Hào Môn Kinh Mộng Ii: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 5 - Chương 46: Đấu trí




Trang Noãn Thần nghe anh nói như vậy hoàn toàn không có gì là kinh ngạc, ngay cả động tác giãy dụa cũng không có, để mặc anh buộc mình như cái bánh chưng rồi mới thản nhiên nói, “Vậy anh định trói tôi bao lâu?”

“Trói đến khi em xóa bỏ suy nghĩ ấy ở trong đầu thì thôi.” Giang Mạc Viễn làm xong hết thảy, trực tiếp ngồi xuống đối diện, nhìn cô.

Trang Noãn Thần cũng nhìn thẳng vào anh, cúi đầu nhìn thoáng qua tay chân bị trói của mình, nhịn không được cười lạnh, “Cho dù là trước hôm nay, tôi đều tuyệt đối không tin tưởng anh có thể hành động như thế này.”

“Đây là biện pháp trực tiếp nhất tôi có thể nghĩ đến, cũng là biện pháp dứt điểm một lần.” Khóe môi Giang Mạc Viễn bật ra tia cười khổ, “Em muốn mắng tôi thì cứ việc mắng. Em khát tôi sẽ đút em uống nước, em đói tôi có thể đút em ăn cơm, nhưng tuyệt đối sẽ không để em ra khỏi cửa nhà này.”

“À.” Trang Noãn Thần ra vẻ đã hiểu gật đầu, nhưng ngoài mặt không có phản ứng gì quá khích.

Giang Mạc Viễn nhìn thấy cô bình tĩnh, ngược lại cảm thấy không thích hợp, hơi nheo mắt lại, “Rốt cục em đang nghĩ cái gì?”

“Anh nhìn người vô số, không phải luôn có thể nhìn ra tôi đang nghĩ gì sao?” Cô hỏi lại.

Tròng mắt anh co rút, kể cả vẻ u ám cũng chưa được quét sạch, anh đứng dậy, cúi người xuống, hai tay chống vào tay vịn ghế bành, nhốt cô hoàn toàn vào trong phạm vi của anh, mặt gần như kề sát cô, ánh mắt đối diện với ánh mắt cô…

“Tôi hỏi em, em đang suy nghĩ cái gì?”

Anh gằn giọng cũng không có được câu trả lời của cô, cô vẫn cứ bình thản nhìn anh như cũ, một câu cũng không nói.

“Em nghĩ đến Cố Mặc, nghĩ đến làm sao để ra khỏi căn nhà này.” Anh đè thấp tiếng nói, ánh sáng sâu trong đáy mắt như cơn gió u ám thổi quét, quay cuồng.

“Anh đã nghĩ vậy rồi, hỏi tôi nữa để làm gì?” Trang Noãn Thần thản nhiên nói.

Sự thẳng thắn bất ngờ của cô ngược lại làm anh ngẩn ra, nhìn chằm chằm cô hồi lâu, đột nhiên bật cười, đưa tay nắm lấy cằm cô, “Giỏi lắm, bắt đầu học được đấu trí so dũng khí với tôi rồi.”

Trang Noãn Thần nhíu đầu mày, tiếp tục im lặng.

Giang Mạc Viễn buông tay đứng thẳng người dậy, đưa tay tháo nút cổ áo ra, rồi cởi từng chiếc cúc áo sơ mi, nói, “Tôi trái lại rất thưởng thức dũng khí của em, nhưng em cần phải biết rõ làm như vậy người chịu thiệt là chính em.”

Cô nghiêng đầu nhìn anh.

Nụ cười bật ra từ môi anh đột nhiên trở nên bí hiểm, ánh sáng trong mắt lại tối hơn một chút, nhìn cô, ‘tốt bụng’ giải thích, “Bởi vì, tôi sẽ không chọn địa điểm để sử dụng quyền lợi làm chồng của mình.”

Trang Noãn Thần đột nhiên hiểu được ẩn ý trong lời nói của anh, ánh mắt vốn im lặng bỗng trở nên không vui, quan sát anh, nghiến răng nói, “Đồ khốn!”

Anh không giận còn cười, không nói gì nữa, xoay người lên lầu.

Trang Noãn Thần tức giận đến nghiến răng, dùng sức dịch chuyển cơ thể, nhưng tay chân bị trói chặt, muốn thoát ra được chính là chuyện không tưởng, nên dứt khoát từ bỏ.

Tựa lưng vào ghế dựa, lẳng lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Ánh trăng thật đẹp, đẹp đến kinh động lòng người.

Trên cửa kính nhợt nhạt ánh ra đường nét gương mặt cô, có một chút cô liêu, còn có một chút tiều tụy.

Nếu nhiều năm sau còn nhớ lại ngày hôm nay, chỉ sợ cũng như vậy.

Ngày tân hôn đầu tiên của cô lại trải qua ‘phấn khích’ thế này.

Đầu tiên, cô biết chồng cô dùng trăm phương ngàn kế đoạt được cô chẳng qua chính vì khuôn mặt cô tương tự với cô gái khác, rồi sau đó bạn trai trước lại nhảy lầu, bây giờ về đến nhà lại bị trói gô thế này.

Phấn khích của hôm nay còn vượt xa mỗi một ngày trong cuộc đời cô.

Trang Noãn Thần rơi vào trầm tư, trong đầu lần nữa nhớ lại cuộc nói chuyện lúc ban ngày với cha mẹ.

“Mẹ, mẹ biết cái tên Sa Lâm này không?”

“Sa Lâm? Là tên tiếng Anh à?”

“Không, cô ấy tên Sa Lâm, là họ Sa.”

“Không biết, sao vậy?”

“Mẹ, mẹ chỉ có một đứa con là con thôi đúng không?”

“Đương nhiên, lúc trước mẹ và ba con thật ra còn muốn sinh thêm đứa nữa, kết quả khi trưng cầu ý kiến của con lại khiến chúng ta giật mình hoảng sợ, khi đó con ba tuổi, chúng ta nghĩ con ba tuổi rồi đúng lúc có thể thích em trai hay em gái, ai biết con vừa nghe chúng ta hỏi con có muốn có em trai hay em gái không thì lại gào khóc, cảm thấy ba mẹ không cần con nữa, cho nên con là con một.”

“Nhưng mà, diện mạo của Sa Lâm giống con lắm, ba mẹ thật sự không giấu con chuyện gì sao?”

“Con bé ngốc, thế giới rộng lớn thế này, người có khuôn mặt giống nhau thiếu gì chứ, vậy thì sao? Con rãnh rỗi đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi phải không.”

Nghĩ đến đây, dòng hồi tưởng bị đứt.

Trang Noãn Thần nhíu mi, mẹ cô có vẻ như không nói dối, nhưng khuôn mặt của Sa Lâm luôn hiện lên trong đầu cô, thực sự cô cũng từng cẩn thận phân tích, dáng vẻ của cô và Sa Lâm chỉ là có hơi giống một chút mà thôi, cũng không phải giống như hai chị em sinh đôi khoa trương đến vậy.

Nhưng cảm giác này thật sự rất khó chịu.

Con người khó hiểu thế đấy.

Mỗi ngày nhìn mình trong gương, không có ai hài lòng một trăm phần trăm với dung mạo của mình, người hơi xấu hy vọng mình trong gương ngày càng xinh đẹp, người đẹp thì hy vọng mình trong gương ngày càng đẹp hơn nữa. Dù có soi mói khuôn mặt mình thế nào, nhưng từ sau khi có một khuôn mặt tương tự xuất hiện, sẽ tự nhiên nảy sinh loại tâm lý độc chiếm đối với dung mạo này.

Trang Noãn Thần chính là cảm thấy như vậy.

Ngày đầu tiên tân hôn, làm cho cô biết, khuôn mặt này không phải là độc nhất vô nhị trên đời…

Đang cảm thán, Giang Mạc Viễn đi xuống lầu, hiển nhiên anh đã tắm rửa, lại thay đồ mặc nhà, nhìn qua vô cùng khoan khoái, ánh đèn dừng ở đầu vai anh, hình dáng cao to lộ ra vẻ cường thế.

Bước đến, anh cúi xuống nhìn cô, cười như không cười, “Muốn ăn khuya không? Nếu muốn tôi có thể làm cho em một ít.”

Trang Noãn Thần không trả lời anh.

Thấy thế, anh cũng chẳng gấp, xoay người chuẩn bị vào bếp.

“Anh có thể thả tôi ra.” Sau lưng, cô thản nhiên nói.

Giang Mạc Viễn dừng bước, quay đầu, lại nhếch môi cười, “Rốt cục cũng muốn cởi trói?”

Trang Noãn Thần ngước lên nhìn anh, “Là anh đơn phương nghĩ tôi muốn đi xem Cố Mặc, cũng là anh đơn phương trói tôi lại, từ lúc vào nhà đến giờ, tôi chưa từng nói với anh là tôi muốn đi gặp anh ấy.”

Giang Mạc Viễn ngẩn ra, một lần nữa bước đến, hoài nghi nhìn cô, sau lúc lâu mới hỏi, “Em thật sự không định ra ngoài?”

“Tôi chỉ muốn đi tắm, tôi mệt muốn chết đây.” Cô trả lời.

Giang Mạc Viễn không động đậy, cứ thế mà nhìn cô.

“Anh muốn trói tôi cả đời à? Tôi rồi cũng phải đi làm.” Cô cảm thấy buồn cười.

Anh thở dài, giơ tay nâng khuôn mặt cô lên, “Đừng đi gặp Cố Mặc, được không?” Giọng điệu của anh dịu đi rất nhiều, nghe như là yêu cầu nhưng càng giống như thỉnh cầu.

Ánh mắt cô là bình thản yên ả, không gợn chút sóng, “Tôi chưa từng nói sẽ đi gặp anh ấy.” Lúc trước, là cô chủ động đề nghị chia tay, hiện giờ, cô lại hại anh phải nhảy lầu, rõ ràng biết đã không còn khả năng trở về bên nhau, vậy cô càng không thể gặp, bất luận áy náy bao nhiêu, hai người cũng không thể gặp nhau.

Giang Mạc Viễn buông tay, dường như đang cân nhắc độ chân thật của những lời này.

Sau một lúc lâu…

“Chẳng lẽ, em không muốn biết hiện giờ anh ta thế nào? Có bị thương nặng không? Mẹ anh ta sau khi dùng dụng cụ mới sẽ như thế nào? Mấy chuyện này em không muốn biết ư?”

Trang Noãn Thần khẽ thở dài, “Tôi nghĩ, chuyện đã đến nước này, tôi không thể cứ lúc này lúc khác được. Về phần Cố Mặc, tôi đã biết toàn thân anh ấy được gói như cái bánh chưng rồi, nhận được ban tặng của anh, sinh mạng không có trở ngại.”

“Em làm sao mà biết được?” Sắc mặt Giang Mạc Viễn bỗng nhiên lạnh lùng, biểu hiện cũng chuyển thành nghiêm khắc.

“Tôi đã sớm biết anh sẽ đưa ra điều kiện này nọ, nên đã nhờ người thay tôi đến thăm anh ấy, tôi không muốn lại cho anh bất cứ cơ hội nào để uy hiếp tôi nữa, chỉ là không ngờ anh sẽ biến thái thế này.” Trang Noãn Thần nhìn xuống tay chân bị trói, thái độ lạnh lùng.

Giang Mạc Viễn nhìn cô chằm chằm, sau một lúc lâu bất đắc dĩ lắc đầu cười nhẹ, “Trang Noãn Thần, tôi thực sự đã đánh giá thấp em rồi.”

“Là tôi không thèm so đo với người như anh thôi.” Trang Noãn Thần liếc mắt, “Thế nào? Vẫn không định cởi trói cho tôi?”

Giang Mạc Viễn có chút dở khóc dở cười, đây vẫn là lần đầu tiên anh bị một người phụ nữ chọc tức đến nỗi muốn bật cười.

Nghĩ nghĩ, sau đó cởi trói cho cô, thấy cổ tay cô bị đỏ, mày hơi nhíu lại, trong mắt xẹt qua tia đau lòng.

Trang Noãn Thần được tự do rồi, đơn giản hoạt động cổ tay cổ chân một chút, làm xong hết thảy thì lạnh lùng nói, “Hy vọng lần sau lúc anh muốn trói tôi thì dùng dây mà trói, băng keo không phải dùng để trói người.” Nói xong, định đi lên lầu.

“Đứng lại.” Phía sau, Giang Mạc Viễn ra lệnh.

Trang Noãn Thần dừng bước.

“Đến bây giờ, em vẫn còn yêu Cố Mặc?” Anh bất ngờ hỏi.

Trang Noãn Thần không quay đầu lại, nghe xong thì bình tĩnh đáp, “Một người đàn ông có thể vì tôi mà đi tìm cái chết, tối thiểu tôi có thể chắc chắn anh ấy là người yêu tôi nhất.”

“Anh ta chỉ muốn khiến em áy náy! Là yêu sao?” Tiếng nói của anh thật nghiêm khắc.

Trang Noãn Thần ngoái lại nhìn anh, sau khi nhìn thật lâu bỗng nhiên cười nhẹ, “Đúng vậy, anh chín chắn anh ổn trọng, cho nên mới mỗi người mỗi ngã với vị hôn thê của anh. Một khi đã vậy, anh làm gì cứ phải nhớ cô ấy mãi không quên, thế nào cũng phải tìm một cô gái trông giống cô ấy về nhà để tự ngược đãi mình?”

Giang Mạc Viễn không đáp, nhìn chằm chằm cô, vẻ thâm thúy trong mắt khiến người ta nhìn không thấu.

Thấy anh không trả lời, cô cũng không hỏi nữa, cười lạnh rồi quay đi.

“Cô ấy chết rồi.” Đợi đến khi cô đến trước thang lầu, anh mới mở miệng nói câu này.

Bàn tay vừa khoát lên thanh vịn cầu thang bỗng nhiên run rẩy một chút, ngạc nhiên quay đầu nhìn anh, nghĩ rằng bản thân nghe nhầm.

“Sa Lâm đã chết.” Giang Mạc Viễn thản nhiên lặp lại câu nói, giọng điệu tuy nhẹ, cũng không khó nhìn ra nội tâm đè nén của anh.

Toàn thân cô cứng đờ, khó tin nhìn anh, theo bản năng lắc đầu, “Anh rõ ràng đã nói…”

“Đối với chuyện liên quan đến cô ấy, tôi không muốn nói nhiều, cho nên khi em hỏi, tôi chỉ có thể thuận miệng trả lời một lý do mà em có thể chấp nhận được.” Giang Mạc Viễn chậm rãi đi tới, đưa tay kéo cô ôm vào lòng, tì cằm lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng nói, “Thực tế thì cô ấy đã không còn trên đời này nữa.”

“Cô ấy chết như thế nào?” Toàn thân Trang Noãn Thần lạnh lẽo, lập tức nhớ lại câu nói của Hạ Lữ: ‘Anh ấy là hung thủ giết người’…

Giang Mạc Viễn nhắm mắt lại, giữa chân mày lộ vẻ cứng nhắc, thật lâu sau mới hạ giọng nói, “Cô ấy tự sát, chết ngay trước mặt tôi.”

Trang Noãn Thần đột nhiên trừng lớn hai mắt, hơi thở dồn dập, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn anh.

Giang Mạc Viễn cũng mở mắt, chỉ là bên trong lộ vẻ hỗn loạn và ngưng trọng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.