Hào Môn Khế Ước: Thẩm Gia Ôn Nhu!

Chương 53: Cung Ân Thần là con thiên nga đen




Cung Ân Thần bước ra khỏi chiếc xe Cadilac trong sự bất ngờ của đồng nghiệp. Thực ra bọn họ đều biết Cung Ân Thần rất giàu, mỗi ngày đi làm đều bằng xe sang nhưng chẳng phải xe của cô ấy vừa bị đâm sao, không những thế cái bộ dạng đi xuống cùng bó hoa kia cũng thật kì lạ.

Cung Ân Thần ném bó hoa lên bàn của mình rồi chửi rủa một câu, cô nhanh chóng thay bộ đồ bác sĩ của mình vào.

" Đêm qua, một bệnh nhân VIP đã được cấp cứu ở đây." Kiều Vận vừa gặp cô thì đã nói.

" Tôi biết rồi." Cung Ân Thần lạnh nhạt.

" Đêm hôm qua còn xảy ra một trận phong ba giữa Tiêu Tiểu Diệp và vệ sĩ đó. Cô không biết đâu, ngầu thật sự." Kiều Vận bỏ qua sự lạnh nhạt của cô, miệng vẫn luyên thuyên.

Cung Ân Thần mặc kệ, cứ thế đi thẳng tới phòng bệnh 701. Hôm nay, cô phải kiểm tra vết thương cho bệnh nhân này. Cô gái kia nằm trên giường bệnh, mắt hướng về phía ngoài ô cửa sổ. Mái tóc màu hạt dẻ của cô ta dưới ánh sáng trông rất yếu ớt. Nghe thấy tiếng mở cửa, cô ta hướng ánh mắt về phía Cung Ân Thần, miệng nhạt nở nụ cười.

" Là cô à?" Vu Thần nói, thanh âm trong trẻo tựa như suối.

Cung Ân Thần nhìn cô ta, " Tôi đến giúp cô vệ sinh vết thương."

Vu Thần gật đầu, " Cứ tự nhiên."

Cung Ân Thần đi tới bên giường bệnh, bắt đầu rửa qua vết thương, thay băng gạc cho cô gái kia. Cả quá trình cô làm, ánh mắt của Vu Thần đều đặt trên cô, tựa như đanh quan sát, suy xét.

" Cung Ân Thần, Cung Tử Dương còn khoẻ chứ?"

Tay của Cung Ân Thần khựng lại, cô ngước ánh mắt lo sợ nhìn cô ta. Người con gái ấy đang mỉm cười, một nụ cười nhạt nhoà.

" Cô là ai?" Cung Ân Thần nghiêm giọng.

Vu Thần vẫn duy trì nụ cười của mình, " Anh ta chưa từng nhắc tới tôi với cô sao?"

" Anh ta?"

" Hừm, nếu xét trong lò luyện sát thủ của Hắc Đế, Cung Tử Dương phải gọi tôi một tiếng giáo quan, còn nếu ra khỏi Hắc Đế thì anh ta sẽ gọi tôi là bạn gái cũ đấy." Vu Thần bình tĩnh nói.

Cung Ân Thần lùi ra sau một bước, Cung Tử Dương chưa từng nhắc tới người con gái này với cô. Hay nói chính xác hơn là cuộc sống của anh những năm xa nhà. Bây giờ, một Vu Thần xuất hiện, không biết sẽ báo hiệu cho cô điều gì.

" Cung Ân Thần, cô không cần phải sợ tôi, tôi chẳng làm gì cô cả, và cũng lười làm gì cô."

Cung Ân Thần nhìn cô ta, " Cô có liên quan với Thẩm Hạ Thiên."

Vu Thần biết ngay mà, cô nàng này không phải dạng vừa.

" Cô có thể là sát thủ của anh ta, sát thủ độc quyền được mua từ lò luyện Hắc Đế."

"...."

" Việc cô và người đàn ông tên Tụ Lăng kia tới bệnh viện này đều nằm trong sự sắp đặt của anh ta và Tứ đại gia tộc."

Vu Thần bật cười, ánh mắt sáng rỡ nhìn cô, " Cung Ân Thần, cô rất thông minh, đoán gần đúng rồi đấy, chỉ thiếu mỗi một chi tiết nữa thôi."

" Ồ."

" Mà chi tiết này, rất nhanh thôi, Thẩm Hạ Thiên sẽ nói cho cô biết. Lúc ấy, thiết nghĩ, cô sẽ rất sốc đấy."

" Cung Ân Thần, Hạ Thiên từng nói: cô vì anh ấy mà nhuốm đen thế giới của mình, mà anh ấy vì cô, muốn trả lại cho cô sắc xanh của ánh sáng. Hết thảy tất cả mọi điều anh ấy làm đều chỉ vì một lí do đó là cô. Và cho tới tận bây giờ, hơi thở của anh ấy vẫn là vì cô mà duy trì. Nếu không, có lẽ cô đã sớm nhận được tin chồng cũ của mình chết từ lâu rồi."

Cung Ân Thần đi ra khỏi phòng bệnh, Kiều Vận đang đứng nơi cuối hành lang nghe điện thoại, thấy cô thì tắt máy.

" Chắc cô đã nghe chuyện tối qua rồi phải không?" Kiều Vận ý là nhắc đến chuyện náo loạn của Bạch Niên Vũ và Tiêu Tiểu Diệp tối qua mà.

" Ừ."

" Bọn vệ sĩ của Bạch gia làm gắt như vậy là bởi vì sợ sát thủ của Hắc Đế trà trộn vào lợi dụng thời cơ mưu sát. May mà tôi ở đó, có ám hiệu ra lệnh với bọn chúng nếu không thì Tiểu Diệp cũng mơ mới phẫu thuật được cho Bạch Niên Vũ và anh ta có thể đã trở thành một trong số thi thể trong nhà xác rồi."

Cung Ân Thần nhìn anh ta, " Chẳng qua anh là em họ của Bạch Niên Vũ thôi mà."

Kiều Vận nhìn lại cô, " Ha, quên mất, Kiều Vận tôi vẫn là Nhị công tử của Tôn gia."

" Chẳng khác thằng anh của mình một chút nào." Cung Ân Thần bĩu môi.

" Ha." Kiều Vận cười khô khan.

Cung Ân Thần đi đến nửa đường thì gặp Tiêu Tiểu Diệp. Cô vừa bước ra khỏi phòng họp, nhìn chắc mệt lắm, tối qua cô có dặn cô ấy rằng sẽ có buổi phỏng vấn thực tập sinh.

Tiêu Tiểu Diệp coi bộ vẫn còn hơi khó ở nên Cung Ân Thần đành biến trước, chào hỏi loa qua rồi chạy, tuy nhiên cô vẫn kịp đề cập đến chuyện Bạch Niên Vũ.

Cung Ân Thần thiết nghĩ mình cũng nên quan tâm đến Bạch Niên Vũ một chút, vì dù sao anh ta cũng từng cứu hai mẹ con cô một mạng. Cô tìm tới phòng bệnh của anh ta, mở cửa. Lâm Thiên Dương và Chấn Tưởng Dạ đều ở đó, cả ba người đó đều nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên.

" Sao, sự xuất hiện của tôi khiến các người bất ngờ ư?" Cô tự nhiên đi vào, mỉm cười.

Chấn Tưởng Dạ liếc xéo cô, " Dung phu nhân cao quý thế làm sao chúng tôi không ngạc nhiên cho được."

Cung Ân Thần nhếch môi.

Lâm Thiên Dương trái lại thì chỉ nhìn cô cười nhạt.

" Dung phu nhân đại giá quang lâm nơi đây không biết là có chuyện gì vậy?" Bạch Niên Vũ tuy sắc mặt nhợt nhạt nhưng vẫn còn hơi sức để châm chọc cô.

" Tối qua các người nổ súng ngay tại quán bar của tôi, cảnh sát bây giờ cũng chật kín nơi quán để điều tra khiến quán chúng tôi phải trì hoãn, lỗ tiền kha khá. Vậy các người thử nói xem tôi đến đây làm gì?" Cung Ân Thần nở một nụ cười rồi nói.

Trước đây, trước mặt ba người này, cô chưa từng dám nói những lời như thế, vì lúc đó, bên cạnh cô là Thẩm Hạ Thiên, nhưng bây giờ, cô có thể ung dung đàm tiếu với bọn họ. Vứt bỏ hết sự im lặng, ngại ngần của những năm về trước, điểm tô cho mình lớp áo giáp chắc khoẻ, cô bình tĩnh cất lời.

" Giờ thì tôi đã hiểu tại sao, năm năm trước, mặc dù sản nghiệp cả đời của ba có thể bị cuỗm đi nhưng mà Thẩm Hạ Thiên vẫn không quan tâm mà lại đi quan tâm cho cô rồi." Lâm Thiên Dương vứt bỏ nụ cười đạm bạc, ánh mắt sáng bừng nhìn cô.

" Vì Cung Ân Thần là thiên nga đen." Chấn Tưởng Dạ nhắc lại lời nói mà cách đây rất nhiều năm Thẩm Hạ Thiên trong cơn say đã từng nói với bọn họ.

Cung Ân Thần nét mặt không đổi, " Vâng. Nhưng mà, tối ngày hôm qua, vụ ám sát của các người đã thành công lọt vào mắt của một sát thủ rồi đấy. Sáng nay kẻ đó đã gửi tới cho tôi một khoản tiền để tiền cung cấp video vụ ám sát tối qua cho hắn đấy."

Ngay khi Cung Ân Thần vừa nói xong, căn phòng đột nhiên lặng như tờ. Cô nhếch môi, " Đây chắc chắn là một tin giật gân phải không?"

" Lục Ẩn là người ám sát anh, tối qua cũng bị vệ sĩ kéo vào xe chạy biến. Còn anh thì nhập viện. Bây giờ kẻ đứng ngoài đang rất hả hê xem các người đấu đá đấy." Lâm Thiên Dương suy nghĩ rồi nói.

Cung Ân Thần gật đầu, mở máy điện thoại ra, đưa cho bọn họ xem tin nhắn và số điện thoại.

" Số này."

Chấn Tưởng Dạ nhận điện thoại của cô, xem xét rồi nhanh chóng ghi nhớ con số. Anh ta trả điện thoại cho cô.

Cung Ân Thần nhận lại, quay người định ra khỏi phòng thì thanh âm của Bạch Niên Vũ đã níu chân cô lại: " Thẩm Hạ Thiên tối qua đã đến đây. Hơn nữa.... anh ta bây giờ phải di chuyển bằng xe lăn."

Cung Ân Thần sững người lại, hai tay cô chẳng hiểu sao nắm chặt.

" Cung Ân Thần, nếu có dịp hai người quay trở lại bên nhau, lúc lên giường cởi quần áo, cô nhớ xem kĩ càng hai chân của Hạ Thiên nhé!" Chấn Tưởng Dạ bật cười nhưng trong lời của anh ta không hề có chút nào là vui vẻ.

Cung Ân Thần quay người lại, kinh diễm nở một nụ cười: " Ồ, Chấn thiếu phải hiểu rằng: họ Cung tôi khi lên giường thường tắt đèn."

Lâm Thiên Dương cười phụt, " Con mẹ nó! Duyệt!"

Cửa đóng lại. Ba người đàn ông nhìn nhau.

" Các anh nghĩ Thẩm gia kia có hi vọng không?" Chấn Tưởng Dạ quay sang hỏi.

" Có."

" Có."

Bạch Niên Vũ và Lâm Thiên Dương đồng loạt trả lời.

Chấn Tưởng Dạ mơ hồ, giọng nói có chút thất vọng, " Sao chỉ có mình tôi cảm thấy không vậy?"

Phòng bệnh 701

" Vu Thần, cô quả nhiên mạng tốt!" Người đàn ông mặc áo bác sĩ đứng trước giường.

Vu Thần nhìn anh ta, " Dạ Minh, bộ dạng của anh thế này tôi nhìn không quen."

Dạ Minh biết bây giờ mình chẳng khác gì một tên thiếu gia được bao bọc kĩ, không còn thấy bóng dáng của sát thủ số 1 Hắc Đế nữa. Tuy nhiên, tay anh ta bây giờ là một con dao và nó đang dính máu.

Trên bụng Vu Thần lúc này cũng đang không ngừng chảy máu. Nhưng vẻ mặt của cô ấy vẫn rất bình thường.

" Vu Thần, lúc nãy tôi chẳng qua chỉ lấy con chip kiểm soát ra khỏi người cô." Dạ Minh lấy chiếc khăn từ trong túi áo ra lau vết máu rồi đi tới chiếc bàn trà giữa phòng bệnh thả vào cốc nước con chip đang dính máu. Cốc nước cứ thế nhuộm một màu đỏ.

Vu Thần mỉm cười nhẹ nhìn Dạ Minh, " Lần này ông già sai anh tới đây làm gì?"

" Tiếp cận Tiêu Tiểu Diệp và...." Dạ Minh nói đến đây thì ngừng lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn Vu Thần. " Ám sát con trai của Thẩm Hạ Thiên và Cung Ân Thần."

Vu Thần tay nắm chặt lại, " Nó chỉ là đứa trẻ 4 tuổi."

Dạ Minh không nói gì, ánh mắt sâu thẳm nhìn phía Vu Thần, " Con của chúng ta cũng từng chỉ là một giọt máu, ông già còn giết được, nói gì một đứa trẻ 4 tuổi. Hơn nữa, Vu Thần, cô còn là con gái ruột của ông già. Đến người nhà còn không buông tay thì nói gì đến một đứa trẻ không máu mủ."

Vu Thần nghiến răng, " Nói tôi biết, làm cách nào để cứu thằng bé ấy!"

Dạ Minh đi tới nắm chặt lấy cằm của Vu Thần: " Có đấy! Mẹ đổi con!"

Vu Thần mặt biến động.

Dạ Minh thả cằm cô ra, nhẹ đặt lên trán cô ta một cái thơm nhẹ.

" Tạm biệt, tôi vẫn là phải đi hoàn thành nhiệm vụ. Tiêu Tiểu Diệp vẫn là sẽ rất bất ngờ khi gặp lại tôi đấy."

" Dạ Minh!"

" Yên nào!"

Vu Thần đột nhiên chìm vào giấc ngủ, Dạ Minh rút từ cổ cô ra một chiếc kim nhẹ. Anh ta đặt cô nằm xuống, chỉnh lại chăn cho cô rồi thở dài bước ra khỏi phòng bệnh. Trên áo blouse của anh ta, biển tên màu vàng nổi bật chứng minh thân phận: " Bác sĩ thực tập - Dạ Minh Thụ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.