Hào Môn Kinh Mộng Ii: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 7 - Chương 7-2: Tại sao lại giấu anh? (2)




Tầng cao nhất của khách sạn Bách Duyệt, không gian phòng ăn yên tĩnh.

Phóng tầm mắt ra gần đó có thể nhìn thấy tòa cao ốc quen thuộc, Đức Mã.

Trang Noãn Thần thu tầm mắt, cố ý làm như không thấy, ở độ cao như vậy thưởng thức cảnh vật khác cũng không tệ, lúc trước Giang Mạc Viễn có dẫn cô đến đây một lần, không ngờ lần thứ hai lại có thể đi cùng mẹ anh, người mẹ chồng ‘thần bí’.

Điện thoại là mẹ chồng cô gọi đến, hôm nay vừa xuống máy bay, chuyện đầu tiên chính là đi thăm hỏi bà nội, sau đó gọi cô ra đây. Ngồi ở đối diện bà, Trang Noãn Thần nhất thời không biết nói gì, trong lòng cảm thấy xấu hổ.

Lâm Kỳ, mẹ chồng của cô, vẫn luôn tao nhã, gương mặt đẹp đẽ được chăm sóc rất tốt, người ngoài nhìn vào tuyệt đối không nghĩ bà là mẹ chồng của Trang Noãn Thần, có lẽ chỉ nghĩ là hai chị em. Trang Noãn Thần giương mắt lặng lẽ quan sát bà, đáy lòng than thở, đây mới là tấm gương của mọi phụ nữ, muốn sự nghiệp có sự nghiệp, muốn sắc đẹp có sắc đẹp, muốn gia đình có gia đình, muốn tình yêu có tình yêu, muốn tao nhã có tao nhã, đương nhiên, cô không cố ý xem nhẹ màn gây gổ giữa người mẹ chồng này và bà nội.

“Chuyện cô từ chức tôi đã nghe nói rồi.” Lâm Kỳ lúc đầu dùng tiếng Trung để trao đổi nhưng thất bại, dứt khoát đổi thành tiếng Anh.

Trang Noãn Thần đang uống nước trái cây không kiềm chế được phun ra, tiếp đó gương mặt tái đi! Nước trái cây văng hết lên người mẹ chồng.

“Xin lỗi xin lỗi.” Cô quá sợ hãi cầm khăn đứng dậy vội vàng xin lỗi, tiêu rồi tiêu rồi, mẹ chồng luôn nghiêm khắc, lần này cô xác định bị ăn mắng rồi. Nhưng lúc không biết phải làm sao, Lâm Kỳ giơ tay thản nhiên nói, “Cô ngồi xuống trước đi, bộ dạng bối rối không ra thể thống gì.”

Cô ngồi xuống, hoảng loạn nhìn mẹ chồng. Cũng đừng trách cô luống cuống, vốn chưa từng một mình ở chung với mẹ chồng, vốn đã khẩn trương, mẹ chồng đột ngột thốt ra một câu như vậy làm cô nhảy dựng.

“Cái đó… bác lau đi.” Cô sắp bật khóc, ý niệm đầu tiên trong đầu chính là muốn gọi điện xin Giang Mạc Viễn cứu giúp, trang phục của mẹ chồng trông rất đắt tiền, “Không thì con mang đi giặt cho bác nhé.”

Lâm Kỳ cầm khăn tay lên, cúi đầu lau vội vài cái, sau khi đặt khăn xuống bất mãn nói, “Cô đã kết hôn với Mạc Viễn lâu rồi, một tiếng mẹ cũng không gọi được sao?”

“Dạ…” Trang Noãn Thần ngạc nhiên, vội vàng bổ sung, “Xin lỗi, mẹ…”

Lâm Kỳ thu lại vẻ mặt không vui, dường như không so đo hành vi phun nước trái cây vào bà, sau khi lau khô quần áo mới bất giác nhìn cô một cái, “Cô không ăn à?”

“Dạ, ăn…” Cô vội vàng cầm lấy dao nĩa, trời ạ, cô đúng là không đoán được trong lòng mẹ chồng nghĩ gì, vốn tưởng bà sẽ lớn tiếng quát nạt cô chứ.

Lúc ăn có chút mất tập trung.

Mẹ chồng đột nhiên tìm cô, chắc không phải chỉ đơn giản ăn cơm tán gẫu nhỉ? Nhưng cô lại ngại hỏi nhiều.

“Nghe nội nói gần đây cô hay đến thăm bà, vất vả rồi.” Lâm Kỳ tao nhã cắt miếng thịt bò đưa vào miệng, chậm rãi nhấm nháp.

“Dạ đây là chuyện con phải làm.” Cô cẩn thận đáp lại.

“Cho nên cô nghỉ việc là đúng đắn.”

“Dạ?”

“Thế nhưng, phụ nữ đúng là vẫn nên có sự nghiệp của chính mình thì tốt hơn, cả ngày ở nhà sẽ nghi ngờ bóng gió, mâu thuẫn vợ chồng từ đó nảy sinh.” Lâm Kỳ vừa chuyển đề tài, cầm lấy miếng bánh mỳ, nhẹ nhàng phết gan ngỗng lên đó, “Quan hệ vợ chồng có thể kéo dài hay không quan trọng nhất là phải có tiếng nói chung, làm phụ nữ mệt lắm, lúc nào cũng phải phối hợp với tiết tấu của chồng, như vậy mới có thể đảm bảo hôn nhân hạnh phúc.”

Trang Noãn Thần ngẩn ngơ, cô không nghĩ là mẹ chồng sẽ nói chuyện này, còn tưởng rằng sẽ khuyên cô ở nhà giúp chồng dạy con. Nghĩ nghĩ, trong lòng bắt đầu nhộn nhạo, liếm môi, “Thưa mẹ, con biết, thời gian này con đang tìm việc.”

“Chuyện công việc từ từ cũng có, mùa hè ở Bắc Kinh nóng lắm, cô ra ngoài nhớ phải chú ý nhé.” Lâm Kỳ thản nhiên nói.

“Cám ơn mẹ.” Cắn môi, cô lại thấy cảm động suýt rơi lệ.

“Có cần tôi giúp gì không?” Lâm Kỳ nhìn cô, “Ba chồng cô ở Bắc Kinh cũng có nhiều mối quan hệ, giúp cô sắp xếp một công việc thoái mái cũng không phải vấn đề to tát.”

“Không không không, mẹ, con tự tìm được rồi.” Trang Noãn Thần vội vàng xua tay, “Con thích làm quảng cáo tuyên truyền, cũng chỉ muốn làm nghề này thôi.”

Lâm Kỳ nhìn cô thật lâu sau, “Có vẻ Mạc Viễn chiều chuộng cô lắm.” Tuy nói là vậy nhưng không nghe ra nửa điểm bất mãn.

“Anh ấy… chỉ tôn trọng sự lựa chọn của con.”

“Tôn trọng cô, đây là điều cơ bản nó phải làm được, cô là vợ nó mà.”

Trang Noãn Thần quả thực muốn tuyên cáo toàn thế giới rằng mẹ chồng cô là người hiểu chuyện biết bao, nhưng lại tưởng tượng, bà luôn có thành kiến với Mạc Viễn, nói như vậy cũng không có chỉ trích nặng nề gì phải không?

“Tôi biết cô là vì Mạc Viễn mới từ chức, đứa con này của tôi, vĩnh viễn luôn ích kỷ như vậy, một chút cũng không suy nghĩ cho người khác.” Lúc lâm Kỳ nói câu này thì nhíu mày.

Mỗi nhà mỗi cảnh, không nhà nào giống nhà nào. Trang Noãn Thần thường xuyên nghe Ngải Niệm càu nhàu mẹ chồng cô soi mói thế này thế kia, Lục Quân đứng cửa giữa diễn hai mặt, hiện tại tình hình của cô lại trái ngược hẳn, cô đại khái nhìn rõ tình huống, cô đứng giữa đóng hai mặt với mẹ chồng và chồng. Nghĩ nghĩ, giương mắt nhìn Lâm Kỳ, “Mẹ, thực ra thì Mạc Viễn không thích phải giải thích thôi, anh ấy…”

“Đủ rồi.” Không đợi cô nói xong, Lâm Kỳ đã ngắt ngang, vẻ mặt lãnh đạm, “Cô cũng không cần nói tốt giúp nó, nó là do tôi sinh ra, tôi hiểu nó hơn cô nhiều.”

Trang Noãn Thần nghe vậy liền thở dài, nhìn ra được mẹ chồng không muốn đề cập đến chuyện này lắm nên đành từ bỏ.

“Hôm nay tôi đến tìm cô, một là hỏi chuyện công việc cô có cần giúp đỡ không, hai là muốn nói với cô một tiếng xin lỗi.” Lâm Kỳ buông dao nĩa, cầm ly rượu vang nhấp một ngụm xong nhìn cô.

“Xin lỗi con? Mẹ…” Cô ngạc nhiên.

“Bởi vì chuyện của Sa Lâm, tôi có lỗi với cô.” Ngữ điệu Lâm Kỳ chuyển nhẹ.

Trang Noãn Thần không rõ lời bà nói lắm.

“Tôi có nghe Cát Na nói lại đại khái tình hình, lúc trước có thời gian Mạc Viễn và Sa Lâm dây dưa không rõ đã làm cô bị tổn thương, vì chuyện này, tôi thay Mạc Viễn xin lỗi cô.” Nhìn ra được Lâm Kỳ là người phụ nữ rất hiểu lý lẽ, giây trước còn trách cứ Mạc Viễn, giây sau đã vì chuyện anh làm mà xin lỗi, đúng là mẫu tử tình thâm, “Lúc trước thái độ của tôi với cô không tốt, tất cả đều bởi vì Sa Lâm. Nếu bây giờ cô ta còn sống, tôi cũng có thể xác định một chuyện với cô, người như Sa Lâm tuyệt đối không có khả năng bước vào cửa nhà họ Giang, tạm thời không nói đến thái độ Mạc Viễn đối với cô ta là gì, tôi và ba chồng cô cũng sẽ không tiếp nhận Sa Lâm, cho dù Mạc Viễn thực sự còn tâm tư gì với nó, tôi và ba chồng cô cũng sẽ không ngồi yên mà nhìn.”

“Cám ơn mẹ, có mẹ và ba làm chủ, con không sợ gì hết.” Trang Noãn Thần nghe vậy cảm thấy rất ấm áp, theo lời bà mà đáp.

Lâm Kỳ hơi thả lỏng, nhưng không biểu hiện ý cười rõ ràng, chỉ nói, “Cô là con dâu mà nhà họ Giang cưới hỏi đàng hoàng, là bà Giang, là chính thất, đừng để người phụ nữ khác dắt mũi đi, phải ra dáng lên, như vậy mới không thể để người khác thừa cơ hội, hiểu chưa?”

“Dạ hiểu.” Cô mỉm cười.

“Thấy cô cười toe toét thế vậy là không nghe vào lời nói của tôi rồi, ăn nhanh lên đi, Mạc Viễn nói dạ dày cô không tốt, không ăn sẽ nguội đó.” Lâm Kỳ cố ý nghiêm mặt, nói xong còn bổ sung thêm, “Ăn xong rồi đúng lúc theo tôi đi mua sắm.”

Trang Noãn Thần khó hiểu nhìn bà.

“Cô làm dơ quần áo của tôi, phải bỏ ra thành ý theo giúp tôi chọn bộ khác.” Lâm Kỳ bồi thêm một câu, “Yên tâm đi, tiền quần áo tôi sẽ trả trước, nhưng món nợ này cô phải nhớ.”

“Dạ.” Cô phát hiện mình có hơi thích người mẹ chồng lạnh lùng này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.