Hào Môn Kinh Mộng Ii: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 7 - Chương 6-2: Ý kiến chuyên môn (2)




Thành phố Bắc Kinh vào đêm, ở một thành phố khác hẳn nơi Ngải Niệm sống, ồn ào náo nhiệt, phồn hoa đô hội, từng dãy ánh sáng rất rực rỡ.

Giang Mạc Viễn bước vào nhà, sau khi đổi giày liền cầm điều khiển máy điều hòa nhiệt độ chỉnh ấm lên. Trang Noãn Thần đang vật lộn với máy tính, thấy anh chỉnh nhiệt độ liền càm ràm, “Đừng tăng cao quá, em nóng.”

“Lạnh quá em sẽ sinh bệnh, có phải muốn nằm viện nữa không?” Giang Mạc Viễn không để ý đến sự phản đối của cô, trực tiếp buông lời uy hiếp.

Quả nhiên, Trang Noãn Thần ngậm miệng, không dám làm ồn nữa.

Thay xong quần áo, Giang Mạc Viễn ôm cô từ phía sau cười nhẹ, “Bận gì vậy? Ông xã em về nhà lâu như vậy, ngay cả nghi thức chào đón cũng không có.”

“Anh muốn nghi thức chào đón thế nào?” Ánh sáng xanh của máy tính dội vào mắt cô, trong suốt như hoa lê.

“Ví dụ như ôm ấp này nọ.” Anh siết chặt cánh tay, cười ha ha nói.

Trang Noãn Thần nghiêng mặt nhìn anh, cố tình nhếch mày, “Anh Giang Mạc Viễn này, anh chiếm đóng nhà em, em không đuổi anh ra là tốt lắm rồi.” Hiện tại anh xem nhà cô trở thành nhà anh, tự do ra vào.

“Em nỡ sao?” Giang Mạc Viễn nhếch mày, lại nhìn lướt qua màn hình máy tính, cong môi cười, “Nếu em nhiệt tình với anh một chút, anh mới cung cấp ý kiến chuyên môn cho em.” Cô nàng này đem lý lịch công ty ra so sánh, xem ra là rối mù rồi.

Trang Noãn Thần là người khá thông minh, vừa nghe anh nói thế, không nói gì chỉ xoay người ôm anh một cái, cố tình nũng nịu nói, “Ông xã à, anh đi làm mệt không? Để bà xã xoa bóp cho anh nha?”

Một tiếng ông xã này gọi đến anh mở cờ trong bụng, áp mặt sát vào mặt cô: “Xoa bóp thì không cần, đến tối khi ‘thị tẩm’ chủ động một chút, ‘yêu nghiệt’ một chút là được…” Chữ nghĩa thô tục tuôn ra từ miệng anh, chẳng những không chói tai, ngược lại có vẻ mờ ám.

Trang Noãn Thần đầu tiên là sững sốt rồi sau đó hai má đỏ lên, một phen đẩy anh ra, trừng mắt, “Không biết xấu hổ.”

“Anh làm sao mà không biết xấu hổ?” Nhìn ra được tâm trạng anh rất tốt, nghe vậy thì lại cười rất vui vẻ.

“Anh là giám đốc mà nói chuyện thế à?” Cô bồi một câu.

Chân mày Giang Mạc Viễn khẽ nhếch, “Oan uổng quá, giám đốc cũng là người mà? Đã là người thì phải có thất tình lục dục phải không? Giữa vợ chồng thì phải tăng thêm chút thú vị mới được.”

“Không thèm nghe anh nói nữa.” Tai cô nóng lên, quay đầu nhìn màn hình, cẩn thận trông chừng trái tim đập loạn xạ, tên đàn ông chết tiệt, bớt nói mấy lời kích thích cô dùm.

“Không cần ý kiến chuyên môn của anh?” Anh lại chồm đến, ôm lấy thắt lưng cô.

Trang Noãn Thần lắc đầu nguầy nguậy, “Anh là một doanh nhân mà, một ý kiến của anh đều mang theo lợi ích, chẳng có lời.”

“Không tệ nhé, không hổ danh là bà Giang, đã tỉnh ngộ.” Giang Mạc Viễn cười ha hả, thấy dáng vẻ hết lo lắng của cô, trong lòng yên tâm hơn.

“Con người thì phải khôn ra chứ.” Cô cố ý đáp một câu.

Anh không nhịn được lại kéo cô đến, ôm chặt lấy cô, khiến cô la oai oái.

“Hôm nay tâm trạng tốt nhỉ.” Anh bắt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Trang Noãn Thần cũng để mặc anh sờ mó, bật cười, “Đương nhiên, bổn tiểu thư có cảm giác thành tựu, có nhiều công ty đang tranh giành một mình em, sao nào? Hâm mộ ghen tị chứ?”

“Muốn làm ở đâu?” Giang Mạc Viễn mím môi nhịn cười.

“Ừm…” Cô nghĩ nghĩ, “Nếu so sánh, quảng cáo Thiên Dương có khả năng, theo em biết công ty này mới nổi lên trong hai năm nay thôi, nhưng phân ngạch thị trường nắm giữ lại có thể so sánh với Đức Mã và Oswald.”

“Thiên Dương?” Giang Mạc Viễn cân nhắc một lúc mới lắc đầu, “Không được, đổi công ty khác đi.”

“Hả?” Vốn đây là ý tưởng đầu tiên của cô, cũng không nghĩ nhất định phải làm ở công ty này, nhưng vừa nghe Giang Mạc Viễn nhanh chóng bác bỏ liền cảm thấy kỳ lạ, “Tại sao?”

“Thiên Dương cũng từng cạnh tranh hạng mục với Tiêu Duy.”

Lúc này Trang Noãn Thần mới nhớ quả thực có chuyện này.

“Người phụ trách của đối phương từng tìm anh, cho nên em không thể làm ở đó.” Giang Mạc Viễn bình tĩnh nói lý do cho cô nghe.

Quả nhiên, lý do này hoàn toàn đả kích được Trang Noãn Thần. Miệng cô há to suýt nữa đút lọt quả táo, mở to mắt nhìn anh, hồi lâu mới chậm rãi lên tiếng, “Lý do anh bảo em đổi công ty khác chính là… người phụ trách đối phương là đàn ông?”

“Đây là lý do rất chính đáng.” Giang Mạc Viễn nghiêm túc nhìn cô.

“Lý do hoang đường!” Cô nhịn không được bèn nói, trừng mắt nhìn anh, “Hễ là ông tổng của một công ty quảng cáo có quy mô lớn một chút thì đều là đàn ông, không lẽ em không được chọn công ty nào hết?”

“Có thể chọn, nhưng giám đốc của Thiên Dương rất trẻ.”

Trang Noãn Thần liếc mắt xem thường.

“Nếu không thì khỏi đi làm, anh cũng không phải không nuôi nổi em.” Anh nửa chọc ghẹo nửa nghiêm túc nói.

Cô nghe vậy, đưa tay bóp cổ anh.

“Được được được, trở lại chuyện chính.” Giang Mạc Viễn vội giơ tay xin hàng, lúc này cô mới buông tha, “ Thiên Dương tuy cũng quy mô đó, nhưng khả năng dự bị yếu kém, trên thương trường không thiếu kẻ mạnh, nhưng điều kiện tiên quyết chính là phải có chuẩn bị đầy đủ mới trúng đích. Với phân tích của anh, hiện giờ Thiên Dương có thể so với Đức Mã và Oswald, lại nắm giữ phân ngạch thị trường, nhưng sẽ không duy trì được bao lâu, em làm ngành này hẳn rất rõ, có nhiều công ty kiểu sớm nở tối tàn như thế lắm, cho nên lúc em chọn công ty vẫn nên tiến hành suy xét toàn bộ phương diện mới được.”

Trang Noãn Thần hơi đăm chiêu gật đầu, quả thực anh nói cũng không phải không có lý, đây cũng chính là nguyên nhân cô chần chừ không dám chọn Thiên Dương, chỉ là không quyết đoán như Giang Mạc Viễn mà thôi, “Em cũng chú ý đến vài công ty khác, trong đó cũng không thiếu nhiều công ty hơi nhỏ.”

“Cho dù công ty quốc tế có quy mô lớn thì cũng từ công ty nhỏ làm lên, chẳng sợ công ty có quy mô nhỏ, quan trọng là xem nó có tiềm lực hay không.” Giang Mạc Viễn vén mớ tóc cô ra sau tai, nhẹ nhàng nói ý kiến chuyên môn của cá nhân anh.

Trang Noãn Thần cúi đầu, rồi lại nghiêng đầu nhìn anh, “Em dứt khoát đi theo anh học đầu tư vậy.”

“Được thôi, lúc nào cũng chào đón em.” Tươi cười đầy mặt, bàn tay của Giang Mạc Viễn lại không yên phận, “Nói như vậy, chúng ta có thể ở bên nhau 24/24.”

“Dê cụ.” Trang Noãn Thần vuốt ve tay anh, đứng dậy duỗi lưng, “Em thấy tốt nhất là khỏi học.”

“Tại sao?”

“Anh giỏi toán lắm?” Cô rất rõ bằng cấp của anh, thạc sĩ toán học, logic học, người như anh làm đầu tư tài chính không giỏi cũng khó.

Giang Mạc Viễn cười nhẹ, “Cho là vậy đi.” Có liên quan đến hoàn cảnh gia đình nên từ nhỏ anh đã tiếp xúc với con số.

“Cho nên nói anh có khả năng làm ở thị trường đầu tư rất dễ dàng, em thì không được, môn từ nhỏ đến lớn em ghét nhất chính là toán.” Trang Noãn Thần cười cười nhìn anh, “Cho nên dạy đệ tử này anh sẽ tức đến hộc máu.”

Giang Mạc Viễn bật cười, “Học văn cũng có chỗ tốt của học văn, sau này đợi đến khi con chúng ta đi học, em dạy nó môn văn, anh thì dạy toán lý, dạy kèm tại nhà thì tiết kiệm biết bao.”

Trang Noãn Thần vốn đang cười rõ ràng có chút khựng lại, con… Cô lại có thể quên nói chuyện này với anh. Cắn môi, thấy anh đang vui cũng không muốn làm anh mất hứng, cười một cái rồi chuyển đề tài, “Em xem tủ lạnh có gì ăn không, anh có muốn uống gì không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.