Giai vẫn cùng Cố Mặc đến bệnh viện, mẹ Cố Mặc vẫn chưa biết tin hai người sắp ly hôn, trước khi qua đời vẫn nhìn thấy dáng vẻ thân mật ân ái của hai người họ.

Trang Noãn Thần xưa nay đều thừa nhận Cố Mặc là người con hiếu thảo, cho nên vẫn luôn cảm thấy phàm là đàn ông hiếu thuận đều không phải là kẻ hư hỏng.

Tang lễ, cô và Giang Mạc Viễn cùng nhau tham dự, thứ nhất là đi phúng điếu mẹ Cố Mặc, thứ hai là không hy vọng Cố Mặc có gì hiểu lầm. Lúc Ngải Niệm đến, có Tư Nhiên đi theo sau, nếu đã đến thì cùng nhau vào bái tế.

Hạ Lữ cũng đến, mặc một chiếc đầm đen, Mạnh Khiếu cũng mặc một bộ âu phục đen tham dự tang lễ, kể cả cà vạt cũng là màu xám đậm, trông rất trang trọng nghiêm túc.

Thời điểm Ngải Niệm đi theo Hạ Lữ tán gẫu, Trang Noãn Thần không đến đó, mà Hạ Lữ cũng không có ý định tiến lên, Mạnh Khiếu chỉ đi cùng cô đến chào hỏi Giang Mạc Viễn, nhìn ra được thời gian này anh và Hạ Lữ cũng thuận buồm xuôi gió.

Cố Mặc trông rất suy sụp tinh thần, Hứa Mộ Giai luôn bên cạnh giúp đỡ, đáp lễ với thân bằng quyến thuộc đến viếng, rất có dáng vẻ của một người vợ chăm lo cho gia đình, khi nhìn thấy Trang Noãn Thần, sắc mặt thoáng xấu hổ, nhưng vẫn lễ phép đáp lễ.

Chờ tất cả kết thúc, Trang Noãn Thần đang kéo Giang Mạc Viễn chuẩn bị rời khỏi lễ tang, thì phía sau, tiếng nói lạnh lùng của Cố Mặc vang lên…

“Giang Mạc Viễn.”

Giang Mạc Viễn dừng bước, Trang Noãn Thần cũng quay đầu nghi ngờ nhìn Cố Mặc.

“Rất cảm ơn hai người đã đến tham dự tang lễ, nhưng mà, Giang Mạc Viễn, anh tuyệt đối đừng để tôi nắm được nhược điểm gì, nếu không tôi sẽ không để anh sống yên ổn đâu.” Lời nói của Cố Mặc rất không khách sáo.

Người ở đây cũng ngơ ngác nhìn nhau.

Trang Noãn Thần nghe lại thấy lạ, vừa định hỏi lại, Giang Mạc Viễn kéo ôm lấy thắt lưng cô, cúi đầu nói, “Chúng ta đi.” Đối với lời cảnh cáo của Cố Mặc không chút quan tâm.

Sắc mặt của Hứa Mộ Giai ở bên cạnh rất khó coi.

Trang Noãn Thần không hiểu ra sao, trước khi ra ngoài lại quay đầu nhìn thoáng qua Cố Mặc, anh đứng tại chỗ, quanh thân đều phát ra sự lạnh lùng chưa từng có, một luồng khí lạnh len lỏi vào lòng, khiến cô bất giác rùng mình.

Sau khi lên xe, cô khẽ hỏi, “Em chưa từng nhìn thấy vẻ mặt đó của Cố Mặc.”

Giang Mạc Viễn lại nhếch môi cười thản nhiên, đưa tay thắt dây an toàn cho cô xong, nói nhỏ, “Hắn luôn không phục chuyện em gả cho anh mà thôi, không cần nghĩ lung tung.”

Anh khởi động xe, rất nhanh, xe chạy càng lúc càng xa.

Trang Noãn Thần quay qua nhìn sườn mặt nghiêng của anh, trên mặt luôn tỏ ra hoài nghi.

***

Thực tế thì, giác quan thứ sau của phụ nữ luôn rất chuẩn xác.

Trang Noãn Thần nằm mơ thấy ác mộng cả đêm, thời điểm thức dậy, bên cạnh đã sớm không có ai, hỏi qua chị Hứa mới biết, Giang Mạc Viễn ra ngoài từ rất sớm, ngay cả bữa sáng cũng chưa ăn.

Một mình rầu rĩ ăn điểm tâm, trong lòng lại cảm thấy hoang mang.

Đi làm, vẫn bận rộn như trước.

Trang Noãn Thần lại không có tâm tư, nhìn thấy Ngải Niệm vẫn vẻ mặt ảm đảm trước sau như một khi nhận được hoa của Tư Nhiên liền ném vào thùng rác bên cạnh, trái tim cô lại bắt đầu đập mạnh, hai mắt di chuyển xuống điện thoại di động, trong lòng đang suy nghĩ xem có nên gọi cho Giang Mạc Viễn hay không.

Thời điểm cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi đi, nó đột nhiên reo vang, làm cô giật mình!

Nhìn thấy số gọi đến, mày cô nhíu chặt lại.

Điện thoại đổ chuông vài lần, đối phương rất cố chấp, Trang Noãn Thần thở dài rồi bắt máy.

Đối phương rất khách sáo, không lỗ mãng như những lần trước đây, “Trang Noãn Thần, tôi biết cô không muốn nghe giọng nói của tôi, nhưng hôm nay tôi không thể không gọi cho cô.”

“Cô và Cố Mặc đã ly hôn rồi, hình như cô cũng không cần vì chuyện của Cố Mặc mà đến tìm tôi?” Trang Noãn Thần đè xuống bực dọc trong lòng, thản nhiên nói.

“Hôm nay tôi gọi cho cô không phải vì chuyện của Cố Mặc, mà là vì chuyện của chồng cô, Giang Mạc Viễn.”

Cơ thể Trang Noãn Thần hơi run lên, chần chờ một chút, “Giang Mạc Viễn? Anh ấy làm sao?”

“Cụ thể anh ta thế nào thì tôi cũng không rõ lắm, nhưng tôi cảm thấy mấy ngày này Cố Mặc rất lạ, đợt này tôi vẫn ở bên anh ấy chưa dọn đi, sáng nay vô tình mở máy tính trong thư phòng của anh ấy, thế nhưng lại phát hiện cả đêm anh ấy đều xem tin tức có liên quan đến Giang Mạc Viễn và Tiêu Duy Quốc Tế, còn có bản ghi âm cuộc gọi của một người là ủy viên của Ủy Ban Chứng Khoán, còn nhớ lời anh ấy nói với Giang Mạc Viễn hôm tang lễ không? Tôi vẫn luôn cảm thấy câu nói đó của anh ấy không phải vô duyên vô cớ mà nói, không chừng quả thực anh ấy đang điều tra Giang Mạc Viễn.”

“Ủy Ban Chứng Khoán?”

“Giang Mạc Viễn là bàn tay vàng mà, nếu anh ấy xảy ra chuyện tám phần có liên quan đến đầu tư và giao dịch, tôi thấy cả đêm Cố Mặc đều đang tra những thứ này.”

“Cô chắc hẳn rất hận tôi, tại sao lại nói cho tôi biết chuyện này?” Cô khó hiểu hỏi.

Đối phương thở dài, “Cố Mặc đã không còn là Cố Mặc lúc trước nữa, địa vị hiện giờ quyết định anh ấy có quyền phát ngôn và quyền ngôn luận quan trọng, nếu anh ấy muốn điều tra chuyện gì thì nhất định sẽ tra ra manh mối. Trang Noãn Thần, quả thực cũng không sợ nói thật với cô, anh ấy vẫn nhớ cô mãi không quên, còn tôi lại không cam lòng ly hôn với anh ấy, chỉ cần cô không ly hôn, anh ấy sẽ không có cách nào, cho nên giúp cô cũng là vì giúp tôi.”

Đầu Trang Noãn Thần ong ong, sau khi Hứa Mộ Giai cúp máy, cô lập tức khẩn trương gọi cho Giang Mạc Viễn, ai ngờ, điện thoại lại tắt máy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.