Hào Môn Kinh Mộng Ii: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 6 - Chương 57: Một cái tát




Tay Trang Noãn Thần nắm lên tay vịn khoá cửa, nghe nói vậy ánh mắt ngưng lại trong chớp nhoáng, lông mi dài che khuất tầm mắt, khi quay đầu lại đã tĩnh lặng như nước, “Nếu như tôi không yêu anh ấy thì có phải với cô là chuyện quá tốt rồi không? Ít nhất cô còn có cơ hội.”

“Ý cô là gì?” Sa Lâm rùng mình, toàn thân tản ra tia khắc nghiệt, “Thật sự tôi đã đoán đúng rồi, cô lấy Mạc Viễn cũng chỉ vì tiền của anh ấy đúng không? Tôi biết ngay mà, loại đàn bà như cô đừng cứ cho là quạ đen có thể biến thành phượng hoàng, cô hiểu thế nào là yêu chân thành không? Đúng là loại đàn bà nông cạn thấp kém.”

Trang Noãn Thần chờ cô ta phát tiết xong mới lạnh nhạt nói, “Loại đàn bà như tôi thì sao? Ít nhất tôi không giống cô là loại thiên kim từ nhỏ cho nên sao tôi có thể học được chút khí chất của con nhà giàu chứ? Loại phụ nữ bình thường như tôi, ý nghĩ hàng ngày chính là làm sao có thể sống tốt hơn, là sao bản thân mình bớt vất vả, khổ cực, cho nên chúng tôi không rảnh việc mà ngày nào cũng đem tình yêu nói ra ngoài miệng, càng không có thời gian như cô nhân danh tình yêu để thực hiện giấc mộng không có thực. Cho dù tôi nghĩ quạ đen biến thành phượng hoàng thì sao? Quạ muốn biến thành phượng hoàng cũng phải trải qua phen ‘gột rửa’ chứ? ** . Sa Lâm tiểu thư à, cho dù cô không phục cũng phải nhìn vào sự thật, đó là tôi hiện tại đã thành phượng hoàng, lại là con phượng hoàng được Giang Mạc Viễn yêu chiều.”

Chú thích: gột rửa = nguyên văn là “niết bàn” là quá trình vượt qua tai kiếp, bị thiên lôi đánh, chỉ một tai kiếp trong quá trình tu tiên.

Sa Lâm nghe những lời này xong thì mặt tái mét vì tức giận, thở gấp, chỉ tay vào mặt cô hét, “Trang Noãn Thần, Mạc Viễn thực sự đã nhìn lầm cô rồi. Đáng ra tôi không nên đưa vòng cổ cho cô, căn bản cô không xứng với nó.”

“Xúng hay không nó cũng là của tôi, Sa Lâm cô cảm thấy tủi thân thì đi mà khóc lóc với Giang Mạc Viễn, nhưng có một chuyện cô không có cách nào thay đổi được là Giang Mạc Viễn đã cưới một người phụ nữ tham tiền như tôi làm vợ.” Ánh mắt Trang Noãn Thần có nụ cười thản nhiên xẹt qua, ánh mắt nhìn Sa Lâm lại cực kỳ khinh thường, dứt lời không buồn quay đầu lại rời hỏi phòng khách sạn.

Cuộc nói chuyện này khiến Sa Lâm nổi trận lôi đình, toàn thân run rẩy, không để ý chân đâu vọt tới cửa hét to, “Cô nói rõ ràng cho tôi.”

—-

Đường phố, ngựa xe như nước.

Taxi, chiếc trước, chiếc sau nối đuôi nhau.

Đoạn đường này không bị tắc đường, nhưng lại cảm giác chậm chạp khiến người khác cảm thấy lạ lẫm. Lái xe taxi qua gương chiếu hậu nhìn Trang Noãn Thần ở phía sau, thấy cô không nói gì, vẻ mặt có chút khác thường.

Trang Noãn Thần không quan tâm, cô không phải không cảm thấy vẻ mặt của lái xe, cô cũng không giải thích, chính là khi xe bắt đầu vào đường chính thì cô lại nhẹ giọng nói: “Rẽ trái.”

Lái xe ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn cô nói, “Đường đó xa hơn.”

“Tôi thích xa.”

Lái xe bất đắc dĩ lắc đầu, xe lẽ trái.

Chiếc xe taxi bám theo sau cũng rẽ trái theo.

Lái xe có chút bất an, lại liếc nhìn kính chiếu hậu.

Trang Noãn Thần quay đầu nhìn liếc qua chiếc xe phía sau, khịt mũi cười, thấy cũng sắp đến giờ liền lấy di động ra gọi đến một số điện thoại đã quen thuộc. Rất nhanh, đối phương đã tiếp máy, bên kia thật im lặng, tám phần là đang ở văn phòng.

“Tối nay em mệt quá, anh có thể đón em về nhà không?” cô đè thấp tiếng nói, nghe cảm thấy vô cùng yếu ớt.

Giọng nói này tất nhiên làm cho đối phương cảm thấy thân thiết.

“Cả người đều bủn rủn, xe cũng không lái được.” Cô chỉnh thấp tư thế ngồi, chờ bên kia nói xong thì gật đầu, “Vâng, em ở dưới sảnh công ty chờ anh.”

Kết thúc cuộc trò chuyện, ánh mắt cô chuyển sang sâu xa, “Lái xe, đi thẳng đến khu mậu dịch quốc tế.”

Lời nói rõ ràng, lái xe thở dài, “Lúc nãy chúng ta không rẽ trái có phải tới thẳng mậu dịch quốc tế rồi không?”

Trang Noãn Thần không đáp lại.

Thấy cô không nói lời nào, lái xe cungc không muốn tự tìm rắc rối cho mình, nhưng thấy chiếc xe phía sau vẫn đi theo, nhịn không được nói: “Sao phía sau vẫn có xe bám theo chúng ta chứ?”

Trang Noãn Thần nhìn liếc qua ánh mắt nghi ngờ của lái xe qua kính, lạnh nhạt nói, “Thích thì cứ để họ đi theo đi.”

“Cô à, … cô đừng gây rắc rối cho tôi chứ.” Rốt cuộc lái xe cũng nói ra điều vẫn thấp thỏm.

“Tiếp tục đi đi.” Lái xe này tám phần là kẻ nhiều chuyện.

Lái xe đầu choáng mắt hoa, nhưng lại không thể đuổi khách xuống, chỉ có thể đi thẳng đến mậu dịch quốc tế.”

Xe đi thẳng đến dưới lầu Đức Mã.

Trang Noãn Thần vừa bước xuống khỏi xe thì chiếc xe phía sau cũng dừng lại.

Trời Tây le lói ánh sáng về chiều. Nhìn chân trời, Trang Noãn Thần không chút cử động, cả người bị tia sáng mặt trời che phủ. Dưới ánh chiều, cô nhìn thấy Sa Lâm kéo lê cái chân bất tiện đi đến trước mặt cô.

Nhíu mày có chút khó chịu: “Cô theo tôi làm gì chứ?”

Sa Lâm tiến lên túm lấy cánh tay cô, giọng nói sắc bén: “Hôm nay cô nói rõ ràng cho tôi.”

“Những gì cần nói tôi đều đã nói, cô còn gì không hiểu nữa?” Trang Noãn Thần càng nhíu chặt mày, ánh mắt nhìn cô giận dữ.

“Cô lừa Mạc Viễn, cô ở bên Mạc Viễn cũng chỉ vì tiền của anh ấy mà thôi.” Sa Lâm tức giận tím mặt mày, lửa giận phát ra từ ánh mắt, tựa như những mũi đao sắc bén lao về phía đối phương, “Tôi không thể để Mạc Viễn bị loại phụ nữ như cô lừa được.”

Trang Noãn Thần đẩy cô ta ra,ánh mắt lạnh lẽo, “Cho dù tôi có lừa thật thì cũng là do anh ấy can tâm nguyện lòng, sao nào? Cô không phục phải không? Loại chuyện này không đến lượt cô ra mặt nói chính nghĩa.”

“Cô là kẻ lừa đảo, mụ đàn bà không biết xấu hổ này.” Sa Lâm tức đến điên rồi, tay túm lấy cánh tay của cô, móng tay dài nhọn bấm chặt vào da thịt cô, “Cô lợi dụng vào khuôn mặt giống tôi để dụ dỗ Mạc Viễn, tôi không thể trơ mắt nhìn Mạc Viễn bị cô lừa gạt.”

Lực của cô ta không nhẹ, hơn nữa móng tay để dài, Trang Noãn Thần chỉ cảm thấy da thịt trên cánh tay đau đớn, mùa này cô mặc quần áo mỏng manh, cánh tay tám phần bị cô ta cào nát, cô giãy ra mới phát hiện Sa Lâm đang cố hết sức bíu chặt, nhăn chặt mày nói, “Cô điên rồi sao. Mau buông ra.”

“Không đời nào. Tôi sẽ lôi cô đi tìm Mạc Viễn, để Mạc Viễn nhìn thấy bộ mặt thật của cô.” Sa Lâm nói xong liền cố sức lôi cô đi.

Trang Noãn Thần vừa định dùng sức đẩy cô ta ra đuôi mắt nhìn thoáng thấy bóng chiếc xe thương vụ đang chuẩn bị dừng bên kia đường thì ý niệm này rất nhanh đè xuống dưới, chỉ còn chờ đợi đến lúc chiếc xe bên kia dừng lại, cô thừa dịp đẩy Sa Lâm ra, theo đà mà bản thân mình ngã xuống đất, hộp gấm trên nay văng sang một bên, tay cô chà sát xuống mặt đất, xước một mảng da lớn da thịt mềm mại ngay lập tức rớm máu.

Sa Lâm quay lưng về phía ngã tư đường, không biết được hoàn cảnh phía sau, thấy Trang Noãn Thần ngã trên mặt đất, tay chỉ thẳng vào mặt cô hét, “Trang Noãn Thần cô hãy soi gương mà nhìn lại mình đi, đừng tưởng cứ nghĩ giống tôi là được. Mạc Viễn sớm muộn gì cũng phát hiện ra cô là một kẻ tham tiền, bây giờ cô hãy cầm cái vòng này mà biến xa Mạc Viễn đi, nếu không đợi đến lúc Mạc Viễn phát hiện ra, có thể lúc đó cô ngay cả cái vòng này cũng không có đâu. Giá trị của chiếc vòng này cô á thể bán lấy tiền mà dùng cả đời đấy.”

Khi nói, vẻ mặt Sa Lâm đắc ý, chỉ tiếc không thể móc tim bày ra cảm giác sung sướng, phía sau là giọng nói đàn ông dồn dập.

“Noãn Noãn …” theo đó là bóng đàn ông cao lớn lao lên, nâng Trang Noãn Thần dậy…

Vẻ mặt Sa Lâm đang vui sướng liền cứng đờ, ánh mắt từ vui sướng chuyển sang kinh ngạc, sau đó là … khiếp sợ…

Bóng đàn ông cao lớn che khuất phần lớn ánh mặt trời. Trang Noãn Thần như chú thỏ nhỏ xinh bị lạc đừng thu hút ánh mắt của anh, vẻ mặt anh đầy lo lắng, nâng tay cô lên mới phát hiện được tảng lớn chầy xước thì vô cùng đau lòng, lại nhìn thấy hộp gấm ở trên đất ánh mắt đột nhiên trở lên tàn ác, bỗng dưng quay người lại nhìn thẳng Sa Lâm đang đứng cách đó không xa, ánh mắt vô cùng phẫn nộ.

Ánh mắt này giá lạnh khiến người ta sợ hãi, khiến cho nhiệt độ xung quanh đều hạ xuống, khiến cho đối phương có cảm giác như đang đứng trên phiến băng mỏng, bất cẩn một chút liền vỡ nát tan chảy. Sa Lâm bị ánh mắt đáng sợ của anh làm cho hồn bay phách lạc, cô chưa từng thấy anh giận dữ như vậy bao giờ, theo bản năng lùi về phía sau mấy bước, miệng run rẩy nửa ngày không thốt ra được một chữ.

Người đàn ông nhếch môi, cái cằm kiêu hãnh bạnh lại, bộ dáng như muốn giết người, lửa giận tràn ngập ánh mắt, tựa như toàn thân anh mỗi tế bào đều bừng bừng lửa giận. Không khí xung quanh cũng nhanh chóng đọng lại, ngừng trôi nổi, dần dần tựa như đóng băng, tận đến khi…

“Mạc Viễn..” vành mắt Trang Noãn Thần hồng hồng, vô lực dựa vào lòng anh, “Tay em đau quá….”

Tim Giang Mạc Viễn bị tiếng gọi này làm mềm lại, cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng, khi nhìn cô ánh mắt danh đầu đau lòng và thương tiếc, “Anh đưa em đi bệnh viện.” Nói xong cúi người bế lấy cô.

“A. . . . . .” Cô lại khẽ rên lên, mày gần nhiw nhíu chặt lại.

Ánh mắt Giang Mạc Viễn đầy rét lạnh. Không nói lời nào kéo ống tay áo của cô lên, khi nhìn thấy vết bấm như khắc trên da thịt thì hít một hơi khí lạnh, giọng nói bất giác biến thành rít gào…

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Vẻ mặt Trang Noãn Thần uỷ khuất, nước mắt theo khoé mắt rơi xuống, nhìn Giang Mạc Viễn lo lắng xem vết thương.

“Cô ta…” cô chỉ vào Sa Lâm nghẹn ngào “Khi em đứng dưới lầu chờ anh, cô ta liền chạy tới, nói cái gì em không xứng với anh còn… còn ném hộp gấm có vòng cổ cho em… cô ta nói … nói chiếc vòng cổ này là phí bồi thường cho em… bắt em rời khỏi anh…”

Giang Mạc Viễn vừa nghe thấy vậy ánh mắt càng thêm lạnh lẽo…

Bên này Sa Lâm nghe thế liền tức giận, xông lên, “Trang Noãn Thần cô nói láo? Rõ ràng cô đòi tôi vòng cổ, cô …”

“Ba..” một cái tát vang dội phá vỡ không khí đang ngưng đọng xung quanh.

Giang Mạc Viễn giơ tay tát Sa Lâm một cái.

Sa Lâm lâm vào khiếp sợ, giơ tay ôm một bên má, rất nhanh, mắt đỏ hồng, nhưng vẫn ngẩng cao đầu nhìn chằm chằm Giang Mạc Viễn, cái tát này của anh dùng hết sức, khoé miệng của cô ứa máu…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.