Hào Môn Kinh Mộng Ii: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 6 - Chương 35: Khó giải quyết




Tư duy của Trang Noãn Thần phút chốc bị chập mạch, người đàn ông trước mắt này sau khi gặp lại vị hôn thê trước kia rồi còn luôn miệng không quên dùng lời ngon tiếng ngọt để dẹp yên cảm xúc của cô, có khi nào là giả không? Với tính cách của anh, một khi biết rốt cục bản thân muốn gì thì sẽ có hành động, như vậy Sa Lâm thực sự chẳng phải gu của anh? Hay là, anh có bệnh chung của đại đa số đàn ông thành phố, ngoài sáng trong tối đều giấu một người, bà xã ở nhà bồ nhí ở ngoài?

Tự cao tự đại như Giang Mạc Viễn, chắc là chẳng thèm làm chuyện này đâu nhỉ?

Khả năng trong lòng thoải mái hoàn toàn là không lớn, dù sao xuất hiện chuyện ôm hôn thế này vẫn như vật cản đọng lại trong mạch máu trong đầu óc, ngăn máu huyết cô lưu thông, mỗi khi nhớ tới sẽ thấy đầu váng mắt hoa. Nhưng ít ra cũng đã giảm bớt được buồn bực trong lòng, cô đang bán tín bán nghi, đang lưỡng lự giữa hai lựa chọn: nghi ngờ hay tin tưởng, cô biết, đây là bệnh chung của phụ nữ.

“Vậy…” Cô ngập ngừng, khẽ nói, “Anh thật sự có thể phân biệt rạch ròi như vậy? Nếu Sa Lâm thực sự xuất hiện trước mặt anh, anh có hối hận hay không?”

Câu hỏi này rốt cục cũng làm Giang Mạc Viễn cảnh giác, nhìn cô thật lâu sau mới đáp, “Hôm nay hình như em rất có hứng thú với chuyện của Sa Lâm thì phải.”

Trang Noãn Thần nhìn chằm chằm anh không chuyển mắt, chỉ là trong mắt dần dần có thêm cái gọi là dũng khí, giọng nói cũng cương quyết hơn, “Bề ngoài của em và cô ấy tương tự nhau, em nghĩ đổi lại là ai thì trong lòng cũng sẽ có khúc mắc.” Dùng đề tài này có thể gọn gàng dứt khoát dời đi sự chú ý của anh.

Quả nhiên, Giang Mạc Viễn không nghi ngờ nữa, lộ vẻ bất đắc dĩ, đưa tay xoa đầu cô, “Muốn anh phải nói bao nhiêu lần em mới hiểu chứ, Sa Lâm là Sa Lâm, em là em, em không giống cô ấy chút nào hết.”

Trang Noãn Thần cụp mắt, hàng mi dài nhẹ nhàng lay động.

Anh không chấm dứt đề tài này, đưa tay nâng mặt cô lên, đôi mắt thâm thúy như biển tựa hồ có thể nhìn thấu đáy lòng cô, “Còn nữa, em phải nhớ rằng, cho dù hiện giờ Sa Lâm còn sống, còn xuất hiện ngay bên cạnh anh, thì anh và cô ấy cũng tuyệt đối không có khả năng.”

Trong mắt cô dường như có ngọn lửa bập bùng.

“Anh và cô ấy không thể ở bên nhau, hơn nữa, đối với chuyện anh kết hôn với em, anh chưa từng thấy hối hận bao giờ.” Tiếng nói Giang Mạc Viễn trầm thấp mạnh mẽ, như tảng đá đặt vào trái tim cô.

Sự vui sướng nho nhỏ chợt vỡ òa trong lòng, sau đó tung tóe thành vô số ánh sáng, cô mím môi không nói gì nữa, chút ý cười nhàn nhạt lại lặng lẽ đậu trên môi.

Giang Mạc Viễn quan sát tỉ mỉ, rồi lại ôm lấy thắt lưng cô, thâm tình nói: “Noãn Noãn, anh thích nụ cười của em.”

“Ai thèm cười với anh chứ?” Cô trừng mắt với anh, rồi xoay người đưa lưng về phía anh.

“Không cười với anh thì nói yêu anh cũng được chứ?” Anh ôm ghì lấy cô, càng ôm càng chặt, tiếng nói nóng bỏng lạc giữa mái tóc cô.

Trang Noãn Thần kéo chăn cao hơn, che mặt, “Bớt tự mình đa tình đi ha, buồn ngủ rồi, em muốn ngủ.” Trái tim cứ đập loạn trong ngực, mặt cô cũng đỏ theo.

“Ngủ à?” Giang Mạc Viễn cười xấu xa, kề môi vào sát tai cô, “Được, anh cùng em…” Nói xong, bàn tay anh bắt đầu táy máy.

“Đừng…”

Cô thở gấp nhộn nhạo…

***

Hôm sau, Giang Mạc Viễn ra ngoài từ rất sớm, lúc Trang Noãn Thần thức dậy thì nhà cửa trống trơn, nhìn thấy bệnh cạnh giường trống không, trong lòng cô cũng trống vắng theo. Anh thực sự bận rộn như vậy, đi công tác là chuyện thường tình, nhưng không biết sao lần này trong lòng cô lại luôn thấy bất an.

Đơn giản chỉnh trang một chút liền đến công ty.

Cô làm cho cục diện rối rắm thế này thì phải có trách nhiệm mới được, sao có thể để một mình Trình Thiếu Tiên gánh hết tai họa?

Thế nhưng, thời điểm cô bước vào công ty, sự can đảm và tính nhẫn nại không dễ dàng gì mới củng cố được lúc sáng liền bị sự chào đón của Angel đánh bại. Có lẽ chị ta vừa từ phòng trà nước đi ra, trên tay còn bưng ly cà phê, sau khi chạm trán với Trang Noãn Thần liền thấy lạ nói, “Ai da, tôi còn tưởng cô mượn cớ này để nghỉ dài hạn chứ, hôm qua quậy thành đống lớn thế cơ mà? Kết quả hay rồi, kéo theo mọi người trong bộ phận chúng tôi bận rộn tăng ca tới gần nửa đêm, Trang Noãn Thần, cô không biết thẹn à?”

“Có gì phải thẹn?” Trang Noãn Thần chẳng cần hòa nhã với chị ta, nhíu mày, “Chuyện có liên quan đến dàn đèn đã điều tra ra kết quả chưa?”

“Cô hỏi vậy là có ý gì?” Angel kêu lên, “Trang Noãn Thần, hôm nay cô phải nói cho rõ nhé, tôi nói cho cô biết, đừng tưởng rằng cô bị tai nạn lao động thì có thể tùy tiện chụp mũ bậy bạ cho người khác. Lúc nước, nếu không có tôi cung cấp tư liệu cho các cô, các cô có thể thuận lợi tìm được nhà cung ứng thích hợp hay sao? Hiện giờ hay nhỉ, không biết cám ơn thì thôi còn định trả đũa? Trang Noãn Thần, cô nghe cho kỹ, nếu cô cảm thấy tôi chơi xấu, tối thiểu cũng phải có bằng chứng, theo kết quả cho thấy, dàn đèn sở dĩ bị rơi chính là do ngay lúc đó đèn không treo tốt, đây chính là vấn đề của cô, có liên quan gì đến tôi?”

Trang Noãn Thần nghe vậy thì sững ra chốc lát, theo kết quả cho thấy? Nhanh như vậy ư?

“Lo lắng cho bản thân cô mới đúng đó, chuyện này nhất định phải có người đứng ra chịu trách nhiệm!” Angel cười lạnh với cô, mang đôi giày cao tám phân lắc mông rời đi.

Hết thảy đều phát triển theo chiều hướng xấu.

Buổi sáng, sau khi bàn giao đơn giản công việc, Trang Noãn Thần nhân lúc Trình Thiếu Tiên còn đang họp thì gọi điện thoại qua bên Mỹ Á, ai ngờ gọi mãi không được, còn Cao Doanh mặt mày ủ rũ thông báo với Trang Noãn Thần, chuyện này Lăng Phi phủi sạch trách nhiệm, thậm chí hỏi lại cô ta chuyện ngày hôm qua thì một chữ cô ta cũng không đề cập đến.

Trang Noãn Thần ước gì có thể tìm được Lăng Phi để xé rách miệng của cô nàng!

Gần mười rưỡi, Trình Thiếu Tiên họp xong, thấy Trang Noãn Thần đến liền gõ bàn, “Noãn Thần, lập tức đến văn phòng tôi một chuyến.”

Trang Noãn Thần hít sâu, gật đầu.

Ở trước cửa văn phòng của Trình Thiếu Tiên gặp được Hạ Lữ, cô vội vàng kéo Trang Noãn Thần qua, tỉ mỉ đánh giá một hồi, “Ngoại trừ cánh tay, cậu còn bị thương chỗ nào không?”

“Không.” Trang Noãn Thần thấy biểu hiện khẩn trương của cô, cảm thấy ấm lòng, “Yên tâm đi.”

“Mình có thể giúp gì cho cậu?” Hạ Lữ ra vẻ thân thiết.

Trang Noãn Thần nắm tay cô nhẹ nhàng nói, “Giúp mình trấn an cả đội là được, cậu biết chuyện này không ai muốn xảy ra, mình thấy Cao Doanh bây giờ ngay cả lòng chết cũng có.”

Hạ Lữ gật đầu, “Yên tâm đi.”

“Đúng rồi, hôm qua sao cậu lại chạy đến hội trường vậy?” Sau khi gượng cười, cô đột nhiên nhớ ra.

“Mình…” Hạ Lữ chần chờ chốc lát, bình tĩnh sửa miệng, “Mình nằm nhà thấy khó chịu nên muốn đến hội trường xem thử, ai cũng bận rộn, bản thân mình thì lại nhàn rỗi nên không yên lòng.” Chỉ là cô không nghĩ tới, vừa vào hội trường liền thấy được cảnh tượng chấn động như thế, là chuyện cô không muốn nhìn thấy, cũng là chuyện cô không tài nào đoán được.

Trang Noãn Thần không hỏi gì nữa, vỗ nhẹ vai cô rồi đi vào văn phòng của Trình Thiếu Tiên.

Hạ Lữ đứng tại chỗ hồi lâu sau mới thở dài, siết chặt nắm tay thầm mắng: Hạ Lữ, mày đúng là kẻ khốn nạn…

***

Trang Noãn Thần vào văn phòng của Trình Thiếu Tiên mới biết cả đêm qua anh không về nhà, trên sô pha trong phòng nghỉ còn cái chăn, thấy thế thì lòng càng bứt rứt hơn. Trình Thiếu Tiên thấy cô như thế liền mỉm cười không để tâm, “May mà em không phải bạn gái tôi, nếu không chắc suốt ngày bị em cằn nhằn đến chết mất.”

“Chỉ là tôi không muốn vì tôi mà anh khó xử như thế.” Trang Noãn Thần sau khi gấp chăn xong thì đặt sang một bên, thấy vẻ mặt mệt mỏi của anh, liền muốn đích thân pha một tách cà phê cho anh.

Văn phòng tràn ngập mùi cà phê thơm lừng.

Trình Thiếu Tiên thấy cô bận rộn vì mình thì ánh mắt trở nên mềm mại hơn, lại nhanh chóng giấu đi sự yêu thích cô tận đáy lòng, đè nén tình cảm, giọng nói chuyển thành ngọt ngào, “Vết thương của em thế nào rồi?”

“Vết thương của tôi chỉ là chuyện nhỏ.” Ngồi xuống sô pha, cô nhẹ nhàng nói.

Trình Thiếu Tiên nhận được câu trả lời liền cảm thấy không vui, kéo cánh tay cô qua, cô giật mình vội vàng rút tay về, “Tôi thực sự không sao, vết thương cũng đang khép miệng.”

“Đừng quên đi cắt chỉ.” Anh dặn dò.

Cô gật đầu, hiện tại không phải là lúc quan tâm đến chuyện vết thương, “Vừa rồi tôi có nghe Angel nói về chuyện giám định sự cố có liên quan đến dàn đèn, đã có kết quả rồi à?”

“Angel…” Trình Thiếu Tiên lắc đầu bất đắc dĩ, “Angel khẩn cấp chạy đến trước mặt em thanh minh à.”

“Không phải thanh minh, chị ta chỉ muốn nhìn thấy bộ dạng chật vật của tôi mà thôi.”

Trình Thiếu Tiên ngồi xuống, nhìn cô cười, “Cô ta chỉ nghĩ đến ngoài mặt thôi, chuyện này giải quyết không tốt, cũng không đến lượt bộ phận của cô ta tiếp nhận được Mỹ Á.”

“Nhưng tôi cũng không thể để anh gánh tội thay được.” Trang Noãn Thần thở dài, “Tổng công ty đã biết chuyện này, anh định gánh một mình à? Lúc này bên Mỹ Á cũng phải có người ra mặt gánh vác mới được.”

“Ông xã em đã nhanh hơn chúng ta một bước rồi, ngược lại thay Đức Mã giải quyết một vấn đề lớn đó, ít nhất bên kia không đòi bồi thường nữa, chỉ là, nếu hoạt động xảy ra vấn đề, bên kia muốn một lời giải thích cũng là chuyện thường thôi.” Trình Thiếu Tiên dựa vào sô pha, mặt đầy vẻ mệt mỏi.

Trang Noãn Thần gật đầu, cô đương nhiên hiểu đạo lý này, siết tay, “Như vậy, áp lực lớn nhất là đến từ tổng bộ đúng không?”

Đức Mã là một trong số những công ty quảng cáo nổi tiếng trong nước, cho dù tình hình hoạt động hôm qua có được phong tỏa chặt chẽ đến mấy, thì cũng có một số thông tin bị rò rỉ ra ngoài, hiện trường nhiều khách mời và phóng viên đến vậy, chỉ e miệng truyền miệng thôi, hoạt động lần này do Đức Mã tổ chức đã biến thành trò cười trong giới là điều không thể nghi ngờ.

Mỹ Á không đòi bồi thường là nể mặt Giang Mạc Viễn, nhưng, nếu người ta đã bỏ tiền ra, hoạt động lại bị hỏng be bét như thế, đòi một lời giải thích là lẽ thường tình. Tuy ông Nam không thường xuyên có mặt ở Trung Quốc, nhưng thị trường này là một trong những thị trường mà ông coi trọng, công ty trong nước tuy chỉ là công ty quảng cáo, nhưng có liên quan đến lợi ích của thị trường ngoài nước, một động tĩnh nhỏ cách mấy cũng sẽ ảnh hưởng đến danh dự của công ty mẹ, danh dự bị tổn hại đồng nghĩa với việc rối loạn giá cổ phiếu trên thị trường.

Cho nên, hiện giờ Mỹ Á dễ xử lý, còn tổng bộ lại khó giải quyết.

Trình Thiếu Tiên nhìn cô, cười nhạt, “Tổng bộ truy cứu trách nhiệm rất bình thường.”

“Anh đang nghĩ gì?” Cô hỏi.

Trình Thiếu Tiên hít sâu, nhẹ nhàng thở ra, hơi rướn người về trước nhìn cô, “Tôi chỉ sợ, em sẽ bị liên lụy không cần thiết.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.