Hào Môn Kinh Mộng Ii: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 6 - Chương 7: Phát hiện




Đêm có chút không yên tĩnh, tối đến không biết là chim ở đâu bay tới kêu líu ríu làm lòng người bất an. Trang Noãn Thần nằm trên giường liên tục trở mình mất ngủ, cuộc trò chuyện lúc sáng với Lăng Phi cứ hiện lên trong đầu cô, nếu không có bác gái vào thời kỳ mãn kinh kia ở bên cạnh phá đám, chuyện này nhất định sẽ thành công tốt đẹp. Càng nghĩ càng phiền lòng, dứt khoát ngồi dậy, định xuống bếp tìm gì đó bỏ bụng.

Ánh đèn ngủ yếu ớt ánh lên mặt đồng hồ.

Hai giờ rưỡi sáng, Giang Mạc Viễn vẫn còn chưa về.

Đi chân trần xuống lầu, xúc giác lòng bàn chân chạm vào thảm lông mềm mại rất thư thái, thời tiết càng ngày càng oi bức. Lúc Trang Noãn Thần vừa giẫm đến bậc thang đầu tiên, cửa chợt mở ra, cô hơi giật mình, không ngờ trễ thế này mà anh còn về nhà.

Ngực Trang Noãn Thần chùn xuống, anh xã giao nhiều là chuyện đương nhiên, nhưng trễ như vậy e là đã uống rượu.

Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng tiếng cửa thì có, còn bóng người lại chẳng thấy đâu. Trang Noãn Thần cảm thấy kỳ lạ, kẻ trộm đột nhập vào nhà là điều không thể, căn nhà này được thiết lập chỉ dùng dấu vân tay của cô và Giang Mạc Viễn, cảm thấy tò mò quá nên cô lần mò đi về hướng cửa.

Quả nhiên chính là Giang Mạc Viễn.

Anh không lập tức đi vào, thân hình cao lớn dựa vào vách tường bên cửa, nhắm mắt suy tư, cặp táp lại bỏ ở một bên. Ánh trăng theo cửa sổ tràn vào, đường nét gương mặt anh tuấn của anh lâm vào mảng tối, trông rất tĩnh lặng và vô hại. Trang Noãn Thần thấy lạ, nhíu mày bước tới hỏi, “Uống nhiều quá à?” Bởi vì đến gần, ít nhiều gì cô cũng ngửi được mùi thuốc lá xen lẫn mùi rượu thoang thoảng.

Cô bước đi rất nhẹ, có lẽ Giang Mạc Viễn không nghe thấy, bên tai bất chợt vang lên tiếng nói khiến anh giật mình một chút, quay qua lúc này mới thấy là Trang Noãn Thần, cô đứng ngược ánh trăng, hàng mi cong dài, chân trần giẫm lên thảm, váy ngủ màu trắng khiến cô càng tươi mát xinh đẹp, nhất thời làm Giang Mạc Viễn thấy mê mẩn.

Thấy anh im lặng không nói, Trang Noãn Thần chắc mẻm là anh uống rượu, lại thấy anh nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, mặt cô bất giác nóng lên, đưa tay chuẩn bị dìu anh, “Đừng nói là anh tự lái xe về nhà nhé? Uống rượu lái xe nguy hiểm lắm, Châu Niên… ơ…” Không đợi nói xong, Giang Mạc Viễn đột nhiên cúi đầu hôn lên môi cô.

Trang Noãn Thần kinh ngạc, muốn đẩy anh ra lại tức khắc bị đè vào tường, nụ hôn của Giang Mạc Viễn cuồng nhiệt và mãnh liệt, thân hình rắn chắc gắt gao đè cô, vây cô trong phạm vi của anh, điên cuồng giày xéo môi cô, mạnh mẽ cạy mở hàm răng cô, chiếc lưỡi bá đạo chui vào, mặc sức lùng sục khoan miệng cô.

Hít vào là hơi thở đàn ông mát lạnh, môi cô cũng bị dính mùi rượu thoang thoảng, nhất thời lại thấy buồn ngủ.

Thời điểm cơ thể mềm đi lại bị Giang Mạc Viễn ôm lấy xốc lên, nụ hôn của anh men theo môi cô xuống chiếc cằm nhọn, lại dừng ở giữa xương quai xanh xinh đẹp, bàn tay kia đói khát thăm dò hình dáng cơ thể của cô gái trong lòng.

“Noãn Noãn…” Giữa răng môi là tiếng nói gợi cảm ôn hòa cùng trầm khàn của Giang Mạc Viễn, nhẹ nhàng thì thầm tên cô, khiến trái tim cô rung động, “Xin lỗi đã đánh thức em.”

“Anh say rồi.” Trang Noãn Thần bị nhiệt tình của anh dọa sợ, một cử động nhỏ cũng không dám.

Thời điểm buổi tối anh tỉnh táo, cô còn không dám trêu chọc anh, huống hồ là giờ anh đã uống say?

Giang Mạc Viễn rốt cục cũng buông cô ra, bàn tay anh phủ lên gáy cô, cúi đầu nhìn sâu vào mắt cô, cười nhẹ, “Anh không say, xã giao đêm nay chỉ uống có một chút, ngược lại Châu Niên thay anh uống đến say sẩm mặt mày.”

“Vậy sao anh còn không mau vào nhà, đứng ở cửa làm gì?” Trang Noãn Thần thấy đáy mắt anh sâu hun hút như lúc bình thường, lúc này mới tin tưởng là anh không say.

Giang Mạc Viễn khẽ nói, “Anh sợ trên người còn mùi rượu sẽ ảnh hưởng đến em.”

Một luồng ấm áp kéo đến, khiến Trang Noãn Thần không thở nổi, tim cũng loạn vài nhịp, “Cũng hơn hai giờ rồi, nghỉ ngơi sớm đi.” Cô vẫn động lòng trắc ẩn.

Giang Mạc Viễn hôn nhẹ lên trán cô, thay dép vào nhà.

Sau khi cởi áo khoác ra, anh lại ngồi xuống sô pha, lấy tay xoa huyệt thái dương.

“Đau đầu à?” Sau khi treo áo anh lên, cô bước đến thấp giọng hỏi han.

Giang Mạc Viễn gật đầu, từ từ nhắm mắt ngửa đầu tựa vào sô pha.

Trang Noãn Thần nghĩ nghĩ, đi vào bếp pha một ly trà giải rượu đơn giản, làm xong bưng ra lại thấy Giang Mạc Viễn đang lật giở áo khoác.

“Anh tìm gì vậy?”

“Điện thoại.” Giang Mạc Viễn lục lọi một hồi thì từ bỏ, “Có thể đánh rơi trong xe.” Nói xong lại loạng choạng đi về hướng cửa.

Trang Noãn Thần thấy bộ dạng anh như vậy đành phải đi tới giữ anh lại, “Đưa chìa khóa xe cho tôi.”

Giang Mạc Viễn nhếch mày.

“Anh uống trà giải rượu rồi đi tắm đi, tôi xuống ga ra tìm điện thoại giúp anh.” Còn nói chỉ uống một chút? Nhìn thế nào cũng không giống.

Giang Mạc Viễn nhìn cô, lát sau mỉm cười, “Em đang quan tâm anh à?” Một tia vui sướng nổ tung trong lòng.

“Ai thèm quan tâm anh chứ? Chỉ là tôi sợ nửa đêm nửa hôm anh té ở chỗ nào đó, đến lúc đó tôi lại phải đưa anh đi bệnh viện còn phiền phức hơn.” Trang Noãn Thần lấy chìa khóa xe trong túi áo khoác của anh, rồi xoay người ra cửa.

Giang Mạc Viễn nhìn thấy bóng lưng cô khuất sau cánh cửa, cười nhẹ, đáy mắt lộ vẻ ôn hòa.

***

Chuyện thang máy chuyên dụng lên tận nhà vẫn là rất tiện lợi, nhất là thang máy riêng tư, nối thẳng từ bãi đỗ xe lên, không cần lo lắng nguy hiểm lại càng không cần lo lắng bên ngoài lạnh hay nóng, chỉ là không gian rộng hơn một chút, hơn hai giờ sáng có chút rợn người.

Mở cửa xe, điện thoại của Giang Mạc Viễn quả nhiên nhấp nháy ở ghế sau, có lẽ là có tin nhắn. Thò tay cầm lấy điện thoại cũng không có kiểm tra, lúc ở cùng với Cố Mặc cô cũng không có thói quen kiểm tra điện thoại của anh, hiện giờ đương nhiên cũng vẫn giữ thói quen này, đang chuẩn bị đứng dậy đóng cửa xe, khóe mắt lơ đãng quét qua một vật lấp lánh.

Đôi lúc, ngay cả phụ nữ cũng không thể không bội phục giác quan thứ sáu của chính mình, có người thường nói, giác quan thứ sáu của phụ nữ là thứ trí mạng nhất, nó có thể trợ giúp phụ nữ phát hiện ra chuyện muốn phát hiện, đương nhiên, cũng phát hiện ra chuyện không muốn phát hiện.

Ánh sáng lấp lánh yếu ớt kia đan xen cùng với ánh đèn ở ga ra, có một khắc hình thành nên ánh sáng mãnh liệt đập vào mắt Trang Noãn Thần. Cô thấy tò mò, đưa tay sờ soạng khe hở giữa ghế ngồi, là một chiếc hoa tai.

Hoa tai hình trái tim, xung quanh được nạm hột xoàn, đương nhiên, Trang Noãn Thần nhìn ra được hột xoàn này là giả, hoa tai kiểu này nhiều nhất chỉ mấy chục tệ, cũng không phải trang sức giá trị xa xỉ.

Cả người Trang Noãn Thần quỳ ở ghế sau xe, ghế da rộng lớn tản ra mùi da tự nhiên, trong xe còn lưu lại mùi hương trên người Giang Mạc Viễn, cũng không biết tại sao, khi cô cầm chiếc hoa tai này lại làm như có thể ngửi thấy được mùi hương phụ nữ hơi thoảng qua.

Cửa xe rộng mở, cô hơi thất thần ngồi dậy, tựa người vào ghế, nhìn chằm chằm hoa tai không chớp mắt…

Cần phải hoạt động nhiều bao nhiêu mới có thể đánh rơi hoa tai, thậm chí là kẹt trong khe hở ghế?

Nghĩ vậy, Trang Noãn Thần bất giác quay qua nhìn ghế bên cạnh, nhìn trân trối vị trí trống không đó, lồng ngực bất giác đau đau. Thời gian chiếc hoa tai này rơi vào xe không quá một ngày, bởi vì bác Vương tài xế ngày nào cũng làm vệ sinh xe. Như vậy là rơi vào ngày hôm nay, xe là của Giang Mạc Viễn không ai dám lái bừa bãi, nói cách khác, thời gian xảy ra chuyện đánh rơi hoa tai này có vẻ là lúc Giang Mạc Viễn ngồi xe ra ngoài.

Đêm nay anh lại về muộn như vậy, là thật sự xã giao đến khuya thế này hay là…

Ngón tay đột nhiên siết lại, đuôi hoa tai đâm vào lòng bàn tay cô sinh đau, càng đoán thì hơi thở càng lúc càng nặng nề.

Dám khẳng định một điều, đêm nay nhất định đã có phụ nữ ngồi xe của Giang Mạc Viễn, hơn nữa đã xảy ra chuyện gì đó mới có thể đánh rơi hoa tai. Trang Noãn Thần càng nghĩ chuyện lại càng rõ ràng, lơ đãng nhớ lại hành vi sau khi Giang Mạc Viễn vào cửa đột nhiên vội vàng hôn cô, đầu ngón tay cô chuyển lạnh.

Tiếng nói của Ngải Niệm như thủy triều kéo đến: Là chính mình phát giác quá muộn, lúc đó Lục Quân rất tốt với mình, mình còn nghĩ đó là biểu hiện anh ấy yêu mình, hóa ra là biểu hiện chột dạ khi anh ấy ăn vụng bên ngoài…

Biểu hiện chột dạ khi đàn ông vụng trộm… Thấy thế nào thì Giang Mạc Viễn cũng rất giống.

Bên ngoài anh có phụ nữ khác? Hay chỉ là chơi qua đường?

Chiếc hoa tai này khiến Trang Noãn Thần không thể không liên tưởng đến đã có chuyện phát sinh, đó chính là Giang Mạc Viễn cùng người phụ nữ kia ở trên xe… Hai người họ ở trên xe… Ngón tay càng siết chặt, là vậy sao? Cô không phải không biết Giang Mạc Viễn ở trên giường cuồng nhiệt bao nhiêu, ngoại trừ hành vi kịch liệt này làm cho cô ta ngay cả hoa tai cũng rơi ra thì còn có thể là gì chứ? Không lẽ là Giang Mạc Viễn vừa mới lên xe liền gặp phải nữ đạo tặc, hai người ẩu đả một phen mới làm rớt hoa tai?

Thời điểm Trang Noãn Thần trở vào nhà đã là hai mươi mấy phút sau, vừa mới đi vào, Giang Mạc Viễn đang định mở cửa, thấy cô trở lại rốt cục cũng thở phào, “Anh còn tưởng em bị mất tích chứ, đang định xuống dưới tìm em.”

Cô ngước lên nhìn anh, nhất thời im lặng.

“Sao vậy?” Giang Mạc Viễn đưa dép lê cho cô, thấy cô thất thần liền thân thiết hỏi.

Rốt cục Trang Noãn Thần cũng tìm về giọng nói của mình, lắc đầu, móc điện thoại trong túi ra đưa cho anh, “Điện thoại anh cứ nhấp nháy, chắc là có người gọi.”

Giang Mạc Viễn nhận lấy điện thoại không vội xem ngay, mà cứ dán mắt vào cô, “Em không sao chứ? Sao sắc mặt lại kém vậy?”

“Không sao, chỉ là lúc nãy đèn ở ga ra bị tắt, làm tôi giật mình.” Trang Noãn Thần bịa đại một lý do, “Không còn sớm nữa, tôi muốn ngủ.” Lập tức lên lầu, vẫn cầm hoa tai kia trong tay, kỳ thực một khắc vừa nãy cô rất muốn đưa hoa tai này cho anh, sau đó bình tĩnh hỏi anh: trừ điện thoại bỏ quên trên xe ra, còn có chiếc hoa tai này.

Nhưng cô lại không hành động thế được, không biết là do không tin anh hay là quá tin anh? Ngay cả chính cô cũng không phân biệt rõ tâm trạng mâu thuẫn này.

Sau khi Giang Mạc Viễn nghe cô nói vậy cũng không nghi ngờ gì, tìm điện thoại vốn định gọi cho Châu Niên, không ngờ bật màn hình lại thấy có một tin nhắn. Anh hoài nghi, anh không hề có thói quen nhắn tin, người liên hệ với anh cũng sẽ không dùng cách nhàm chán như vậy; nhưng lúc này lại có người gửi tin nhắn đến…

Mở hộp thư đến ra lại là một số lạ: Giang tổng, hôm nay cám ơn anh, đừng uống nhiều quá nhé, chú ý sức khỏe.

Người gửi là Từ Hiểu Kỳ.

Giang Mạc Viễn nhíu mày, không quan tâm lắm, tiện tay ném điện thoại lên sô pha rồi đi lên lầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.