Hào Môn Khế Ước: Thẩm Gia Ôn Nhu!

Chương 48: Nụ cười ẩn ý




Cung Ân Thần nhìn cô gái trước mắt, tay bỗng nhiên đưa lên, véo một cái rõ mạnh vào má của Cung Nhị Thần.

" Á!" Cung Nhị Thần kêu lên, tay xoa xoa bầu má đã đỏ ửng của mình.

Kiều Vận ngơ ngác, " Cô làm gì vậy?"

Tiêu Tiểu Diệp ánh mắt cũng như muốn hỏi điều đó.

Cung Ân Thần cảm nhận được, đó là da mặt thật, cô gái này thực sự có gương mặt giống cô chứ không phải là mặt nạ. " Tôi chỉ muốn xem đây có là thật hay chỉ là mơ." Cô cười một cách hồn nhiên.

" Bà cô, dù có làm vậy thì cô cũng nên véo mình chứ đừng véo người." Kiều Vận ánh mắt đầy khinh bỉ cô.

Cung Ân Thần cười.

" Chị à, chúng ta có duyên đấy, sau này nhất định là sẽ gặp lại." Cung Nhị Thần cũng cười rạng rỡ nói. Nhưng Cung Ân Thần lại thấy trong nụ cười đó lại ẩn sâu tia nguy hiểm, tựa như là khiêu khích, thăm dò và đắc ý. Nụ cười đó khiến cô khó chịu và chút sợ hãi.

Tiêu Tiểu Diệp đứng bên cạnh mày nhíu lại, cô bạn của cô sẽ không bao giờ làm điều ngu xuẩn như vậy. Có lẽ, Cung Nhị Thần này có vấn đề.

Cung Ân Thần gật đầu rồi rời khỏi phòng cấp cứu. Cô gọi điện tới cho một số quốc tế.

" Có chuyện gì vậy hả em gái yêu quý?" Giọng điệu rất ngả ngớn, tựa như đang say.

" Justin, có một cô gái giống hệt em." Cô đi thẳng vào vấn đề.

Bên đầu dây kia im lặng, một hồi lâu mới nghe tiếng trả lời.

" Trên đời này, rất nhiều người giống nhau." Justin nói.

" Nhưng giống cả tên, cả mặt, ngay cả chiếc nốt ruồi nơi tai cũng giống. Anh không thấy lạ sao? Em tin trên đời này luôn có sự trùng hợp nhưng trùng hợp tới như thế này chẳng phải quá lạ sao?"

" Ồ. Thế này rất đáng nghi đấy!" Justin đáp lại.

" Liệu có phải là một âm mưu gì đó không?" Cô khó hiểu hỏi anh.

" Em chờ anh chút, khi nào có thông tin anh sẽ gọi cho em. Còn nữa, cho anh cái tên của cô gái kia."

" Cung Nhị Thần."

" Ồ, thú vị thật!"

Lúc này ánh mắt của Cung Ân Thần đột nhiên dừng lại trên dáng hình của người phụ nữ đang đi đến phòng cấp cứu, cô ta vẫn bộ dạng đẹp mắt như mấy năm trước, chỉ có điều đã thêm vạn phần quyến rũ. Chiếc váy màu đen bó sát ôm lấy thân thể cùng đôi giày cao gót bạc lấp lánh đúng là càng khiến người ta phải xuýt xoa.

" Cung Ân Thần." Lạc Y cũng bắt gặp ánh mắt của cô, mỉm cười rất tươi, đôi môi bôi son đỏ như tô điểm cho phong thái.

" Lạc Y." Cung Ân Thần lạnh nhạt.

Sau đó chân cô nhanh chóng rời đi, không lưu lại cho cô ta một ánh nhìn, vì thế nên cô không thể nào thấy được vẻ khinh miệt trong đôi mắt của cô ta hoà cùng với nụ cười xảo trá. Lạc Y nhã nhặn đẩy cửa phòng cấp cứu, đôi mắt đen tìm tới người mà mình cần phải đón về.

" Chị." Cung Nhị Thần vừa thấy cô ta đã hồ hởi.

Lạc Y đi tới chỗ Cung Nhị Thần, " Lại gây chuyện?"

" Em chỉ là ngã một cái thôi mà." Cung Nhị Thần giọng đầy nũng nịu.

Lạc Y chỉ cười nhẹ, " Về thôi."

Sau đó hai người kia rời đi.

Kiều Vận cùng Tiêu Tiểu Diệp vẫn luôn nhìn theo hai người này.

" Cái cô chị kia, tôi cảm tưởng dường như mình đã gặp ở đâu đó rồi." Kiều Vận xoa xoa cằm.

" Cô ta chẳng phải chính là nhân tình của ông trùm mỏ dầu Kay Ktash sao?" Một cô y tá bỗng dưng xen lên, giọng nói đầy bất ngờ.

Kiều Vận nghe xong thì mắt sáng lên rồi, " Tôi nhớ ra rồi. Cô ta chính là vợ cũ của Dung Dĩ. Toà nhà tôi đang ở chính là toà nhà của anh ta đó. Tôi từng thấy hai người đó cãi nhau trước cửa khu chung cư."

Tiêu Tiểu Diệp nhìn anh ta, " Kiều Vận à, anh đúng là cái gì cũng biết." Vỗ vai một cái rồi rời đi. Kiều Vận mặt đơ cứng phía sau, là sao? Nhưng chả ai trả lời anh cả.

" Lạc Y kia chính là cô ả đã độc chiếm ông chủ dầu Kay suốt một năm qua. Nửa năm trước còn bị chụp ảnh bọn họ thân mật ở bãi biển tại Chicago. Ở Mỹ, bọn họ gọi cô ta là "Quý cô dầu mỏ", cái danh xưng đó đúng là thể hiện hết toàn bộ danh phận của cô ta." Cô y tá lúc nãy bắt đầu một tràng dài.

Kiều Vận nghe một lúc thì nụ cười đã tươi hẳn hơn. Ồ, người kia muốn anh kiểm tra thông tin về cô nàng này đấy.

Cung Nhị Thần và Lạc Y di chuyển về chiếc siêu xe Bugatti bản giới hản màu xanh dương đậu ngang nhiên ở nơi bãi đỗ đã thu hút ánh mắt bao người. Hai cô gái xinh đẹp cùng chiếc siêu xe đắt tiền đúng là hợp lí bao nhiêu. Cung Nhị Thần vứt bỏ nụ cười giả tạo trên mặt.

" Chị à, Cung Ân Thần kia rất khôn ngoan đấy." Cung Nhị Thần ánh mắt chuyển lạnh, giễu cợt.

Lạc Y thì lại rất vui vẻ, " Đương nhiên rồi, cô ta là một kẻ giấu tài mà." Tay cô bắt đầu xoay vô lăng, chân nhấn mạnh chân ga, lao nhanh ra khỏi bãi đỗ. Tiếng động cơ trơn trua rất kích thích thính giác, người lái xe này chắc là đang rất phấn khích.

" Hừm, nhưng mà nhìn người thật rồi mới cảm thấy, mặt tôi đúng là giống thật." Cung Nhị Thần kéo chiếc gương trên đầu xuống, ngón tay thon dài xoa xoa hai má mình, rồi nhìn sâu vào đôi mắt. Đúng vậy, cô gái kia có đôi mắt này, trong veo và long lanh, nhìn vào tựa như nước hồ mùa thu.

" Haha, Cung Nhị Thần, cô cảm thấy tay bác sĩ người Ả Rập kia đáng tin rồi đúng không?" Lạc Y cười rất lớn, giọng điệu cũng khoa trương.

Cung Nhị Thần đóng rập cái gương lại, đúng vậy, đôi mắt này vốn không phải là của cô ta, mà là tay người Ả Rập kia dựa theo bức ảnh để biến cô thành như này. Mắt cô là đôi mắt một mí, nhìn vào chỉ cảm giác buồn ngủ, tròng mắt màu nâu nhạt chứ không phải đen láy như giờ. Để sở hữu một đôi mắt như này, cô đã phải cắn răng chờ 12 tiếng đồng hồ để thay đổi màu mắt của mình. Và để trở thành Cung Nhị Thần, cô đã phải học cách bắt chước bộ dạng của một người, từ nụ cười, cái nhíu mày hay là cả nét trầm tư nơi mi tâm. Ba năm, ba năm để từ một cô gái xấu xí, không nổi bật để trở thành người con gái trong mộng của chàng tỉ phú đào hoa. Nhưng hôm nay lúc gặp người thật, ngoại trừ dung mạo bảy phần giống ra, Cung Nhị Thần và Cung Ân Thần chẳng có gì giống nhau cả. Cô ta không có nét sầu tư nơi mi tâm giống với Cung Ân Thần, dù trước đó cô ta nghĩ mình đã rất giống, bởi vì Cung Ân Thần không buồn rầu, cô ấy là con búp bê vô cảm. Cung Nhị Thần từng phải rất khó để học cách khi cười sẽ phải cười tươi, tựa như mẫu đơn nở, nhưng mà Cung Ân Thần cười, lại là nụ cười băng giá của bông mai vào mùa đông. Cô ta nghĩ cô ta phí công rồi.

" Lạc Y, Cung Ân Thần kia không giống những gì cô nói." Cung Nhị Thần thở dài.

" Tất nhiên rồi, Cung Nhị Thần được dạy dỗ để trở thành Cung Ân Thần của năm mười bảy tuổi, là năm mà Thẩm Hạ Thiên triệt để bán trái tim của mình cho cô nàng đó với cái giá rẻ cẫng." Lạc Y nghiến răng.

Cung Nhị Thần nhếch mép, không nói gì.

Rồi đột nhiên phía sau xe bọn họ vang lên một tiếng động cơ mạnh mẽ, một con siêu xe màu trắng vọt lên bên cạnh bọn họ, Cung Nhị Thần hạ cửa kính xe xuống, chiếc xe mui trần kia đang được lái bởi một cô gái có mái tóc đen nhánh và góc nghiêng tuyệt mỹ. Đèn đỏ khiến hai xe dừng lại, người con gái đó quay sang nhìn Cung Nhị Thần. Đó là cô nàng thật sự rất đẹp. Chiếc áo khoác da cùng khăn quàng cổ màu đỏ có vẻ không hợp cạ nhau.

" Hi!" Cô gái kia cười tươi, vẫy tay.

Lạc Y cũng nhìn sang, " Ồ, Cung Ân Thần."

Cung Nhị Thần nhìn thấy Cung Ân Thần, lòng bàn tay chợt đổ mồ hôi, sao có thể nhanh như vậy chứ?

" Lạc Y, tôi đang rất muốn tìm cô nói chuyện đấy!" Cung Ân Thần nhấn một hồi còi inh ỏi.

Lạc Y vẫn thờ ơ.

" Con búp bê rách cô sắm sửa cũng thật là có tâm." Cung Ân Thần đá mắt về phía cô nàng Cung Nhị Thần.

Cung Nhị Thần phát run, cô ta biết, nhanh như vậy đã biết!

" Lạc Y, nghe nói Kay vứt bỏ cô rồi! Cô là người đàn bà tệ hại, hết lần này đến lần khác đều bị người khác đá đi." Câu nói này của Cung Ân Thần đã thành công chọc giận Lạc Y. Sự bình tĩnh trên khuôn mặt của cô ta đã trở nên méo mó. Lúc đèn xanh bật lên. Hai chiếc xe đã đuổi nhau chạy như điên trên đường.

Cung Ân Thần mấy năm nay đã luyện được trình độ đua xe thượng thừa, cho nên mặc kệ đường đầy xe, cô vẫn lách gọn ghẽ. Cung Nhị Thần nhìn bảng vận tốc trên xe, cô ta chợt thấy lo ngại cho mạng sống của mình. Lạc Y hoá điên rồi.

Việc hai chiếc siêu xe đua tốc độ đã khiến cảnh sát phải nhanh chóng cử người đuổi theo. Cung Ân Thần nhìn con Bugatti cứ bám đít xe mình thì bật cười. Cô còn chưa chơi đã. Nói rồi tay lái bỗng nhiên quẹo một cái. Lạc Y phía sau nhấn mạnh phanh, hai chiếc xe đâm sầm vào nhau. Vang lên tiếng động cực lớn, may mắn, bọn họ bây giờ đã ở ngoại thành, tại con đường lớn và chẳng có mống người nào lúc 1 giờ rưỡi chiều. Hai chiếc xe đó dừng lại ở giữa đường, khói nghi ngút bay lên, trên mặt đường, vết lốp xe hiện rõ. Cung Ân Thần từ từ mở cửa xe, rồi tay đưa lên xoa xoa phần ngực đồ sộ vừa bị va đập vào túi bảo vệ. Đi tới phía chiếc xe bên kia, mở cửa ra. Lạc Y ở phía trong vẻ mặt vẫn chưa hết bàng hoàng còn cô nàng Cung Nhị Thần thì đã ngất xỉu.

" Lạc Y, chú ý một chút, đây chỉ là giáo huấn." Cung Ân Thần mỉm cười, nghiến răng nghiến lợi.

Lạc Y nhìn cô ta, " Hà Vân, tôi chẳng qua chỉ là ngáng chân khiến cô mất 2 triệu đô thôi mà, cô lại nỡ khiến con xe giá 56 triệu đô của tôi cùng con xe 12 triệu đô của cô nát bét sao?"

Cung Ân Thần lắc đầu, " Trong nhà tôi, thứ không thiếu chính là tiền và siêu xe. Nếu thấy tiếc cái con Bugatti nhờ bán thân mà có này của cô thì nói sớm với tôi để tôi bố thí cho một con mới."

Cùng với câu nói xát muối là tiếng xe cảnh sát.

Cung Ân Thần cười tủm tỉm với cô ta, " Xem ai ra tù sớm hơn nhé!"

Cảnh sát nhanh chóng đi tới, Cung Ân Thần ngoan ngoãn cho tay vào còng, trước khi còng còn không quên xin phép gọi hai cú điện thoại.

" Tiểu Diệp à, đón hộ Tiểu Màn Thầu giúp tôi nhé." Lần đầu là gọi cho Tiêu Tiểu Diệp.

Lần thứ hai: " Dung Dĩ, tôi bị tóm rồi, vì tội đua xe với vợ cũ của anh."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.