Hào Môn Khế Ước: Thẩm Gia Ôn Nhu!

Chương 74: Cùng nhau bảo vệ mẹ




Thẩm Hạ Thiên càng ngày càng cảm thấy đau đầu với cục diện trận chiến ngầm. Bạch Niên Vũ bây giờ đang phải đưa Tiêu Tiểu Diệp tới anh để trị độc. Lâm Thiên Dương thì đang ôm quả bom hẹn giờ lúc nào cũng sẵn sàng nổ Vân Nhiễm. Cho nên bây giờ, anh trở thành người phải xử lí chuyện cho hai người kia. Như vậy đã đành, lại còn phải chăm con, anh thật sự đúng là nể phục mình.

" Ba, ba đã từng bao nuôi chưa ạ?" Anh  đang xem các báo cáo gửi về thì đột nhiên cứng đờ vì câu hỏi của Tiểu Màn Thầu. Anh đặt báo cáo xuống, nghiêm túc nói chuyện với con.

" Ai nói cho con đấy?"

Tiểu Màn Thầu chỉ về phía người trên TV, " Là ba nuôi." Trên màn hình là tin tức chiếu về Bạch Niên Vũ, về vụ anh ta được trao quyền thừa kế của gia tộc Krisen.

Thẩm Hạ Thiên khoé môi run rẩy, đúng là anh đã tin tưởng nhầm thằng bạn rồi.

" Chẳng phải lúc trước ba có rất nhiều bạn gái sao? Đó chính là bao nuôi đấy. Con nghe nói mỗi tuần ba đưa cho các bạn gái của ba rất nhiều tiền..."

" Tiểu Màn Thầu."

Thẩm Hạ Thiên cao giọng, thằng bé ngơ ngác nhìn anh, " Vâng ạ."

" Có một số chuyện con vẫn còn nhỏ, chưa nên biết." Anh thở dài, đi tới chỗ con trai.

" Những chuyện đấy con cũng đâu có muốn biết đâu, mỗi lần con đi học, các cô giáo thường nói về ba. Có lần con tới Mỹ cùng cậu lớn, lúc đấy con nghe người ở đó bàn tán về ba rất nhiều. Bọn họ gọi ba là Tỉ phú của những bóng hồng." Tiểu Màn Thầu thành thật trả lời.

Thẩm Hạ Thiên đau đầu, rốt cuộc anh đã ảnh hưởng xấu tới con trai nhiều thế nào rồi.

" Con trai, ba đã từng làm rất nhiều điều xấu xa chỉ để đổi lấy cái quay đầu của mẹ con."

" Khi cậu nhỏ nói cho con biết ba là ba của con. Con thật sự rất kinh ngạc, bởi vì ba không giống như con tưởng tượng. Con phải rất lâu mới dám thừa nhận rằng thuyền trưởng Hook là ba của con."

Thẩm Hạ Thiên đôi mắt hơi ánh lệ, anh bế con để con ngồi lên người mình.

" Ba, vết sẹo xấu xí nơi ngực con ba cũng biết phải không?"

" Ừ."

" Trước đây con từng nghe cậu Justin nói nhỏ với cậu lớn rằng vết sẹo này là do phẫu thuật mà có. Người đã giúp con phẫu thuật là ba. Cậu lớn luôn dặn con rằng không được để mẹ nhìn thấy nó, nên bao lâu nay con giấu rất kĩ. Cậu nói vì mẹ rất thương con nên không thể để mẹ biết, mẹ sẽ buồn."

Thẩm Hạ Thiên im lặng, anh để con ngồi trên đùi mình, anh nhẹ nhàng dặn dò con, " Bây giờ mẹ đang gặp nguy hiểm, con cùng ba, và hai cậu cùng nhau bảo vệ mẹ nhé."

" Được ạ."

—————

Ngày 15/1, Cung Ân Thần đến toà để xét xử giành quyền nuôi con. Cung Tử Dương đã thuê luật sư cho cô, khi cô vừa lái xe đến thì ngay tức khắc đã bị phóng viên ấp đến.

" Cung tiểu thư, việc giấu con suốt 5 năm qua là lí do vì sao ạ?"

" Cung tiểu thư, cô có chắc phần thắng giành được quyền nuôi con chứ?"

" Cung tiểu thư...."

Cung Ân Thần cười nhạt, dừng chân lại, cô lạnh lùng trả lời, " Tôi không thích trả lời câu hỏi của các người chút nào. Thật phiền."

" Cung tiểu thư..."

" Thẩm Hạ Thiên đến rồi." Một tiếng hét lên. Phóng viên lại chia ra chạy tới chỗ anh.

Cung Ân Thần thấy phóng viên thưa thớt hơn thì thở phào, đi nhanh vào trong toà.

Thẩm Hạ Thiên thì có vệ sĩ nên bọn phóng viên nhanh chóng bị đẩy ra. Hướng Tư Lan đi tới chỗ anh, đưa anh một tập tài liệu, " Bây giờ muốn thắng hay hoà giải?"

Thẩm Hạ Thiên ánh mắt hướng về bóng người phụ nữ vừa vào trong toà, " Tôi muốn cô giúp tôi đưa cô ấy về đúng vị trí trở thành Thẩm phu nhân."

Hướng Tư Lan cười nhạt, " Như này là phải hơn 1 triệu USD đấy."

" Thứ không thành vấn đề với tôi chính là tiền."

Bọn họ tiến vào toà, Thẩm Hạ Thiên thấy Cung Ân Thần đã ngồi bên tay trái, cô mặc váy liền màu đen, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, ngồi bên cạnh cô là luật sư, anh ta đang cùng cô trao đổi điều gì đó. Nụ cười nhẹ trên môi cô là Thẩm Hạ Thiên phát ghen với người luật sư kia. Anh ngồi xuống. Người chủ trì cũng vừa đến.

Bên anh là người được nói đầu tiên. Hướng Tư Lan mở tài liệu ra, bình thản cao ngạo nói.

" Thưa quan toà, thân chủ tôi tự nhận trong suốt một năm hôn nhân với Cung tiểu thư chưa hề vi phạm gì tới đạo đức của người chồng cho nên bọn họ đã li hôn trong êm đẹp. Nhưng 5 năm, đây là thời gian quá dài đối với một người cha không biết đến sự tồn tại của con trai mình. Có thể quan toà không biết, thân chủ tôi khi biết tin mình có con đã vui mừng như thế nào. Và niềm hạnh phúc ấy đáng ra phải xuất hiện từ khi đứa bé còn ở trong bụng mẹ chứ không phải là khi thằng bé đã lớn và bắt đầu có suy nghĩ tìm tòi về việc bố nó là ai. Cho nên, việc làm của Cung tiểu thư là không thể chấp nhận được."

Luật sư của Cung Ân Thần là Đình Nhạc, nghe xong thì bình thản phản bác lại, " Vậy chắc quan toà cũng không biết, giữa thân chủ của tôi là cô Cung và anh Thẩm, trước khi bọn họ kết hôn đã định sẵn một bản hợp đồng hôn nhân. Giữa bọn họ không tồn tại tình yêu mà chỉ có các điều khoản, trong số các điều trong hợp đồng, điều thứ 2 mà họ đề ra đó là: " giữa hai người không thể có sự ràng buộc về bất cứ điều gì, từ tình yêu, tài sản hay thậm chí là con cái. Nếu giữa bọn họ nảy sinh một vấn đề gì cá nhân thì người đó sẽ phải tự giải quyết." Và việc thân chủ tôi không cho anh Thẩm biết về sự tồn tại của đứa trẻ là hoàn toàn tuân thủ hợp đồng hôn nhân. Chính vì vậy nên, thân chủ chúng tôi không sai."

" Không thể nào có chuyện người cha nào lại vứt bỏ con cái mình." Hướng Tư Lan cứng rắn.

" Một đứa trẻ sống giữa một gia đình không tình yêu, sống giữa sự lạnh nhạt của cả ba và mẹ thì sẽ hạnh phúc sao? Sẽ phát triển tốt như bao đứa trẻ khác sao? Thậm chí, giữa ba và mẹ còn có một mối thù hận nhau, liệu sẽ sống ổn sao?" Đình Nhạc đưa một loạt ý phản bác lại khiến cho cả phiên toà xét xử trở nên im lặng như tờ.

Chủ toạ lên tiếng, " Hai người có thể cho tôi biết, mối thù giữa Cung tiểu thư và Thẩm gia là như nào?"

Cung Ân Thần chớp mắt, quay sang nhìn Thẩm Hạ Thiên, thấy anh cũng đang nhìn cô. Hai ánh mắt giao nhau đầy sự bất lực. Anh thở dài.

Thẩm Hạ Thiên đứng lên, " Cuộc đời này tôi hận Cung gia vì bọn họ đã khiến cho Thẩm gia bị diệt."

Vụ án mạng diệt môn của Thẩm gia vẫn luôn ám ảnh người ở Singapore vì mức độ tàn nhẫn của nó. Tất cả mọi người sống trong Thẩm gia đều bị sát hại bằng những hình thức dã man. Chẳng lẽ Thẩm Hạ Thiên này liên quan tới Thẩm gia năm đó sao?

" Tôi chính là Nhị thiếu của Thẩm gia, người đã may mắn được cứu sống trong ngọn lửa thiêu ấy. Tôi lấy cô Cung cũng vì là để trả thù. Cung gia thấy chết không cứu, lúc ấy cố Cung lão gia đã thấy được đám sát thủ tiến vào Thẩm gia nhưng thay vì báo cảnh sát, ông ta lại lựa chọn làm ngơ đi. Điều đó đã gián tiếp khiến cho Thẩm gia bị diệt."

Cung Ân Thần kinh ngạc nhìn anh, Thẩm Hạ Thiên thế nhưng lại thản nhiên nói dối trước quan toà. Rõ ràng vụ án đó là do Cung gia thuê sát thủ, vậy nhưng vì để bảo vệ cô, bảo vệ cho Cung gia, anh lại trợn mắt nói dối biến Cung gia thay vì là hung thủ trở thành kẻ không báo án, gián tiếp hại người.

" Vậy nên anh kết hôn với Cung tiểu thư là vì để trả thù?"

" Một phần tôi muốn đi vào Cung gia để bắt Cung Dạ phải đi nhận tội vì đã gián tiếp khiến cho gia tộc tôi bị diệt, một phần là vì... tôi đã yêu Cung Ân Thần."

Cả phiên toà im lặng, Cung Ân Thần nhìn anh, anh thế nhưng lại làm như vậy.

" Chính vì vừa hận vừa yêu nên tôi đã soạn ra bản hợp đồng hôn nhân ấy. Điều khoản 2 về những điều không ràng buộc ấy là vì để sau này nếu như chúng tôi li hôn sẽ không ai nợ ai. Nhưng, việc không biết mặt con là điều khiến tôi không chấp nhận được."

Chủ toạ cho anh ngồi xuống, ông ta quay sang hỏi Cung Ân Thần: " Cung tiểu thư, hãy nói nguyên nhân thật sự khiến cô giấu con đi."

Cung Ân Thần thở dài, " Như luật sư của tôi đã nói, đầu tiên là vì điều khoản hợp đồng. Còn thứ hai là vì không phải tôi chưa từng muốn cho con trai biết mặt ba nó mà là do tôi không muốn để con mình biết mình có một người ba mỗi tháng thay một cô bạn gái, phong lưu đào hoa. Vì người lớn là tấm gương cho trẻ con nên nếu để con biết, nhất định con sẽ có những suy nghĩ không đúng và hơn hết nó sẽ cảm thấy tổn thương vì ba nó không yêu mẹ nó mà yêu rất nhiều người."

Đúng là nan giải thật, về tình về lí bên nào cũng có cái đúng cái sai. Giải quyết mấy cái tranh chấp quyền nuôi con này thật là khó xử.

Chủ toạ quyết định cho phiên toà tạm nghỉ. Cung Ân Thần rút điện thoại ra, một tin nhắn gửi tới.

Hàn: [ cô có làm theo những lời tôi nói.]

Cung Ân Thần: [ Có.]

Hàn: [ Tốt lắm, ngoan ngoãn nghe lời tôi đi rồi tôi sẽ chỉ cho cô cách để cứu Thẩm Hạ Thiên và con trai cô.]

Cung Ân Thần: [ Được.]

Cô nhắn xong thì cất máy, đi ra khỏi phiên toà tìm nhà vệ sinh. Khi bước vào, Hướng Tư Lan đang đứng trước gương chỉnh trang cho mình, nhìn cô, cô ta nhếch mép.

" Cung Ân Thần, đã lâu không gặp."

Cô đi tới, mở nước lên, " Sao, gặp tôi có vui không? Cô với tên Tôn Niệm Hàn sao rồi? Còn ân ái chứ?"

Hướng Tư Lan đang chuốt mi thì tay khựng lại, cô ta hạ tay xuống, nhìn sang cô, " Cô đoán đi."

" Nghe nói vì để giúp cô trở thành luật sư quốc tế, anh ta đã tốn kha khá đấy. Chắc các người vẫn còn rất sâu nặng."

Hướng Tư Lan khuôn mặt đột nhiên lạnh đi, cô ta nói, " Các người vẫn luôn hiểu nhầm anh ấy, nhiều năm vậy rồi, không bao giờ để cho anh ấy một con đường. Cả cô và Tiêu Tiểu Diệp đều chỉ biết chỉ trích anh ấy."

" Ồ, vậy cô nói xem tôi nên suy nghĩ như nào hả?" Cung Ân Thần tắt nước, chống tay xuống thành nhìn cô ta.

" Cung Ân Thần, năm năm qua, Tôn Niệm Hàn sống không ổn chút nào. Vì Tiêu Tiểu Diệp, anh ấy đã vứt bỏ tất cả, vứt bỏ gia tộc, vứt bỏ nghề bác sĩ mà anh ấy luôn mong muốn, thậm chí là vứt bỏ luôn chính mình. Anh ấy đã phải trả giá cho những sai lầm của mình." Không biết tại sao Cung Ân Thần lại thấy đôi mắt của Hướng Tư Lan đỏ lên, ửng nước.

" Cô nói gì cơ?" Cung Ân Thần khó hiểu.

Hướng Tư Lan bật cười, " Cô nên biết, bao năm qua, Tôn Niệm Hàn chưa từng hết yêu Tiêu Tiểu Diệp, chưa một lần nào. Anh ấy làm như vậy, đều là vì cô ta. Cô biết không, Bạch Niên Vũ có thể cho Tiêu Tiểu Diệp hạnh phúc như ngày hôm nay là vì Tôn Niệm Hàn đã phải từ bỏ tình yêu một đời của mình. Cô ta hạnh phúc bao nhiêu thì chính là đổi lấy từ bấy nhiêu đau thương của anh ấy."

" Cô đang nói cái gì vậy?" Cung Ân Thần nghĩ dường như mình đã ngờ ngợ được điều gì rồi.

Hướng Tư Lan đi tới sát cô, " Nhắn với Tiêu Tiểu Diệp rằng hãy sống thật hạnh phúc, sống cho tốt vào, nếu không tôi sẽ xé xác cô ta ra."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.