Hào Môn Kinh Mộng Ii: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 7 - Chương 6-1: Ý kiến chuyên môn (1)




Sau khi nghe vậy, chân mày Giang Mạc Viễn nhíu càng chặt hơn, đây hoàn toàn không giống với phong cách của Trang Noãn Thần. Trong công việc, cô tuyệt đối có thể không phân biệt việc lớn việc nhỏ, mượn việc phụ trách phương án hoạt động của Tiêu Duy mà nói, điều người khác có thể nghĩ đến cô đều nghĩ đến, người khác không thể nghĩ đến cô càng có thể nghĩ đến, chu đáo đến nỗi không tìm được khiếm khuyết. Nhưng trong cuộc sống, Trang Noãn Thần tuyệt đối là người không khiến người khác bớt lo, cô hoặc là ăn đồ ăn cũ hâm lại khiến bản thân thường xuyên bị tiêu chảy, hoặc bởi vì bận rộn mà cả một ngày có thể không ăn gì, cuối cùng làm mình bị đau dạ dày, người chểng mảng với chính mình như vậy có thể có ý thức bảo vệ sức khỏe được không?

“Mạc Viễn?” Mạnh Khiếu nhìn vẻ mặt anh liền thấy kỳ lạ.

Giang Mạc Viễn nhìn anh một cái, có chút đăm chiêu, “Anh khẳng định thứ cô mua chính là vitamin?”

“Cô ấy chính miệng nói với tôi chẳng lẽ còn giả?” Mạnh Khiếu nhìn anh cười không ngừng, “Anh đang chuyện bé xé ra to? Cô ấy chỉ là sức đề kháng kém, điều dưỡng thật tốt thì không có vấn đề lớn đâu.”

“Cô ấy lấy thuốc ở bệnh viện các anh à?” Anh không quan tâm lời nói của Mạnh Khiếu, vẫn đang rối rắm chuyện này.

“Không phải, là bệnh viện khác.” Mạnh Khiếu nói tên một bệnh viện nào đó, “Lão Quý không phải ở khoa ngoại não bệnh viện này à, ngày đó đúng lúc tôi đi ngang qua liền lên thăm anh ta, cứ như vậy mà gặp được vợ anh, cô ấy cũng đến thăm một người bạn nằm viện, sẵn tiện mua vitamin luôn.”

Giang Mạc Viễn cầm ly nước lên uống, thoáng thả lỏng.

“Anh lo lắng cô ấy bị bệnh mà giấu anh à? Kết quả kiểm tra anh cũng xem rồi, cô ấy ngoại trừ hạ huyết áp và hệ miễn dịch kém thì không có bệnh gì hết, yên tâm đi.” Mạnh Khiếu thấy anh lo lắng mà buồn cười, “Nếu anh lo quá, sau này bảo cô ấy đến chỗ tôi lấy thuốc bổ, lúc ấy tôi cũng quên xem cô ấy uống vitamin hiệu gì, gần đây mới ra một loại khá tốt, anh có thể hỏi cô ấy uống lọ lần trước hết chưa, nếu hết rồi thì đến chỗ tôi lấy loại mới đi, phòng bệnh vẫn hơn chữa bệnh.”

“Cám ơn.” Giang Mạc Viễn chân thành nói.

Mạnh Khiếu nhếch mày nhìn anh, “Còn khách sáo nữa.”

“Anh hiểu lầm rồi, câu cám ơn này là nhờ anh chuyển đến các bác sĩ đã làm kiểm tra cho Noãn Noãn.” Giang Mạc Viễn nói xong đứng dậy.

“Sớm biết anh thất đức mà! Anh đi à?” Mạnh Khiếu thấy anh cầm cặp táp lên liền hỏi.

“Không đi chẳng lẽ ở đây qua đêm với anh?”

Mạnh Khiếu cười, “Anh không định nhân tiện đi thăm tình địch của mình à?”

Tay đặt trên núm cửa đình trệ một chút, Giang Mạc Viễn quay đầu nhìn anh, trong mắt rõ ràng không vui.

“Xem như tôi chưa nói gì hết.” Mạnh Khiếu thấy thế vội vàng giơ tay nhận lỗi.

Giang Mạc Viễn mở cửa phòng lại không vội rời đi, đứng tại chỗ hồi lâu mới nhàn nhạt hỏi, “Người đó thế nào?”

Mạnh Khiếu cười cười, “Hai ngày trước tôi có đến nhìn một chút, hiện giờ đã đi như bay rồi, có vẻ lập tức xuất viện.” Có chuyện anh vẫn nén không nói với Giang Mạc Viễn, chính là chuyện Trang Noãn Thần đến thăm Cố Mặc, lúc trước anh vô tình trông thấy một lần, sau này lúc anh có lòng đến xem Cố Mặc tập vật lý trị liệu, Trang Noãn Thần cũng có mặt, nói vậy là cô thường xuyên đến xem Cố Mặc làm vật lý trị liệu rồi. Mà chuyện này, Giang Mạc Viễn hiển nhiên không hay biết, một khi bị anh phát hiện thì không thể không ồn ào.

Giang Mạc Viễn đương nhiên không biết trong lòng Mạnh Khiếu nghĩ gì, quay đầu hờ hững nói, “Anh hiểu lầm rồi, tôi là hỏi mẹ của Cố Mặc thế nào.”

“Ơ…” Mạnh Khiếu sững sờ.

Giang Mạc Viễn lại cười, không đợi câu trả lời của anh đã quay đầu rời đi.

Mạnh Khiếu lắc đầu cười bất đắc dĩ, tên Giang Mạc Viễn này…

***

Khi Ngải Niệm biết chuyện Trang Noãn Thần từ chức đã là vài ngày sau đó, bởi vì bụng khá lớn, số lần cô lên mạng chat cũng ít ỏi, chính là nghe được tin này ở trong điện thoại lại không moi được tin tức nào hữu dụng từ miệng của Trang Noãn Thần, Trang Noãn Thần chỉ nói với Ngải Niệm là đang đi tìm việc, cụ thể tại sao lại từ chức thì không nói. Sau khi nói điện thoại với Trang Noãn Thần xong thì cô lại gọi sang cho Hạ Lữ, thế nhưng đã tắt máy.

Giương mắt xem đồng hồ trên tường, chưa đến tám giờ tối, con nhỏ chết tiệt này lại có thể tắt điện thoại sớm như vậy.

Khi đang ngồi trên sô pha nhét đồ ăn vào miệng, Lục Quân về, vừa vào cửa đã hưng phấn dạt dào hét lên, “Vợ yêu vợ yêu, mau cho anh xem kết quả kiểm tra hôm nay của em đi.”

Ngải Niệm không buồn đứng dậy, lười phản ứng bộ dạng của anh, cứ ngồi ì trên sô pha ăn đồ.

Mẹ chồng nghe tiếng Lục Quân về liền vội vàng ra khỏi phòng, trông thấy Ngải Niệm không có phản ứng ngồi ở sô pha liền không vui, muốn đi đến nói cô mấy câu nhưng nhìn thoáng qua bụng cô liền nhịn xuống, đi đến phòng khách nói với Lục Quân, “Thời buổi này, nuôi con trai không bằng nuôi con gái, con trai có vợ liền quên mẹ, câu nói này nói con là đúng lắm, vừa về nhà là tìm vợ trước tiên.”

Tiếng của mẹ chồng rất lớn, chứa tị nạnh cố ý rõ ràng, tiếng tivi bên này rất lớn nhưng Ngải Niệm có thể nghe được rất rõ, khịt mũi cười lạnh, đây là Lục Quân quan tâm vợ sao? Chẳng qua chỉ thương đứa bé trong bụng thôi.

Rất nhanh, Lục Quân đi đến, thấy cô cầm quà vặt trong tay liền giật lấy, “Ăn trái cây tốt hơn ăn mấy thứ quà vặt này nhiều, Niệm Niệm, tối qua chẳng phải em nói muốn ăn anh đào sao, giờ anh mua về rồi nè, có muốn ăn gì thì nói cho anh biết, ngày mai anh lại mua về sớm cho em.”

“Ờ.” Ngải Niệm chẳng buồn nâng mắt, lười biếng đáp lại.

“Niệm Niệm, cho anh xem kết quả kiểm tra hôm nay đi.” Lục Quân cười hì hì ngồi xuống sô pha, kéo tay cô qua nhẹ nhàng đùa bỡn.

Ngải Niệm bỏ tay anh ra, nhíu mày, “Anh chưa từng chở em đi khám thai, giờ còn muốn xem kết quả kiểm tra? Anh muốn nhìn con à? Không cho xem!”

“Niệm Niệm…”

“Ngải Niệm, vậy là con không đúng rồi, Lục Quân đi làm cả ngày bận rộn, nó làm gì có thời gian chở con đi khám thai? Có mẹ đi với con chẳng phải được rồi sao? Con đừng có suốt ngày cứ bắt lỗi nó chứ.” Mẹ chồng ở một bên nhìn thấy nên khó chịu, lải nhải một hồi.

Một cơn tức giận dâng lên trong lồng ngực cua Ngải Niệm, ngước lên nhìn chằm chằm mẹ chồng, bất mãn nói, “Có ông chồng nào không dẫn vợ đi khám thai? Trong bệnh viện toàn là chồng đi cùng!” Không phải cô muốn bắt lỗi, nhưng bà mẹ chồng này đúng là hàng cực phẩm, còn nói đi khám thai cùng cô, kết quả tới bệnh viện thì vị mẹ chồng này của cô tìm cái ghế ngồi xuống rồi cái gì cũng không thèm quan tâm, cô vác bụng to còn phải chạy lên chạy xuống lầu, mệt đến suýt tắt thở.

Từ lúc cô mang thai, Lục Quân đã đón mẹ chồng lên, vốn dĩ mẹ cô muốn lên, nhưng thấy sui gia lên rồi cũng liền thôi, mấy tháng nay Ngải Niệm vẫn luôn đè nén tức giận, bà mẹ chồng này vài ba ngày lại tổn thương cô, cái này nhìn không quen cái kia trông không hợp, lúc nào cũng đỡ lời cho Lục Quân, cơn tức của cô dần sôi lên.

Lục Quân một bên sợ hai người gây gổ nên vội ngăn ở giữa rồi giảng hòa, đương nhiên, trọng điểm của anh ta là dỗ dành vợ mình, “Niệm Niệm là anh sai rồi, hôm nay anh phải đưa em đi khám thai mới đúng, xin lỗi em xin lỗi em, nếu em còn giận thì đánh anh đi là hết giận ngay.” Nói xong kéo tay cô đánh lên đầu mình, cười hì hì nói, “Em cứ trút giận đi, miễn là cho anh xem cục cưng của chúng ta là được.”

Mẹ chồng thấy thế liền tặc lưỡi lắc đầu, “Rõ là, nuôi con trai cũng như không.”

Cơn giận của Ngải Niệm vốn đã được Lục Quân áp chế, vừa nghe mẹ chồng nói vậy liền nhíu mày, muốn phát hỏa lại không thể không để thể diện cho Lục Quân, đảo mắt cố ý tươi cười như hoa nhìn về phía mẹ chồng, “Đúng đó mẹ, thời buổi này nuôi con trai vô ích lắm, sau này trưởng thành còn cưới vợ tốn tiền. Con thấy, sinh con gái là tốt nhất, con gái là tri kỷ, Lục Quân, anh nói xem nếu em sinh con gái anh có vui không?”

“Vui chứ vui chứ, sinh con gái tốt lắm, anh thích con gái.” Lục Quân vội vàng ứng tiếng.

“Em cũng thích con gái, đợi sau khi nó lớn lên cho nó ăn mặc thật đẹp dễ thương lắm.” Ngải Niệm cố tình nói để mẹ chồng nghe.

Quả nhiên, mẹ chồng không kiềm chế được, “Không được, Lục Quân là con trưởng, sinh con gái chẳng phải cắt đứt hương hỏa sao? Sinh con trai, phải sinh con trai!”

“Mẹ…” Lục Quân vẻ mặt bất đắc dĩ, “Thời nào rồi còn chú ý đến chuyện đó?”

“Thời nào thì con trai cũng là trời!” Mẹ chồng đột nhiên lớn tiếng.

Ngải Niệm bị làm cho đau tai, lười cãi cọ, từ từ đứng dậy. Lục Quân thấy thế liền vội chạy đến đỡ, vẻ mặt khẩn trương, “Vợ yêu à, em muốn làm gì? Đứng dậy làm chi?”

“Ngồi lâu quá em đau lưng.” Cô nũng nịu nói.

“Nào nào nào, để ông xã đấm cho bà xã nha.” Lục Quân vội vàng nịnh nọt.

Mẹ chồng nhìn không nổi nữa, quay về phòng.

Ngải Niệm thấy mẹ chồng đi rồi mới đỡ tức, trong lòng thoải mái hơn nhiều. Lục Quân bóp eo cô, động tác nhẹ nhàng, sợ không cẩn thận sẽ làm đau cô, “Vợ yêu, hiện giờ có thể cho anh xem ảnh siêu âm được chưa?”

“Gấp gì chứ? Trước khi đi ngủ rồi xem.”

“Ừ được được, vậy để anh nghe thử xem cục cưng có nhớ anh không.” Lục Quân nói xong liền áp tái và mặt vào bụng của Ngải Niệm, vẻ mặt hạnh phúc.

Ngải Niệm không nói nữa, để mặc anh dựa vào. Cúi đầu nhìn vẻ mặt của Lục Quân liền thầm thở dài, thật sự cô vẫn có cảm tình với anh, từ lần trước cãi nhau một trận vì phát hiện vết son trên cổ áo thì anh vẫn trung thực đến bây giờ, hết giờ làm liền về nhà, về đến là hỏi han ân cần, cô đã cảm thấy đủ, chỉ cần anh có thể tốt, không hái hoa bắt bướm bên ngoài.

Thời buổi này không nên so người này với người nọ, nên quý trọng những thứ trước mắt đi, cho nên Ngải Niệm chỉ có thể than một câu, thôi nhìn lên không được thì nhìn xuống vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.