Hào Môn Kinh Mộng Ii: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 6 - Chương 56: Ai mới là tiểu tam?




Hai người phụ nữ có khuôn mặt gần như là giống nhau, ngồi trong một căn phòng nhưng vẻ mặt thì hoàn toàn khác biệt. Nhìn qua một người dịu dàng vô hại, người kia lại có vẻ giận quá hoá thẹn.

“Trời ạ. . . . . .” sau khi Sa Lâm nói xong, lúc này Trang Noãn Thần mới tỉ mỉ đánh giá Sa Lâm, ánh mắt nhìn như thân thiết, “Bây giờ tôi mới để ý, chân của cô bị sao thế?”

Sa Lâm lại sửng sốt.

“Mạc Viễn cũng thật là, sao lại có thể bỏ mặc cô như vậy chứ?” Trang Noãn Thần cố ý thở dài nói, “Anh ấy hả, vốn là người cẩn thận có tiếng, ở nhà khi tôi bị cảm anh ấy thức trắng cả đêm đo nhiệt độ chăm sóc tôi, vậy mà chân cô thế này anh ấy còn tâm tư làm việc khác sao? Thật sự là đáng trách đó.”

“Cô…” Sa Lâm nào đã gặp qua người vợ như thế này bao giờ. Gay từ khi bước chân trở lại Bắc Kinh cô đã suy nghĩ nát óc cách đối phó với Trang Noãn Thần, nghĩ tốt nhất là nên gặp mặt đối chất, nếu như vậy cô căn bản là tự tin mười phần, vì cô cho rằng người phụ nữ kia căn bản chỉ là cỏ dại không bằng một phần mười của cô.

Cô cho rằng Trang Noãn Thần có thể sẽ đến làm loạn, thậm chí bắt cô rời khỏi Giang Mạc Viễn, hoặc là ra tay đánh cô, trình diễn những hình ảnh cũ rích của những bà vợ danh chính ngôn thuận, đối với những tình thế này, Sa Lâm đều đã nghĩ đối sách vẹn toàn, cô biết phải làm thế nào để chạm vào điểm mấu chốt của Trang Noãn Thần, khiến cô ta giận quá mất khôn, thậm chí là liều lĩnh chạy đến Tiêu Duy gây loạn phiền tới Giang Mạc Viễn.

Thế nhưng cô ngàn vạn lần không nghĩ tới Trang Noãn Thần lại ra chiêu này. Nói cho cùng đây là màn võ gì cô còn chưa biết tới, chỉ cảm thấy cô ta như một con diều, tiêu diêu tự tại bay trên trời, cô muốn tìm lấy dây diều liều mạng kéo cô ta rơi xuống đất nhưng tìm hoài vẫn không thấy, cho nên cô có điểm trở tay không kịp.

“Trang Noãn Thần cô không cần ra oai giả bộ rằng Mạc Viễn quan tâm cô tới mức nào trước mặt tôi, anh ấy căn bản không thương cô, người anh ấy yêu chính là tôi, cô nghe rõ chưa?”

“À …” Trang Noãn Thần nhíu mày, “Anh ấy có yêu cô hay không thật ra tôi không quan tâm tẹo nào.”

Ách. . . . . .

Sa Lâm sắp phát điên, trừng mắt lườm cô cô, “Cô có ý gì?”

Trang Noãn Thần nghe vậy đành bất đắc dĩ lắc đầu, “Cô chỉ bị gãy chân thôi mà, có phải bị mất trí đâu? Tôi vừa nói rồi, cô đưa vòng cổ cho tôi.” Cô thấy Sa Lâm đang dần mất đi lý trí, kỳ thật hôm nay cô tới đây căn bản là quá mạo hiểm rồi.

Những chuyện liên quan đến Sa Lâm cô không điều tra được nhiều, thứ nhất Sa Lâm vốn không phải người nổi tiếng gì, huống chi chuyện năm đố Nam lão gia đã cố ý phong toả tin tức. Nhưng cô biết Sa Lâm là người thích du lịch, cho dù cô ta không phải là người con do vợ cả sinh ra, nhưng từ ngày Nam lão gia nhận trở về thì ắt được yêu chiều cưng nựng. Trang Noãn Thần nhớ tới câu nói kia của Nam lão gia, không khó có thể nhìn ra Nam lão gia thương yêu cô ta tới mức nào, điều này khó tránh khỏi Sa Lâm trở thành kẻ cố chấp, tuỳ hứng làm bậy. Hon ư nữa Trình Thiếu Tiên và Giang Mạc Viễn đã từng nói Sa Lâm là người có tính cách như thế nào, cho nên cô đoán được, Sa Lâm vốn không phải là người nhẫn nhịn và có khả năng kiềm chế chính mình, lại không để ý đến người khác khi giao tiếp, trên đời này có hai loại người không để ý đến giao tiếp, một là người có chức vị hoặc là người làm ăn lão luyện trên thương trường vốn là người khéo léo, am hiểu lòng người, nói và làm khiến đối phương tâm phục khẩu phục như Giang Mạc Viễn, loại người còn lại là kẻ con nhà quyền quý được cưng nựng chăm sóc ít tiếp xúc với xã hội, xung quanh cô ta chỉ có những kẻ vì lợi mà cung phụng sùng bái, Sa Lâm là loại người thứ hai.

Nhớ lại từ lúc Trang Noãn Thần cô tốt nghiệp đại học đến bây giờ, chức vị, kinh nghiệm làm việc dù không bằng Giang Mạc Viễn, nhưng cũng điển hình là người phụ nữ của công việc, cho nên ít nhiều cũng có thể học được cách đoán lòng người, đúng là Sa Lâm là đại tiểu thư xuất thân danh môn cao quý, nhưng lại là kẻ ít suy nghĩ sâu xa, Sa Lâm hẳn đã quên một chuyện, cô vốn hoạt động trong ngành quản cáo truyền thông, những người làm trong ngành này chỉ khi nào chắc thắng mới ra tay, bởi vì khi đó họ sẽ không cho đối phương có một cơ hội để suy nghĩ thấu đáo, lại càng không thể cho đối thủ một cơ hội để họ phản kích lại chính mình.

Sa Lâm vẫn nhìn chằm chằm cô, gằn từng chữ, “Tôi nói rồi, vòng cổ tôi sẽ không đưa cho cô! Đó là của tôi!”

“Của cô?” Trang Noãn Thần khẽ nhíu mày, cười nhạt, “Nếu tôi đoán không sai thì mặt sau của mặt dây chuyền có khắc chữ đúng không? Khắc hai chữ gì cô cứ nhìn kỹ là sẽ biết rõ ngay, chỉ bằng những chữ này, thì vòng cổ kia là của cô sao?” nói đến đây cô cố ý thở dai, “Thật sự cô nghịch ngợm quá rồi, nhất thời thấy thích liền mượn gió bẻ măng sao?”

Sa Lâm chỉ cảm thấy đầu mình bị đập một cú chí mạng, ngón tay run rẩy, nhưng vẫn cố chấp nói. “Trang Noãn Thần cô nói láo? Chữ này thì sao chứ …. Đó là Mạc Viễn cố ý khắc cho tôi.”

Cô ta nói lắp .

Trang Noãn Thần đã nhận ra.

Trái tim vẫn đập loạn cuối cùng có thể yên bình.

Kỳ thật là cô cược, bởi vì nhận được điện thoại từ cửa hàng trang sức gọi đến bảo đã sửa theo ý Giang Mạc Viễn, nhìn chung, nếu là đàn ông muốn sửa chữa gì đó trên mặt dây chuyền đa số là dùng lời hoa mỹ lãng mạn, nhìn món quà sinh nhật tối hôm qua Giang Mạc Viễn cho cô càng có thể chứng minh điểm này, vừa rồi cô chẳng qua là thử Sa Lâm, nhưng không ngờ đã chiếu tướng cô ta.

Còn nữa, nếu vòng cổ thật sự là Giang Mạc Viễn mua cho Sa Lâm, thì khi cô nói đến mặt dây chuyền khắc chữ gì thì nếu là người bình thường cô ta sẽ nói nó vốn có chữ gì nhưng Sa Lâm lại phủ định mà nói là Giang Mạc Viễn khắc cho cô ta, cho nên có chút kỳ lạ.

Quan trọng là, khi cô nói Sa Lâm mượn gió bẻ măng, cô ta lại nói lắp …

“Vậy sao?” Trang Noãn Thần ra vẻ suy nghĩ một hồi, theo lời cô ta nói tiếp, “Sao lạ vậy, Mạc Viễn nói mua cho tôi chiếc vòng cổ, à chính là cái cô đeo đó, là chiếc vòng cổ mà tôi thích lâu lắm rồi. Nhưng không hiểu để đâu mà anh ấy tìm mãi không thấy cho nên gạt tôi là làm mất rồi, người đàn ông này nói dối thật tráo trợn a, nhưng mà may là cô chụp ảnh đăng lên weibo cho nên tôi mới biết được. Càng nghĩ càng tức, anh ấy cứ nói thẳng với tôi là đưa cho cô rồi có phải hơn không? Lại làm tôi lo lắng món đồ quý như vậy bị mất thật đáng tiếc.

Sa Lâm nhìn Trang Noãn Thần như là nhìn người ngoài hành tinh ….

“Tôi phải gọi điện cho anh ấy mới được, anh ấy làm chuyện này thực quá đáng.” Trang Noãn Thần vừa nói vừa lấy di động ra.

“Cô không được gọi điện thoại …” Sa Lâm giật mình, chịu cái chân đauu nhảy qua đè lại tay cô.

Trang Noãn Thần tỏ vẻ chấn động nhìn coo ta, trừng lớn mắt ..

“Đừng gọi điện …” Sa Lâm lúc này mới thấy hành vi của mình có chút thái quá.

Trang Noãn Thần không côc shapas gọi điện nữa ngược lại bình tĩnh nhìn cô ta, sau một lúc lâu nói, “Vậy tóm lại cô ngoan ngoãn đưa cho tôi hay để Mạc Viễn đến lấy?” Lúc này đây, cô cũng có lo lắng , nếu lúc đầu là đoán, thì bây giờ nhìn phản ứng của Sa Lâm liền biết được chiếc vòng cổ này Sa Lâm cố ý lấy trộm của Giang Mạc Viễn.

Sa Lâm đứng thẳng người, cắn môi nhìn chằm chằm Trang Noãn Thần.

“Vòng cổ là cố lén lấy của Mạc Viễn? Sa Lâm tiểu thư, tôi không biết cô đã lấy nó bằng cách nào, tóm lại nó là của Mạc Viễn tặng cho tôi, tôi có quyền lấy lại.” Trang Noãn Thần giơ tay về phía cô ta, lời nói như châu ngọc, “Vòng cổ đưa lại cho tôi.”

Sa Lâm tức nghiến răng, giờ đây Trang Noãn Thần đã dồn cô tới chân tường, cô không thể bước về trước cũng chẳng thể lùi về sau, đưa cho cô ta, lòng không thoải máu, cô biết chiếc vòng này Giang Mạc Viễn mua cho Trang Noãn Thần, mặt giây chuyền cũng có khắc chữ của Giang Mạc Viễn, nghĩ đến chuyện Mạc Viễn đã nói với cô ta chuyện chiếc vòng này bị mất, nếu không cô ta nào dám đến đây đòi lại vòng cổ? Càng như vậy lòng Sa Lâm càng loạn, không đưa sợ Trang Noãn Thần sẽ gọi điện cho Giang Mạc Viễn lại đây, đến lúc Giang Mạc Viễn biết cô lấy trộm vòng cổ thì có thể làm thịt cô ấy chứ.

Trang Noãn Thần vẫn bình tĩnh giơ tay về phía cô.

Sa Lâm hận chết vẻ mặt này của Trang Noãn Thần, muốn chạy lên tát vào nó một cái, nhưng vẫn đành chịu, hơn nửa ngày mới nhúc nhích lấy từ hội trang sức trên bàn trang điểm không cam lòng đưa cho cô cái hộp nhỏ.

Chiếc hộp gấm thiên nga xinh đẹp đâm vào mắt người.

Trang Noãn Thần chậm rãi mở ra, nhìn thấy chiếc vòng xinh đẹp trên tạp chí giờ khắc này yên lặng nằm trên bàn tay mình, khẽ thở ra, cùng lúc đó cơn đau không nói lên lời thổi qua trái tim, khi anh đi công tác, Sa Lâm thực sự ở bên cạnh anh.

Kỳ thật vừa rồi nếu có gọi cuộc điện thoại kia cô cũng không sợ, cho dù khi Giang Mạc Viễn tới thì khiến cả ba cùng xấu hổ thôi. Chính là, cô thực sự xem nhẹ chuyện Sa Lâm sợ Giang Mạc Viễn.

“Tôi nói cho cô biết Trang Noãn Thần,, tôi đưa nó cho cô không phải vì tôi sợ, mà là không muốn cô làm phiền đến Mạc Viễn, cô có biết anh ấy bận đến mức nào không. Hay nói cách khác cô không phải là người vợ xứng đáng với anh ấy, vì một cái vòng cổ mà cũng muốn gọi điện phiền anh ấy.” Sa Lâm muốn cho mình chút mặt mũi, mất vòng cổ cô ta tức điên lên.

Trang Noãn Thần tỉnh bơ cười cười, đứng dậy, “Lần đầu tiên tôi thấy được một tiểu tam thấu tình đạt lý như vậy đó.”

“Tôi không phải, cô mới là tiểu tam.”

“OK, tuỳ cô, muốn nói sao cũng được.” Trang Noãn Thần lười nói chuyện với cô ra, xoay người muốn đi.

“Cô cứ thế mà đi sao?” Sa Lâm khó hiểu.

Trang Noãn Thần ngừng bước, quay đầu lại nhìn cô ta nhíu mày, “Sao nữa, cô còn muốn tôi mời cô ăn đại tiệc sao?”

“Cô đến tìm tôi vì chiếc vòng cổ này?” giọng Sa Lâm có chút cao, bởi vì không tin.

Trang Noãn Thần quơ quơ hộp gấm trong tay, “Tôi đã nói rõ rồi mà, tìm cô chính là vì chiếc vòng cổ này, còn nói gì khác sao? Tôi đi đây, à cũng tiện thể nhắc nhở cô một câu, cô lập tức có thể gọi điện cáo tội với Giang Mạc Viễn, tiện thể nói cho anh ấy có một người vợ vô cảm.” Dứt lời cô đi thẳng ra mở cửa.

“Này, Trang Noãn Thần …” phía sau, Sa Lâm khập khiễng đuổi kịp, ngữ khí chần chờ, “Rốt cuộc cô có yêu Giang Mạc Viễn không? Hay là Giang Mạc Viễn ở trong lòng cô không bằng một cái vòng cổ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.