Hào Môn Khế Ước: Thẩm Gia Ôn Nhu!

Chương 88: Trao đổi (2)




" Không thể, Thiên, thằng bé không thể một mình đến chỗ Jack được!" Cung Ân Thần sau khi nghe Thẩm Hạ Thiên đề nghị thì cô ngay lập tức từ chối. Bé con của cô sao có thể dấn mình vào nơi nguy hiểm như thế chứ, cho dù là có cả Lâm Hiểu Khê bảo đảm nhưng cô vẫn rất sợ.

Thẩm Hạ Thiên thở dài, anh ôm lấy cô, " Tiểu Thần, chúng ta không có lựa chọn."

Cung Ân Thần cúi đầu, giọng cô nghẹn lại, " Anh không hiểu được đâu, trước giờ em chưa bao giờ thực sự là một người mẹ đúng nghĩa, khó khăn lắm em mới dám gần thằng bé, nhưng lần này đi, liệu rằng..."

" Tiểu Thần, con trai của anh sẽ không có chuyện xảy ra đâu. Anh lấy gia tộc Lioen ra thề với em, chỉ cần thằng bé có vấn đề gì thì anh sẽ nhảy xuống sông tự vẫn." Anh đẩy cằm cô lên, giọng nghiêm túc. " Anh không chỉ là ba của Tiểu Màn Thầu mà anh còn là người đứng đầu của giới Mafia Ý, nhất định sẽ bảo vệ chu toàn cho con trai. Hơn nữa, lần này, ngoài Lâm Hiểu Khê thì Lôi Nặc cũng sẽ hỗ trợ."

Cửa lúc này mở ra,Lâm Hiểu Khê bế Tiểu Màn Thầu trên tay, " Con trai của hai người có chuyện muốn nói."

"Ba ơi, mẹ ơi, con muốn đi tới Nhật Bản." Tiểu Màn Thầu mỉm cười nói.

Cung Ân Thần cả người tựa như mất đi sức sống, cô khàn giọng, " Con có biết mình sẽ phải làm gì không?"

" Có chứ! Con đang đi tiêu diệt phù thuỷ hắc ám." Tiểu Màn Thầu chỉ vào ngực mình, " Nơi này không đau, một chút cũng không đau. Cô Tiểu Khê nói rồi, đây chỉ là một lời nguyền độc hại."

Thẩm Hạ Thiên nhìn Lâm Hiểu Khê, không nghĩ tới cô có thể dễ dàng khiến cho con trai của anh thoải mái như thế.

" Tiểu Khê, em có chắc chắn sẽ bảo vệ được con trai của chị không?" Cung Ân Thần hỏi Lâm Hiểu Khê.

" Toàn tâm toàn mạng sẽ bảo vệ cậu nhóc." Lâm Hiểu Khê nói.

****

Ngày ra sân bay, Lâm Hiểu Khê và Tiểu Màn Thầu không ngồi cùng khoang với vợ chồng nhà Thẩm Hạ Thiên, bởi vì bọn họ muốn gây bớt sự chú ý lại. Cung Ân Thần mặc dù trong lòng vẫn rất sợ nhưng cô muốn đặt niềm tin vào Lâm Hiểu Khê, nhìn Tiểu Màn Thầu được cô ôm trong lòng, Cung Ân Thần không kìm được, cô hôn lên má con, " Peter Pan, hãy cùng nhau đánh lại tên phù thuỷ đó nhé!"

" Vâng ạ." Cậu nhóc ôm cô, rất vui vẻ.

Sau đó Cung Ân Thần và Thẩm Hạ Thiên lên máy bay trước, chỉ là không ngờ được lần này Lâm Hiểu Khê và Tiểu Màn Thầu lại không tới Nhật Bản mà lại đi tới Rio, Brasil. Đứng dưới bầu trời nhìn máy bay cất cánh, Lâm Hiểu Khê thở dài, " Tiểu Thần, xin lỗi vì đã nói dối chị."

Sau đó từ phía sau cô có một người đi lên, anh nhìn Tiểu Màn Thầu trong lòng cô, " Hi, chúng ta từng gặp nhau. Chú là Luật Khôi."

Tiểu Màn Thầu nắm tay Hứa Luật Khôi, " Cháu là Thẩm Niên."

" Hi vọng lần này cháu có thể bảo vệ hộ chú cô Tiểu Khê nhé! Cả hai người cùng bảo vệ nhau." Hứa Luật Khôi cười, anh đeo lên tay của Tiểu Màn Thầu một chiếc đồng hồ, " Khi nào cháu gặp nguy hiểm thì hãy gõ lên mặt đồng hồ này 2 lần nhé!"

Tiểu Màn Thầu nhìn chiếc đồng hồ siêu nhân màu đỏ xanh trên tay của mình, cậu nhóc gật đầu, " Đây có phải là bảo bối thần kì không ạ?"

" Đúng rồi đấy. Đây là bảo bối bí mật của chúng ta." Lâm Hiểu Khê nói.

Sau đó cả ba người cùng nhau đi lên một chuyến bay khác, bắt đầu một cuộc hành trình dài.

Cùng lúc ấy trên chuyến bay tới Nhật Bản, Cung Ân Thần vẫn không thể nào yên tâm nổi. Tay cô cấu lấy nhau, lo lắng mà hành động trong vô thức. Thẩm Hạ Thiên giữ lấy tay của cô, " Tiểu Thần, anh tin vào Tiểu Khê."

Cung Ân Thần nhìn anh, không nói thêm gì. Cô cũng tin vào Tiểu Khê nhưng suốt hơn bao năm qua sống với quá nhiều nỗi lo sợ nên đã khiến cô khó có thể an tĩnh, hài lòng với điều gì. Cô vòng tay ôm lấy cổ của Thẩm Hạ Thiên, " Anh hứa với em rồi đấy, con của chúng ta sẽ bình yên trở lại."

" Anh hứa với em." Thẩm Hạ Thiên xoa lưng của cô, anh cũng sợ giống như cô nhưng anh hiểu nếu không mạo hiểm thì sẽ khó có thể thành công.

Chuyến bay tuy không dài lắm nhưng lại khiến cho cả hai người đều cảm thấy mệt mỏi. Hạ cánh xuống Osaka, trời đã ngả sang tối, tiết trời ở Nhật Bản lạnh giá, Thẩm Hạ Thiên nắm chặt tay của Cung Ân Thần. Bọn họ gọi taxi rồi đi tới khách sạn đã đặt trước.

Làm thủ tục xong thì Cung Ân Thần cũng cảm thấy nhẹ nhõm, cô rất muốn gọi cho Tiểu Màn Thầu nhưng Lâm Hiểu Khê nói rằng từ bây giờ sẽ không thể liên lạc được nên cô đành nén lại. Máy sưởi trong phòng khiến các cơ bắp trên người được thả lỏng, cô tắm rửa qua rồi thả mình trên giường, Thẩm Hạ Thiên thì đang nhận điện thoại. Khi anh nghe xong thì cô đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Cả chuyến bay dài cô đều không ngủ nên bây giờ rất mệt.

" Tiểu Thần, em muốn ăn gì?" Anh lại gần cô, hỏi nhỏ.

" Chưa đói." Cung Ân Thần vẫn còn khá buồn ngủ, cô lí nhí.

" Vậy nghỉ một lúc rồi tí mình đi ăn nhé!"

" Ừ."

Chuông điện thoại lại kêu lên, Thẩm Hạ Thiên đi ra phòng khách nghe.

" Chắc chắn là sẽ có người hỗ trợ đúng không?" Anh xoa xoa trán, giọng nghiêm túc.

" Ừ, chỗ của hắn ở là một khu khá đặc biệt, nên có lẽ sẽ hơi tốn thời gian." Lãnh Phong lúc này vẫn đang ở Singapore, hai người đang lập kế hoạch để phòng ngừa Jack và Hàn.

" Cứ dàn xếp mọi chuyện như vậy trước đã. Còn Vu Thần thì hãy liên lạc với Vu Trạch, tôi nghĩ anh ta sẽ biết cách xử lí."

" Vâng. Cậu chủ, bài hát mà cô Vu Thần hát kia, theo tôi tìm hiểu thì đó là lời hát để bắt đầu cuộc thôi miên."

" Thôi miên?"

" Vâng, sát thủ khi nghe nó sẽ giống như bị kích hoạt sự bạo động trong người, dần trở nên có phần kích động và tàn nhẫn hơn. Theo như bọn họ nói thì đó chính là bài huấn luyện sát thủ đầu tiên của Hắc Đế."

" À."

" Vậy tôi sẽ làm những việc được giao, cậu chủ ở Nhật Bản chú ý một chút. Băng đảng Nohora vẫn đang có khúc mắc với anh."

" Ừ." Thẩm Hạ Thiên nói xong thì chào tạm biệt, anh đặt điện thoại xuống bàn, quá nhiều căng thẳng khiến anh cảm thấy mệt mỏi, nhìn qua đồng hồ, cũng sắp sang 7 giờ tối. Anh đứng dậy, lấy đồ trong vali đi vào nhà tắm tắm qua. Khi anh quấn khăn đi ra khỏi phòng thì Cung Ân Thần đã tỉnh, cô đang trang điểm qua cho mình. Anh đi tới hôn lên trán cô, " Đừng quá lo lắng."

" Ừ." Cô gật đầu.

Anh thay đồ xong thì cũng qua nửa tiếng, bọn họ gọi xe đi tới một nhà hàng sashimi khá nổi tiếng ở Osaka. Vì đã đặt bàn trước nên rất nhanh đã vào bàn. Cung Ân Thần mặc khá ấm vì thời tiết ở đây đang rất lạnh. Ngồi một lúc thì món ăn được mang ra. Những món ăn tạo nên nét văn hoá ẩm thực độc đáo của Nhật Bản quả thật khiến người ta phải hài lòng vì cách bài trí và hương vị.

Thẩm Hạ Thiên rót cho cô một ít rượu ấm, cô uống qua, hương rượu nhẹ tản vào trong cơ thể khiến cho nhiệt độ trong người tăng lên.

" Tiểu Màn Thầu rất thích ăn sashimi, nhưng mà ở Canada thường không có quán Nhật Bản nào làm chuẩn vị cả. Thật muốn mang con trai đến đây ăn thử." Cô gắp một miếng sushi, chấm qua nước tương rồi ăn thử, cảm nhận được độ thanh và tươi của đồ ăn xong, thật sự rất ngon, nhất định con trai sẽ thích.

" Chờ con khỏi bệnh rồi thì chỉ cần con trai muốn ăn cái gì thì anh cũng đưa con đi tới tận nước đó để ăn." Thẩm Hạ Thiên mỉm cười.

" Thật mong như vậy. Thẩm Hạ Thiên, anh có lẽ so với em thì anh xứng đáng làm cha hơn. Anh biết không, 6 tháng tuổi em đã bóp cổ con trai, hơn 4 năm số lần em gặp con chỉ đếm trên đầu ngón tay. Em muốn bù đắp cho con, nếu biết sẽ có một ngày như thế này, em nhất định sẽ không trở nên điên dại." Cung Ân Thần uống thêm chút rượu, má cô ửng lên, đôi mắt hoen đỏ, cô xúc động nói.

Thẩm Hạ Thiên nhìn cô, anh thở dài, " Em còn nhớ, vào cái ngày ở Ý năm năm trước, khi toà nhà của John Markin bị cho nổ, em đã nói với anh điều gì không?"

Cung Ân Thần lục lọi trong kí ức đầy đau khổ của mình, hình như vào lúc toà nhà phát nổ, trước khi được anh bảo vệ, cô đã tuyệt vọng mà nói rằng: " Thẩm Hạ Thiên, đáng lẽ từ đầu em không nên thích anh." Cô khe khẽ nói ra. Lúc ấy trong âm thanh của sự sụp đổ, dường như Thẩm Hạ Thiên đã nhìn cô bằng ánh mắt bất lực rồi nói điều gì đó.

Đôi mắt xanh anh như phủ một lớp màn sương, anh chậm rãi nói: " Lúc ấy, anh đã nói với em rằng: "Cung Ân Thần, anh không hối hận khi yêu em."" Một tiến thở dài cất lên, " Xảy ra bao nhiêu chuyện, xa cách, tổn thương, đau lòng và dằn vặt thì chưa một giây nào anh cảm thấy hối hận vì đã yêu em. Dù cho chúng ta bắt đầu lại tình yêu này muộn mất 5 năm nhưng anh muốn nói là anh mãi yêu em, và rất cảm ơn em vì trong thời khắc em oán hận anh nhất vẫn không bỏ đi con trai của chúng ta. Có thể em không phải là người mẹ tốt nhưng không có nghĩa em không xứng làm mẹ. Tiểu Màn Thầu rất yêu em, trong những cuộc điện thoại mà con trai gọi cho anh khi anh còn là Thuyền trưởng Hook, con trai chưa bao giờ oán trách em một chút nào khi em không ở cạnh con, có một câu mà con trai đã nói khiến anh thực sự muốn trở về tìm lại em nhất đó chính là: " Thuyền trưởng Hook, mẹ Tiểu Thần rất yêu con, dẫu mẹ không ở bên con thì con vẫn biết mỗi ngày trái tim con vẫn còn đập được là nhờ có mẹ.""

" Cung Ân Thần, trên đời này, người duy nhất có quyền nói em không xứng làm mẹ là con trai của chúng ta nhưng thằng bé đã không nói, thậm chí là còn rất yêu em nữa, cho nên em đừng trách bản thân. Con trai yêu em nhiều như vậy, anh cũng muốn yêu em nhiều như thế, em đối với anh và con trai đều là người quý giá nhất."

Mắt Cung Ân Thần nhoà đi vì nước mắt, cô mỉm cười, anh nói đúng, Tiểu Màn Thầu yêu cô, Tiểu Màn Thầu gọi cô là mẹ, con trai không oán trách hay thất vọng điều gì về cô cho nên cô càng phải cố gắng vì con.

" Người phụ nữ có thể khiến anh thay người yêu mỗi tháng một lần, nhập viện đi tù thì nhất định không phải người tầm thường. Cung Ân Thần, em là ngọc của anh, em không có gì phải tự trách mình cả. Tin anh, yêu anh và hãy ở bên cạnh anh, anh nhất định sẽ là tấm khiên mạnh mẽ nhất mà em luôn muốn có." Thẩm Hạ Thiên với tay lên lau đi nước mắt của cô, " Em đẹp là khi em cười, anh hạnh phúc vì nụ cười của em. Em khóc, trái tim anh đau đớn cho nên đừng khóc."

Cung Ân Thần nắm lấy tay anh, hôn vào lòng bàn tay ấm áp của anh, " Hạ Thiên, em không tiếc nữa, không khóc nữa, bởi vì em mãi yêu anh."

******

Sì poi nè...

" Anh là sát thủ, tôi là bác sĩ, anh giết người dễ, tôi giết người khó nhưng có dám cá súng của anh và dao của tôi ai nhanh hơn không? Tôi cứu người thì khó nhưng giết người thì chỉ cần một dao. Đừng khinh thường tôi, tôi lấy dao rạch mổ trên xác người chắc còn nhiều hơn nạn nhân anh giết đấy."

" Tôi cho anh 5 giây... chậm 1 giây thì tôi rạch anh ta một nhát. Đừng chơi hùa với bác sĩ, đặc biệt là Cung Ân Thần tôi, tôi rạch nhanh lắm mà còn biết chỗ để rạch nữa cơ."

Chào mừng quay trở lại với chị Tiểu Thần level không còn khóc nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.