Hào Môn Kinh Mộng Ii: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 7 - Chương 25: Chưa từng hối hận




Giang Mạc Viễn nghe cô nói xong thì cười nhích mép, “Thật sự mà nói thì anh rất muốn ép em, cứ ở nhà còn hơn là ra ngoài xuất đầu lộ diện.”

“Vậy sao anh còn tặng xe cho em?” Chẳng biết sao mà tâm trạng cô khá thoải mái.

Thứ cảm giác này bao lâu rồi chưa có? Hình như đã lâu lắm rồi, từ sau khi anh vì chuyện Cố Mặc mà hiện nguyên hình, hai người đã không còn sống thoải mái với nhau nữa.

“Em tuyệt đối là loại người dù đầu có đập vô tường thì cũng không bỏ cuộc, không cho em làm việc còn khó hơn bắt em đi chết. Trước mặt anh thì ra vẻ ngoan ngoãn nghe lời, sau lưng không biết có năng lực làm ra chuyện trời long đất lở gì, cho nên chi bằng để mặc em.” Giang Mạc Viễn cầm khăn tao nhã lau khóe miệng, nói đoạn lại chuyện đề tài, “Còn nữa, ai nói chiếc xe kia là cho em chứ?”

“Hả?” Cô không hiểu ý anh lắm.

“Xe, là phải bỏ tiền ra thuê.” Anh chậm rãi bổ sung, cầm ly nước uống một chút.

Trang Noãn Thần mở to mắt, thốt ra, “Giang Mạc Viễn, anh còn tính toán cả với vợ anh?” Câu này thực sự phát ra từ nội tâm, cứ tự nhiên thốt ra như vậy, hình như cô đã quên quan hệ bây giờ của cô và anh có bao nhiêu gượng gạo.

Giang Mạc Viễn chuyển mắt sang nhìn ly nước, khóe môi bất giác nhúc nhích một chút, lời cô như sóng nước trong ly nghe vào đầu, nhất là mấy chữ ‘vợ anh’, một góc đóng băng lạnh lẽo trong lòng anh được bốn chữ này làm tan chảy, chậm rãi hình thành ấm áp.

“Chẳng phải em vẫn luôn nói anh là gian thương sao, không gian thì không thương.” Anh như cười như không đùa một câu.

Trang Noãn Thần cũng nhìn ra được vòng cung trên môi anh, cố tình nói, “Vậy anh nói thử nghe xem tiền thuê thế nào?”

“ Trước mắt vẫn chưa nghĩ ra.”

Cô trừng mắt với anh.

“Đợi nghĩ xong rồi sẽ báo với em.” Giang Mạc Viễn bất giác mỉm cười.

Đến khi ăn xong một lúc, Giang Mạc Viễn nhìn cô, hồi lâu mới hỏi, “Tại sao muốn anh tin em?”

Trang Noãn Thần đang uống nước suýt sặc, đặt ly nước xuống trừng mắt, “Hả?” Anh nói gì vậy.

“Anh là hỏi…” Giang Mạc Viễn đặt đũa xuống, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nai tơ ngơ ngác của cô, “Tại sao lại sợ anh hiểu lầm như vậy?”

“Em, em đâu có sợ…” Cô chỉ cảm thấy mất tự nhiên, vội vàng cúi đầu im lặng dùng bữa.

Đối diện bàn ăn vẫn không có động tĩnh gì, nhưng cô vẫn có thể cảm giác được ánh mắt sáng quắc lượn quanh đỉnh đầu cô. Hồi lâu sau cũng không kiềm chế được nữa, khẽ thở dài, ngẩng đầu lên dũng cảm mắt đối mắt với anh.

“Anh là… chồng em, đương nhiên em hy vọng anh không hiểu lầm em bất cứ điều gì.” Cô gian nan nói xong câu đó, hai má ửng đỏ.

Giang Mạc Viễn nhìn cô chằm chằm, sâu trong đáy lòng xẹt qua mềm mại, mọi nghi ngờ cùng mất lòng tin với cô thoáng bị thứ cảm xúc mạnh mẽ này phủ kín, như thủy triều quét sạch lòng đa nghi, làm tim anh tăng tốc, có một thoáng anh rất muốn ôm cô vào lòng.

Anh nghĩ sao liền muốn làm vậy, đưa tay về hướng cô, “Lại đây.”

Trang Noãn Thần giương mắt nhìn vào mắt anh, đáy mắt sâu thẳm của anh như có cơn lốc tình cảm đang quay cuồng, tiếng tim đập mạnh làm ồn màng tai cô. Nhìn bàn tay anh, to rộng, cô không kìm lòng được mà nắm lấy nó, đứng lên đi đến bên cạnh anh ngồi xuống.

“Em thật lòng trả lời anh một câu.” Anh nhìn cô, thấp giọng.

Cô nhìn anh, vẻ mặt anh rất nghiêm túc.

“Nói cho anh biết, bây giờ em còn yêu Cố Mặc không?’ Giang Mạc Viễn hỏi ra những lời này, mắt tối lại. Câu hỏi này nghe rất kiên quyết lại trực tiếp, nhưng ánh mắt anh lại hơi do dự, như là mong chờ hoặc như là sợ hãi.

Là cô nhìn nhầm rồi sao? Anh mà sợ hãi ư?

“Trả lời anh.” Anh cúi đầu khẽ nói.

“Em…” Câu hỏi của anh chính là mặt gương soi, làm cho cô không thể không đối diện với nội tâm của chính mình, khẽ nói một chữ rồi tạm dừng lại, cô cúi đầu, lát sau mới khẽ nói, “Đã không còn thương lâu rồi.”

Tình cảm con người thật khéo léo, thời gian sẽ lặng lẽ thay đổi vài sự việc mà không cho bạn biết, đợi đến khi bỗng nhiên quay đầu lại mới phát hiện vạn vật đều đã hoàn toàn đổi thay. Tình cảm cô giành cho Cố Mặc cũng là như thế, từng tưởng mối tình này sẽ không phân ly dù trời có sập xuống, kết quả cũng hoàn toàn thay đổi. Chỉ là, hiện tại nói không còn chút tình cảm gì với Cố Mặc chỉ là giả, lúc Cố Mặc đau cô cũng sẽ đau theo, lúc Cố Mặc tương lai rộng mở cô cũng sẽ vui theo, nhưng cô rất rõ, cảm xúc đó như sự khắc khoải của tình thân.

Còn Giang Mạc Viễn, không biết từ lúc nào đã trở thành người đàn ông trong lòng cô, cho cô tình yêu triền miên êm ái, tình yêu của anh như rượu, nhìn qua sẽ không oanh oanh liệt liệt, nhưng cẩn thận nhấm nháp thì hương nồng vị đậm. Cô yêu anh, rồi lại sợ anh, bởi vì không biết đến khi nào, ly rượu này nghiễm nhiên biến thành rượu mạnh, thiêu cháy cô đến xương cốt không còn. Cô sợ hãi tình yêu này, cũng không dám đối diện với nó, cô sợ bị thứ cảm giác khủng khiếp này nghiền nát, cuối cùng anh sẽ phủi tay mà đi, chỉ còn mình cô vạn kiếp bất phục.

Tình yêu của Giang Mạc Viễn, mãi là thứ đáng sợ.

Sau khi nghe cô nói vậy, đáy mắt Giang Mạc Viễn có một thoáng xúc động, môi mấp máy như muốn nói gì lại nhịn xuống, lên tiếng lại là hờ hững, “Không yêu là tốt nhất, bởi vì em yêu hay không yêu anh ta thì anh cũng sẽ không buông tay, em đừng mơ vì anh ta mà ly hôn với anh.” Nói xong, anh cầm ly nước lên, bên ngoài thì sóng yên gió lặng nhưng trong lòng lại bão táp mưa sa, luồng kích động như thác lũ không thể ngăn chặn, ùn ùn kéo đến.

Cô không yêu Cố Mặc!

Cô ấy đã không còn yêu Cố Mặc!

Trang Noãn Thần chán nản, người đàn ông này sao lại kỳ cục như thế? Giây trước còn khiến cô có chút động lòng, giây sau lại ác mồm ác miệng công kích cô, thấy anh cứ nhìn ly nước không nhúc nhích, chân mày cô nhíu chặt vào nhau, chỉ là cái ly thôi có gì đẹp chứ?

“Con người anh thật quá kỳ lạ.” Cô bất giác than thở.

“Em nói gì?” Giang Mạc Viễn quay qua nhìn cô.

Không biết là bởi vì anh quá mức kích động lộ ra ánh nhìn sắc sảo, hay là bởi vì phản ứng quá nhanh doạ đến cô, sau khi thấy anh nhìn chằm chằm mình không chớp mắt, cô lấp liếm, “Em đề nghị ly hôn với anh hồi nào?”

Giang Mạc Viễn vẫn cứ nhìn cô, ngón tay nắm lại. Cô không chú ý, nếu cẩn thận quan sát có thể phát hiện ra nước trong ly thuỷ tinh đang sóng sánh.

“Anh yên tâm đi, cho dù anh có lấy dao kề vào cổ em thì em cũng sẽ không ly hôn với anh!” Trang Noãn Thần đứng lên quay về chỗ ngồi của mình, húp ngụm canh rồi cố ý chọc giận anh, “Ở bên anh ít ra còn có thể thuê chiếc xe để chạy, nếu ly hôn em phải tự mình mua xe? Vụ này không có lời, em sẽ không để anh được lợi vậy đâu.”

Giang Mạc Viễn ngạc nhiên nhìn cô, anh tuyệt đối không ngờ cô sẽ nói như vậy, sau hồi lâu nhịn không được lắc đầu cười khổ, trong lòng, cũng ngọt ngào chưa từng có.

“Tóm lại, cái ngày em gả cho anh cũng đã nói, kết hôn rồi thì em sẽ không ly hôn.” Cô nói xong thì đứng lên, thu dọn chén bát ăn xong vào nhà bếp, đi được vài bước thì dừng chân lại, không quay đầu, nhẹ nhàng nói, “Có lẽ… Cho tới bây giờ anh không hề biết, thực sự gả cho anh, em chưa từng hối hận.”

Câu này của cô khiến đầu vai Giang Mạc Viễn hơi rụt lại, toàn thân chợt cứng ngắc, đợi khi có phản ứng, cô đã bị cánh cửa phòng bếp che khuất. Anh ngồi đó không nhúc nhích, sống lưng thẳng tắp, câu nói đó của cô vẫn luôn quanh quẩn trong đầu anh, nhẹ nhàng vậy mà lại chui thẳng vào tim anh.

Lát sau, Giang Mạc Viễn đứng dậy, đi vào bếp, nhìn bóng lưng cô, mím môi nói, “Em, điều em vừa nói là thật?”

Động tác lấy bánh ngọt của Trang Noãn Thần dừng lại, hai tay chống lên bàn bếp chưa nói câu gì.

Giang Mạc Viễn chậm rãi bước đến.

Chắn giữa anh và cô là khoảng ánh sáng.

Anh đưa tay, ngón tay thon dài cuối cùng cũng xuyên qua vầng sáng đó, nhẹ nhàng đặt lên vai cô, “Thật sự không hối hận khi gả cho anh?”

Đầu vai trong không khí thoáng được nhiệt độ từ lòng bàn tay anh làm nóng lên.

Cô cụp mắt, phát hiện hơi thở của mình có hơi dồn dập.

Giang Mạc Viễn kề sát cô, cánh tay rắn chắc chậm rãi vòng qua thắt lưng cô, cúi đầu thì thầm vào tai cô, “Thật không?”

Trang Noãn Thần đặt tay cô lên cánh tay anh, sợ anh di chuyển lên một chút là có thể nhận thấy tim cô đang đập với vận tốc kinh hoàng, sự ôn tồn của anh làm cô hoài niệm, thậm chí sống mũi cay cay. Hít vào một hơi, lại cố ý nói, “Giúp chị Hứa rửa chén, thì chuyện này là thật.” Có loại phụ nữ thích nghe lời ngon tiếng ngọt lại giỏi nói lời đường mật, còn có một loại phụ nữ thích nghe lời ngon tiếng ngọt nhưng không thích nói lời đường mật, cô chính là điển hình của loại thứ hai.

Giang Mạc Viễn sững sờ.

Không qua bao lâu, anh đúng là đứng ở nhà bếp rửa chén.

Chị Hứa thấy liền la oai oái, giục anh đi lên, Trang Noãn Thần giữ chị lại, nhẹ giọng, “Để anh ấy rửa đi.”

Chị Hứa kinh ngạc đứng tại chỗ.

Cô đứng ở cửa phòng bếp, nhìn Giang Mạc Viễn dưới ánh sáng, nụ cười lơ đãng từ đáy mắt chạy xuống đáy lòng. Có lẽ, quan hệ của cô và anh không tệ đến nỗi như vậy…

***

Khi Trang Noãn Thần dẫn theo nhân viên Vạn Tuyên bước vào tập đoàn Cao Thịnh tiếp nhận hạng mục xay dựng thương hiệu cả năm của Phi Tư Mạch, bởi vì buổi giới thiệu sản phẩm nhận được phần đông tham dự của giới truyền thông và quảng cáo, nhất thời có vài công ty khác đến yêu cầu hợp tác, thực sự không thể thiếu công lao của Hoa Báo, có người chống lưng, mấy kẻ khác đương nhiên miễn bàn.

Đồng thời, Vạn Tuyên cũng tăng tốc thông báo tuyển dụng nhân viên, cùng lúc tiếp nhận hai hợp đồng ký kết, nhân viên liên quan cũng lần lượt được tuyển. Lập kế hoạch phương án hoạt động tuyển thêm một người, lại tuyển thêm một cô gái trẻ có kinh nghiệm môi giới đến giúp đỡ cho Phương Tiểu Bình, nhất thời Vạn Tuyên náo nhiệt hẳn lên.

Quản lý Lưu rất tin tưởng năng lực làm việc của Trang Noãn Thần, cũng hy vọng cô có thể tranh thủ đến trụ sở chính của Cao Thịnh trình bày ý tưởng, hơn nữa còn tiết lộ với cô là chủ tịch Cao Thịnh sẽ mau chóng đến Bắc Kinh họp, hy vọng đến lúc đó cô có thể tranh thủ được cơ hội hợp tác. Trang Noãn Thần đương nhiên hưng phấn không thôi, báo cả công ty tăng ca làm thêm giờ. Hết thảy đều trôi qua một cách âm thầm lặng lẽ, mà trong khoảng thời gian này quan hệ của cô và Giang Mạc Viễn cũng rất hoà hợp, mặc dù anh vẫn bận rộn như trước, nhưng dù có bận cũng không quên gọi điện thoại cho cô, trở về nhà cũng không lạnh nhạt với cô, rất có vẻ đã khôi phục lại trạng thái trước kia, ai ngờ, lại bị một chuyện bất ngờ phá vỡ cục diện yên bình…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.