Hào Môn Khế Ước: Thẩm Gia Ôn Nhu!

Chương 70: Trúng bẫy




Cung Nhị Thần trốn ở Bắc Kinh đã hơn hai tháng. Mỗi ngày khi ra đường cô đều phải quan sát, cô sợ người của Lạc Y sẽ tìm đến.

Cung Nhị Thần suy sụp ngồi trên giường, tại sao cô ta lại rơi vào bước đường ngày hôm nay chứ? Chỉ vì cô nghe theo lời Lạc Y, sửa đổi khuôn mặt của mình và tiếp cận người kia sao?

" Cô nên nhớ, tôi có thể chặt đứt tay chân cô bất cứ lúc nào!" Người đàn ông tên Justin đó mấy ngày trước đã sai người tới đe doạ cô, buộc cô phải tránh xa Lạc Y.

Cô nghiến răng tức giận, bây giờ đến cả gương cô cũng không muốn nhìn, mỗi lần nhìn gương, cô lại thấy một khuôn mặt lạ lẫm, khuôn mặt đã mang tới cho cô tất cả những bi kịch ngày hôm nay. Nếu không vì....cô ta thì làm sao cô lại rơi vào khổ sở thế.

Sầm...

Cửa đột nhiên bị đá văng, Cung Nhị Thần run lên, từ ngoài cửa, một người phụ nữ đi vào, sau cô ta là hai người đàn ông.

" Chà, khuôn mặt này quả thật giống với em gái của tôi mà!" Người phụ nữ hạ kính xuống, khoé môi cong lên, giọng điệu đầy khinh thường.

Cung Nhị Thần nắm chặt góc chăn, miệng vì sợ mà lắp bắp, " Cô...là ai?"

Cô ta đi tới đứng trước mặt cô, nụ cười ngạo mạn khiến cô ta sởn gai ốc, " Tôi là chị gái của Cung Ân Thần, Cung Ngọc Thần."

Cung Nhị Thần sợ hãi, vội xuống giường, quỳ gối cầu xin cô ta, " Làm ơn, tôi đã không còn dính dáng đến cô ta nữa, hãy tha cho tôi."

Cung Ngọc Thần lùi về phía sau, " Cô nghĩ tôi đến đây là để bảo vệ con ả đó sao?"

" Hả?" Cung Nhị Thần ngạc nhiên.

" Tôi muốn cô giúp tôi giết chết một người." Cung Ngọc Thần thu lại nụ cười, giọng nói trở nên tàn nhẫn.

" Ai?"

" Lạc Y."

Cung Nhị Thần vì sợ hãi mà tay run run.

" Nếu bây giờ cô giết được cô ta thì tôi sẽ chu cấp tiền cho cô rời khỏi Trung Quốc, thậm chí còn sẽ đưa cô đi phẫu thuật lại một khuôn mặt mới." Cung Ngọc Thần ngồi xuống, ngón tay nhọn đẩy cằm cô ta lên. " Giết Lạc Y, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi."

Cung Nhị Thần gật đầu.

" Lạc Y kia giết rất dễ, cô hẹn gặp cô ta rồi hãy dùng cái này giết chết." Cung Ngọc Thần lấy từ trong túi xách ra một khẩu súng nhỏ, đặt vào tay của cô ta.

" Cô sẽ thu xếp cho tôi đúng không?" Cung Nhị Thần nắm chặt khẩu súng.

" Đúng vậy."

Cung Ngọc Thần đứng dậy, quay lưng định rời đi thì như nhớ ra điều gì, cô ta thả xuống một tấm vé máy bay dưới sàn nhà, " Hãy làm tất cả những chuyện đó ở Singapore."

Cung Nhị Thần gật đầu.

Cung Ngọc Thần đi khỏi phòng. Cô ta nhìn cái khu ổ chuột mà Cung Nhị Thần đang chui rúc ở đây thì ánh mắt không khỏi khinh thường. Cô ta mở cửa xe đi vào, trong đó đã có người ngồi sẵn.

" Mọi chuyện đã xử lí xong?" Người đàn ông ngồi trong đó lạnh nhạt hỏi.

" Ừ." Cung Ngọc Thần gật đầu.

" Được rồi. Tiếp theo cứ để tôi lo liệu."

Cô ta nhìn người ngồi bên cạnh mình, hắn là kẻ đã kéo cô ra khỏi vũng bùn năm năm trước. Cung gia phá sản, cô ta trở nên nghèo đói, không ai giúp đỡ. Thái An thì chết không thấy xác, mẹ cô bệnh tật triền miên đẩy cô vào con đường bán thân. Nếu không nhờ có người này chuộc cô thì có lẽ cô giờ đã thân tàn ma dại từ lúc nào. Tất cả đều là do Cung Ân Thần gây ra, nếu không vì nó thì sao Cung gia có thể....

" Cung Ngọc Thần, trả thù xong cô sẽ làm gì?" Anh ta đột nhiên hỏi cô.

Cung Ngọc Thần cũng không biết, nếu như cô ta trả được nợ máu xong sẽ như thế nào nữa... Ý nghĩ của cô đó chính là tìm đến cái chết.

" Tự tử." Cô trả lời.

" Như thế nào?"

" Nhảy cầu, quyên sinh."

Ánh mắt người kia hiện lên tia thích thú, " Chà, tôi thật sự rất muốn xem cảnh cô chết. Nhất định sẽ rất kích thích đây."

" Jack, anh thật bệnh hoạn." Cung Ngọc Thần run lên, miệng lẩm bẩm.

" Hahaa. Tâm lý tôi có vấn đề không phải là chuyện gì quá ngạc nhiên. Cô đừng quên, tôi là nhà khoa học thiên tài. À, chắc cô không biết, mạng sống của Thẩm Hạ Thiên bây giờ đang nằm trong tay tôi." Jack cười lớn, bộ dạng càng ngày càng trở nên kì dị.

Cung Ngọc Thần kinh ngạc, " Anh nói cái gì?"

" Bệnh của anh ta, bây giờ chỉ có con chip của tôi mới cứu được. Trước đây tôi đã tạo ra một cái để cứu con trai của anh ta, bây giờ là Thẩm Hạ Thiên. Bọn họ muốn sống hay chết đều phụ thuộc vào tôi."

" Anh..."

" Cô muốn tôi cứu hắn hay giết hắn đây?"

" Tôi..."

Tay của Jack nắm lấy cằm cô, lực đạo mạnh khiến Cung Ngọc Thần cau mày, " Tôi sẽ cứu hắn, hơn nữa còn sẽ tuồn tiền vào cho hắn. Bởi vì, ai bảo hắn lại quen biết bảo bối của tôi chứ!"

" Bảo bối?" Cung Ngọc Thần thắc mắc.

" Hehe, đó là cô gái hợp làm tiêu bản của tôi nhất. Là Tiểu Khê xinh đẹp!" Jack mỉm cười, ánh mắt đột nhiên trở nên rất nguy hiểm, " Tôi sẽ đoạt cô ta về, nhốt cô ta trong phòng thí nghiệm, để cô ta trở thành chuột bạch."

Cung Ngọc Thần luôn biết Jack là một kẻ điên nhưng không ngờ lại tới mức độ này. Hắn buông cằm cô ra, cô cảm thấy cằm mình như bị bóp chặt.

" Để Tiểu Khê chui đầu vào rọ thì trước mắt, chúng ta phải hướng tới con cáo lớn. Thẩm Hạ Thiên, nhất định tôi sẽ khiến hắn phải dụ được Tiểu Khê cho tôi." Jack mở điện thoại ra, soạn tin nhắn, vừa lẩm bẩm.

Cung Ngọc Thần thấy được văn bản anh ta gửi đi. Nó được gửi tới cho một người tên W với nội dung là: | Chuẩn bị bẫy cáo già.|

Cô ta ngỡ ngàng, mồ hôi trên trán chảy xuống, hai tay đan vào nhau run run.

" Sắp tới, khi Lạc Y bị giết, tôi cần cô tìm một người làm nhân chứng, trùng hợp để người đó thấy Cung Nhị Thần giết cô ta, lúc đó, sẽ rất vui cho mà xem." Jack cất điện thoại, tay cầm lấy tay của Cung Ngọc Thần.

Cô ta gật đầu, " Được."

" Chà, sắp tới sẽ có nhiều chuyện hay xảy ra." Jack mân mê từng ngón tay của Cung Ngọc Thần. " Nghĩ tới, nghe thật háo hức."

******

Cung Nhị Thần lên máy bay bay từ Bắc Kinh đến Singapore, khi vừa đáp máy bay xuống, cô ta đã liên hệ ngay cho Lạc Y.

" Tôi có chuyện muốn gặp cô, hãy tìm địa điểm ở một nơi kín đáo."

" Có chuyện gì?"

" Tôi đã tìm được một tài liệu mật của Thẩm Hạ Thiên liên quan đến con chip hệ thống Mafia."

" Được."

Lạc Y đồng ý rất thoải mái khiến Cung Nhị Thần hơi lo ngại. Tối hôm đó, cô ta tới điểm hẹn ở công viên vắng. Lạc Y đã chờ sẵn ở đó. Chẳng hiểu sao lần nào gặp, cô ta cũng mặc đồ trắng vậy. Cung Nhị Thần liên tưởng đến cảnh máu nhuộm đỏ váy của cô ta thì trong lòng hơi sởn lên.

" Cô đến rồi." Lạc Y nhìn thấy bóng cô ta thì lạnh nhạt nói.

" Ừ."  Cung Nhị Thần gật đầu, tay cô ta ở phía sau đang cầm khẩu súng.

" Tài liệu đâu?" Lạc Y không chút đề phòng tiến lại gần cô.

Cung Nhị Thần cắn răng, hướng súng về phía Lạc Y. Dưới con mắt kinh hoàng của cô ta, cô bóp cò.

Đoàng....

Máu chảy tràn ra thấm đỏ váy trắng như những gì cô ta tưởng tượng. Lạc Y mắt mở to, ngã xuống. Cung Nhị Thần đi tới muốn nhìn xem cô ta đã chết thật chưa thì bị cánh tay của Lạc Y bắt lấy cổ chân.

" Tại...sao?" Cô ta mấp máy, máu từ trong miệng cứ chảy ra.

Cung Nhị Thần sợ hãi đá tay của Lạc Y ra, " Cô đừng trách tôi, là cô ép tôi."

Lạc Y tắt thở, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Cung Nhị Thần. Cô ta thả súng xuống bên cạnh xác của Lạc Y.

Cung Nhị Thần bỏ chạy, một chiếc xe đen chạy đến chỗ cô, cửa mở ra. Cô lao vào. Chiếc xe dùng tốc độ nhanh nhất để thoát khỏi đó.

Lạc Y, là cô ép tôi....

Cung Ân Thần vào lúc 7h tối thì bỗng nhiên nhận được cuộc gọi.

" Ai vậy?" Cô cẩn thận nghe máy.

" Tôi là Cung Ngọc Thần." Đầu bên kia lên tiếng.

" Có chuyện gì?" Cung Ân Thần trầm xuống, kể từ 5 năm trước, cô đã không gặp lại cô ta.

" Tôi có chuyện muốn nói với cô, tới công viên D gặp tôi."

" Tại sao tôi phải tới?"

" Tôi có thứ mà Thẩm Hạ Thiên đang rất cần."

Cung Ân Thần chợt cảm thấy một điều gì đó không đúng, " Thứ gì?"

" Chắc cô không biết anh ta bị bệnh tim rất nặng. Ba năm trước sắp được chữa khỏi thì phải nhường lại con chip M2B cho con trai cô. Bây giờ, nếu không có thêm một con chip nữa thì anh ta rất nhanh chóng sẽ tắt thở."

Cung Ân Thần nắm chặt điện thoại. " Tại sao cô lại có nó, hơn nữa con chip M2B ấy chỉ có duy nhất một cái."

" Cô cũng thật ngây thơ. Cung Ân Thần, mấy năm qua, vì cô mà tôi đã trở nên tàn tạ, cô biết người cứu tôi là ai không? Đó chính là Jack Din, người đã phát minh ra con chip đó. Thẩm Hạ Thiên đặt ở Jack một con chip mới, nhưng thật bất cẩn, tôi đã ăn trộm nó, nếu muốn cứu sống anh ta thì cô phải nghe tôi."

" Được."

" Ngay bây giờ, tới công viên D. Còn nữa, không được nói cho ai biết, đặc biệt là Thẩm Hạ Thiên. Nếu cô vi phạm, tôi sẽ phá huỷ nó."

" Tôi nghe cô."

Cung Ân Thần lấy áo khoác rồi xuống tầng thấy Thẩm Hạ Thiên và Tiểu Màn Thầu đang xem TV, còn Justin thì không thấy đâu.

" Em ra ngoài có việc." Cô nói.

" Em đi đâu?" Thẩm Hạ Thiên hỏi.

" Một người bạn muốn gặp em."

" Đi lâu không?"

" Sẽ không lâu đâu."

" Để Lãnh Phong đưa em đi."

" Không cần, em tự gọi xe."

" Tuỳ em."

Cung Ân Thần đi ra tới cửa biệt thự thì xe cũng vừa đến. Cô đọc địa điểm cho bác tài. Cả quãng đường đi, cô tự hỏi điều gì sẽ chờ mình ở trước.

Thẩm Hạ Thiên từ lúc cô đi thì bắt đầu thấy lạ. Mỗi lần lo lắng, Cung Ân Thần đều sẽ vân vê ngón tay. Có lẽ nào...

Anh đứng dậy, dặn Tiểu Màn Thầu, " Con ở nhà với cậu nhỏ, ba đi có việc."

Tiểu Màn Thầu ngoan ngoãn nghe lời.

Vừa lúc này Justin cũng đi từ ngoài sân vào, " Cung Ân Thần lúc nãy bộ dạng rất lạ."

" Anh biết. Ở nhà trông Tiểu Màn Thầu, anh đi xem cô ấy." Thẩm Hạ Thiên gật đầu, giao con trai cho Justin.

" Được."

Lãnh Phong đang ở hầm xe để kiểm tra lại các phụ kiện xe thì thấy Thẩm Hạ Thiên đang gấp gáp chạy tới.

" Lãnh Phong, lấy xe đi, chúng ta đuổi theo phu nhân." Thẩm Hạ Thiên ra lệnh.

Lãnh Phong biết chuyện chẳng lành nhanh chóng nổ máy rời khỏi biệt thự.

Thẩm Hạ Thiên vì lúc trước lo lắng cho Cung Ân Thần nên đã gắn sẵn một chip theo dõi trong điện thoại của cô. Anh bật định vị lên, đuổi theo cô.

Tuy nhiên khi bọn họ chạy tới công viên D thì đột nhiên vang lên tiếng súng.

" Không hay rồi." Thẩm Hạ Thiên mở cửa xe, chạy về nơi vang lên tiếng súng. Khi tới đó thì anh thấy một người mặc váy trắng nằm trên vũng máu, đang quỳ trước mặt người đó chính là Cung Ân Thần. Cô đang bấm điện thoại.

" Alo, làm ơn hãy cho xe cấp cứu tới công viên D, có người bị bắn ở đây. Làm ơn!" Tiếng cô khẩn thiết.

Thẩm Hạ Thiên đi đến, người nằm ở dưới đất là Lạc Y. Cô ta một thân đầy máu, mắt mở to.

" Thẩm Hạ Thiên, cô ta chết rồi." Cung Ân Thần ngước lên nhìn thấy anh, đôi mắt vô hồn.

" Aaaaaaaaaa" Một tiếng thét vang lên.

Cả hai người đều hướng về phía người vừa thét lên.

" Cung Ân Thần, tại sao cô lại giết cô ta?" Người hét lên là một cô gái, cô ta một bộ dạng sợ hãi nói.

" Không phải, lúc tôi đến đây rõ ràng đã thấy cô ta ở đây rồi." Cung Ân Thần lắc đầu, cái gì chứ, lúc cô nghe tiếng súng đi lại đây thì Lạc Y đã gục trong vũng máu rồi.

Nhưng cô gái kia vẫn khẳng định, " Rõ ràng tôi thấy đó là cô. Tôi không nói dối, người bắn cô ta chính là cô."

Tiếng xe cứu thương và cảnh sát vang lên.

Lãnh Phong đi tới báo cho Thẩm Hạ Thiên.

Anh gật đầu, nhìn một cảnh máu me trước mặt rồi chuyển sang Cung Ân Thần.

" Em bị gài rồi." Anh nói.

Cung Ân Thần im lặng.

" Cảnh sát đây." Hai người mặc cảnh phục chạy đến, nhìn cảnh trước mặt, vẻ mặt nghiêm trọng.

Bác sĩ cũng vừa lúc đó đi tới, kiểm tra xác Lạc Y, " Muộn rồi, nạn nhân đã tử vong."

Cung Ân Thần nắm chặt tay lại.

Thẩm Hạ Thiên dìu cô đứng dậy, cảnh sát đi tới.

" Hai vị khoan hãy đi, chúng tôi nhận được điện thoại báo án. Cô gái kia..." cảnh sát chỉ về phía cô gái đã hét lên, " Cô ấy nói người gây ra án mạng chính là cô."

Cung Ân Thần căm tức song bây giờ cô đã rơi vào vòng nguy hiểm, cô chỉ có thể bình tĩnh nói, " Tôi vô tội."

" Trước hết cô hãy theo tôi về đồn cảnh sát." Cảnh sát lấy còng tay ra.

" Cung Ân Thần, cứ tạm thời đi tới đó một lúc. Anh sẽ đưa em ra nhanh thôi." Thẩm Hạ Thiên nhỏ giọng bên tai cô.

Cung Ân Thần ngước mắt lên nhìn anh, " Anh phải tin em vô tội, người gọi em tới đây là Cung Ngọc Thần."

Thẩm Hạ Thiên gật đầu, " Kể cả em có tội thì anh cũng sẽ làm cho em vô tội."

Cung Ân Thần bị cảnh sát còng tay đưa lên xe.

Thẩm Hạ Thiên nhìn chiếc xe cảnh sát rời đi. Anh quay người lại, đi về xe của mình, Lãnh Phong đang ở trong xe, trên tay là chiếc laptop.

" Cậu chủ, camera ở đây đã bị xoá hết dữ liệu. Chúng ta phải nghĩ cách khác để chứng minh phu nhân vô tội."

Thẩm Hạ Thiên không nói gì, đôi mắt xanh của anh bỗng trở nên ngang tàn. Cung Ngọc Thần ư? Là ai cho cô cái gan gài bẫy Cung Ân Thần? Nhất định tôi sẽ khiến kẻ đó rơi xuống địa ngục.

Cách đó không xa, một chiếc xe cũng lăn bánh, " Trò vui chỉ mới bắt đầu. Thẩm Hạ Thiên, ngày tháng còn dài."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.