Hào Môn Khế Ước: Thẩm Gia Ôn Nhu!

Chương 20: Bắt cóc




" Kẻ đột nhập vào nơi này không phải tầm thường. Hắn có thể phá hỏng hệ thống an ninh của chúng ta rồi giết nhiều vệ sĩ như vậy, kĩ năng này chỉ có thể là sát thủ của Hắc Đế." Vu Trạch khám xét các thi thể vệ sĩ, thấy mỗi phát súng đều bắn rất chuẩn xác vào các vị trí nguy hiểm trên cơ thể, viết báo cáo rồi nói với Thẩm Hạ Thiên.

" Làm thế nào có thể căn chuẩn như vậy chứ? Mọi thứ đều quá chuẩn xác giống như...." Lãnh Phong cau mày, nói đến đây đột nhiên sống lưng ớn lạnh.

" Giống như được sắp xếp từ trước." Vu Trạch tiếp lời.

" Trúng độc rồi bị bắt cóc, làm gì có cái nào trùng hợp hơn." Thẩm Hạ Thiên bật cười, " Không cần tìm, tôi biết người gây ra những việc này là ai rồi. Lãnh Phong, đánh sập toàn bộ tài chính của Cung thị đi, tôi nghĩ, bọn họ sống đủ lâu rồi."

Lãnh Phong gật đầu, nhanh chóng rời khỏi phòng, Vu Trạch cũng cầm bản báo cáo xin đi về trước, chỉ còn lại Thẩm Hạ Thiên ngồi im lặng, vẻ ngoài trônh anh rất bình tĩnh nhưng thật tâm thì đang nổi bão. Anh sợ, cô xảy ra chuyện, lúc đó không biết sẽ còn gây ra chuyện gì.

Anh đắn đo một hồi, cuối cùng cũng nhấc máy lên gọi vào một số điện thoại. Tiếng tút vang lên rồi dừng, giọng nam bên đầu dây dường như thấm mệt mỏi.

" Thiên, ở Anh bây giờ là mười một giờ đêm."

" Tôi biết." Thẩm Hạ Thiên nói.

" Gọi có chuyện gì?" Người bên kia giọng vẫn còn ngái ngủ.

" Tới Ý một chuyến." Thẩm Hạ Thiên nói chuyện rất ngắn gọn.

Bên đầu dây im lặng hồi lâu, một tiếng thở dài xuyên qua đường dây, " Chú biết anh bây giờ đã mang thân phận gì rồi mà cứ muốn về Ý là về được hả? Cho anh một lí do đi."

" Thera phát điên rồi, vì anh mà trở thành một người không còn....không còn như trước nữa." Thẩm Hạ Thiên bất lực nói, bộ dạng của Thera bây giờ khiến anh kinh sợ, mà người cứu rỗi được cô chỉ có thể là người này.

" Anh đã không còn là Kay Lioen nữa." Giọng đáp trả mang đầy băng tuyết.

" chẳng lẽ anh muốn Thera bước một chân vào địa ngục sao? Đừng tưởng tôi không biết anh vẫn cho người theo dõi mọi nhất cử nhất động của Thera. Chắc chắn không chỉ tôi mới nhận được những bức ảnh về thi thể đó đúng không? Tôi biết, Kay anh chính là người đã đứng đằng sau dọn dẹp mọi rắc rối của Thera. Anh sắp xếp Cung Tử Dương bên cạnh Thera để làm gì tôi cũng biết." Thẩm Hạ Thiên không còn nói những lời bình giản như trước nữa mà đã chuyển sang công kích.

Người bên kia bỗng cất lên tiếng cười nhẹ, " Đúng là không thể xem thường cậu mà. Cách nhau nửa bán cầu nhưng tôi hắt xì bao cái một lần cậu cũng đều biết."

Thẩm Hạ Thiên không nói gì.

" Thực ra cậu chỉ muốn tôi cứu vợ cậu thôi đúng không?" Người thông minh đương nhiên hiểu lí lẽ.

" Không cần đến tay anh, tôi cũng có thể cứu được. Chẳng qua tính tình tôi vốn không tốt, lại không biết phân biệt máu mủ ruột rà gì nên sẽ không nương tay. Tôi chỉ nói cho anh cũng để anh biết đường mà lựa. Kẻo ngày nào đó lỡ tay, anh lại từ Anh tới Ý đặt tôi quả bom thì cũng không hay." Thẩm Hạ Thiên giọng điệu mỉa mai nói.

Tiếng cười bên kia rất vang, " Cậu thay đổi rồi. Được thôi, ba ngày nữa tôi sẽ tới Ý nhưng cậu không được tiết lộ cho Thera biết bất cứ điều gì. Con bé đó rất hăng, ngựa non háu đá nhưng rất dễ chế ngự."

" Kay Ktash, anh luôn không khiến tôi thất vọng."

" Hừ, thằng nhãi như cậu trị khó quá. Cậu như cái nhọt sau mông tôi vậy."

" Anh có thể đừng chà đạp thân phận tôi thế không hả?"

" Thói quen rồi."

" Nhưng mà Kay, chẳng lẽ cả đời này định làm bóng sau lưng thôi ư?"

"...."

" Tôi biết anh không cam tâm, nếu chín tháng trước tôi cưới Thera thì không biết giờ xương tôi đã dạt tới biển nào rồi."

" Haha."

" Haha."

" Đừng lo xa vậy, thời cơ lộ diện chưa đúng thôi."

" Ồ."

" Còn nữa, cậu có quen tên nhóc thái tử nhà họ Hứa không?"

" Sao?"

" Hắn vừa đốt cháy bảy kho hàng của tôi."

" Tên nhóc đó tôi vẫn chưa thân quen lắm. Bản lĩnh cũng không tồi."

" Hắn làm tôi nhớ đến cậu của năm nào, háo thắng, thích chứng minh sức mạnh của mình."

" Ồ."

" Thôi vậy, tôi buồn ngủ rồi. Yên tâm, vợ cậu, tôi sẽ bảo đảm."

" Ờ."

—————

Cung Ân Thần từ trong cơn mê tình dậy, thấy mình đang nằm ở một cái phòng kho cũ kĩ, ánh điện còn chập chờn nữa. Cả người cô không cử động được, như bị tê dại đi. Chắc chắn là có ai đó đã cho cô chơi thử loại thuốc gì rồi. Đột nhiên cửa phòng kho mở, một người đi vào, vóc người cao lớn, dường như vừa dầm mưa về, đồ ướt sạch. Anh ta nhìn về phía cô, thấy cô tỉnh, cũng chẳng thể hiện cảm xúc gì. Xuyên qua ánh sáng chập chờn của nhà kho, khuôn mặt của người đó cô cũng dần nhìn rõ. Đó là một người đàn ông châu Á, ngũ quan bình thường.

Hắn ngay trước mặt cô cởi áo, Cung Ân Thần hai mắt trợn tròn. Nửa thân trên của anh ta hiện lên, cơ bắp đấy, nhưng mà nhiều sẹo, có vết dài chằng chịt, có vết lại lồi lên như lỗ đạn, còn có một vết vẫn còn mới nằm ở bắp tay trái, máu chảy xuống. Anh ta sơ cứu một cách cẩn thận, rửa bông cồn đàng hoàng.

" Nếu anh không khâu vết thương lại thì nó sẽ dễ bị nhiễm trùng đấy." Cô nằm dưới đất nhìn ngược lên nói với hắn.

Bàn tay đang sơ cứu của hắn dừng lại, đôi mắt xếch có phần hơi gian tà nhìn chằm chằm vào cô, bạc môi cong lên, " Đúng là lương y như từ mẫu, không phân biệt kẻ thù nhỉ."

Khi vừa nghe giọng của hắn, cả người cô chấn kinh, thanh âm này quá quen thuộc, nếu không phải vì dung mạo đã hiện ra trước mắt cô thì cô sẽ tin đó là anh. Cô bình tĩnh lại, nở nụ cười méo mó, " Bệnh nghề nghiệp."

" Ồ." Hắn lấy băng gạc quấn quanh vết thương của mình, vừa làm vừa nói chuyện với cô, " Cô không sợ sao, vừa bị trúng độc, tỉnh dậy đã thấy mình ở một nơi xa lạ?"

Nhắc tới trúng độc, Cung Ân Thần mới nhớ ra, khi cô vừa mới đặt chiếc vòng cổ về hộp thì đột nhiên trái tim như bị bóp nghẹt lại, mạch máu trong người như bị đông cứng, không lưu thông được. Cô đau đớn ngã trên sàn, cố gượng hết sức bò trên sàn cố gắng ra khỏi phòng. May mắn thím Trương vừa đúng lúc mang cháo tới cho cô đã kịp thời phát hiện, gọi người tới. Trước lúc nhắm mắt, cô chỉ nhớ vẫn còn nằm trên sàn co quắp vậy mà bây giờ tỉnh lại đã lại bị vác tới một nơi quỷ quái.

Thấy vẻ im lặng đến sững sờ của cô, tên sát thủ kia đột nhiên bật cười.

Cô khó hiểu nhìn anh ta, " Anh cười gì?"

" Cô sợ đến nhũn người rồi sao?" Tên đó thu dọn bông băng, giọng vẫn đều đều.

" Ai nói với anh như thế?" Cô tức tối hắng giọng.

Hắn đóng hộp cứu thương một cách thận trọng, lấy cái thứ nước gì đó đổ lên vệt máu của mình trên sàn, đột nhiên trên sàn nổi bọt trắng xoá, vết máu mờ đi, như nước mưa đọng trên sàn.

Cô há hốc miệng, đừng nói với cô đó là loại dung dịch huỷ dung diệt thi trong truyền thuyết đấy. Cô không nhịn được, nuốt nước bọt.

Tên sát thủ đó cuối cùng cũng mặc đồ vào, đi tới ngồi xổm trước mặt cô. Hắn nhìn chăm chú vẻ mặt tái mét của cô, khoé môi vẫn cong cong.

" Tí nữa độc phát, cô chết rồi, tôi cũng sẽ huỷ thi như vậy đấy." Hắn nói bằng cái giọng không thể mờ ám hơn.

Cung Ân Thần hai mắt ngân ngấn nước, miệng méo xệch, " Đại ca, đừng làm vậy với tôi."

Không biết có phải bộ dạng này của cô đả động đến hắn hay không mà trong đôi mắt của tên kia có sóng nước rung chuyển, nụ cười của hắn bỗng cứng ngắc. Tưởng hắn hoá tượng rồi ai ngờ hắn bỗng dưng rút từ trong túi áo ra một lọ thuốc nước màu tím.

Cung Ân Thần lo ngại, nước mắt gì cũng rơi đầy mặt, cuộc đời cô sao chịu nhiều bất hạnh vậy.

Đột nhiên bàn tay của tên sát thủ kia bỗng đặt lên má cô, lau nước mắt, thanh âm không ấm không lạnh có chút chán ghét, " Lớn già đầu rồi còn khóc lóc."

" Anh có thấy ai tuổi xuân đang phơi phới thế này vậy mà giờ phải chết không khóc không hả?" Cô hét lên với hắn. Bàn tay lạnh ngắt thoảng mùi cồn sát trùng vẫn vương vấn trên mặt cô. Rồi véo cô một cái rõ đau, cô nghiến răng.

Hắn mở nắp bình nước tím đưa cho cô, " Uống đi."

" Không uống." Cung Ân Thần phụng phịu.

" Đây là thuốc giải."

" Không..." Cô phát hiện ra điều gì, ánh mắt thăm dò, hắn có phải chập mạch không?

Như nhận ra nghi vấn viết trên đôi mắt to tròn của cô, tên sát thủ nói một cách thản nhiên, " Không uống cũng chết, uống cũng chết, dại gì không thử một lần. Tội nghiệp thì hai mốt chết mà may mắn thì tám mươi. Chẳng có gì phải ngại."

Đấu trang tư tưởng một hồi cuối cùng Cung Ân Thần cũng chấp nhận uống. Tên sát thủ đổ một mạch vào miệng cô. Cái thứ nước này nhìn màu tím nguy hiểm thế thôi chứ uống thì cứ như nước lọc.

Vừa uống thuốc được năm phút thì mí mắt cô trĩu nặng, cơn buồn ngủ lại che mờ lên đôi mắt của cô. Cuối cùng mộng đẹp cũng kéo cô vào giấc ngủ say.

Tên sát thủ nhìn bộ dạng ngủ ngon hệt như đứa trẻ không đề phòng của cô thì ánh mắt dịu đi. Tay hắn vuốt mái tóc mềm của cô, khoé môi run rẩy, " Cung Ân Thần, anh phải làm gì với em đây."

Đột nhiên túi áo rung nhẹ, hắn cầm điện thoại lên, nhìn người gọi, ánh mắt chuyển sang nghiêm túc. Anh đứng dậy, đi ra ngoài nhà kho nghe.

" Cung Ân Thần đang ở bên cạnh anh?" Người gọi đến chính là chủ nhân cũ của hắn, Kay Ktash.

" Ờ." Anh lạnh nhạt trả lời.

" Thera bảo anh làm cái trò điên khùng này ư?"

" Ờ."

" Thẩm Hạ Thiên đã biết ai bắt cóc rồi, hắn vừa mới lung lay Cung thị của cậu xong, Cung Tử Dương, không biểu tình sao?"

" Cung thị không quan trọng." Cung Tử Dương nhìn mưa ngoài trời, tiếng nói cất lên đầy lạnh lẽo.

" Thật không hiểu nổi. Chăm sóc người cẩn thận."

" Biết rồi."

Cung Tử Dương tắt máy, bên tai anh vẫn còn nghe câu Cung thị sắp đổ. Cũng tốt, tất cả đều thuận ý anh. Hai năm sống trong hận thù, cuối cùng cũng chờ được ngày này. Anh sống chết trong Hắc Đế là để có ngày hôm nay, chờ đợi, cuối cùng cũng sắp đạt được.

Sấm vẫn rạch ngang bầu trời, Cung Tử Dương lấy bao thuốc lá từ bâu áo ra, ướt sũng cả rồi, hừ, anh vứt vào bụi rậm bên cạnh.

Chân lại lần nữa bước vào nhà kho, thấy người con gái kia vẫn ngủ một cách hăng say, anh tới gần, đột nhiên đáy mắt tối sầm, chiếc váy trắng của cô đã bị nhuốm đỏ một góc ở phía sau. Anh nhớ lúc cô đi đã bao bọc cô rồi, hơn nữa lúc đến cũng đã kiểm tra, không có vết thương nào, sao giờ lại có máu.

Đột nhiên tay của người con gái bỗng nhiên ôm tròn trước bụng, miệng cô mấp máy kêu đau. Anh vội bế cô chạy vội trong màn mưa. Anh sợ, lỡ như, trong bụng cô, có...

Anh chạy tới gõ cửa một căn nhà dưới thôn gần đó, một người đàn bà tầm đã qua sáu mươi tuổi, mái tóc đã xen lẫn xám trắng, bộ dạng ngái ngủ đi ra, nhìn thấy trước mặt mình là một chàng trai trẻ đang bế trên tay một cô gái dầm mưa tới. Bà vẫn nhớ chàng trai này, lúc chiều có ghé qua chỗ bà mua thuốc. Bây giờ lại tới nữa, lại cùng với một cô gái.

Bà ta ngạc nhiên, " Có chuyện gì vậy?"

" Cô ấy cứ ra máu không ngừng, còn kêu đau bụng." Anh vội giải thích.

Bà nhìn một hồi, bắt lấy cổ tay của Cung Ân Thần, đột nhiên nét mặt giãn nở ra, mỉm cười, " Vợ cậu đang tới kì sinh lí, lại dầm mưa lạnh, đau là đúng."

Cung Tử Dương thở phào, cái này anh cũng nghĩ đến, chỉ là anh sợ, lỡ may, cô có bầu, lại phản ứng với thuốc giải mà xảy ra chuyện gì nên mới vội vàng chạy tới nhà của người phụ nữ làm trung y này.

" Đưa vợ cậu vào đây, tôi rửa ráy cho." Bà vẫy tay bảo anh bế vào, " Thanh niên đúng là cái gì cũng bé xé ra chuyện."

Cung Tử Dương gật đầu, bế cô vào, theo chân của bà già bế cô vào nhà tắm. Bà cụ đuổi anh ra, anh bèn đứng ở ngoài chờ. Một lúc sau thấy bà cụ đi ra rồi lại quay lại với một bộ quần áo và một cái bao đen. Anh nhìn thấy cũng liên tưởng tới cái gì rồi, bèn ho khan, quay đầu đi.

" Cậu thanh niên, vào bế vợ cậu ra này, xong rồi." Tiếng bà cụ khàn khàn gọi anh.

Anh đi vào bế cô ra, cô đã được thay bộ đồ mới, tuy kiểu dáng có phần thô sơ nhưng cũng chẳng sao.

" Tóc con bé ướt, cậu chờ tôi lấy cho máy sấy rồi mà sấy tóc cho vợ kẻo ướt đầu rồi ốm ra. Bế con bé theo tôi, chờ trời tạnh rồi hai người hẵng đi sau. Mưa gió này, đừng lặn lội gì ngoài."

Anh lại bế cô lẽo đẽo theo bà. Bà đưa anh tới một gian phòng riêng, " Đây là phòng cũ của vợ chồng con trai tôi nhưng gia đình bọn nó chuyển đi nơi khác rồi nên cũng bỏ trống. Đồ của vợ cậu mặc cũng là đồ của con dâu tôi bỏ quên ở đây. Hai người cứ tự nhiên ở đây, hẵng đi sau không vội." Chiếc máy sấy bỏ trong ngăn tủ cuối cùng bà cũng tìm được.

Anh nhận máy sấy từ bà, nhanh chóng sấy khô tóc cho cô. Hơi nóng phả ra trên tay anh và tóc cô, anh dịu dàng xoa nhẹ tóc.

Bà lão nhìn anh, cười hiền, lại lấy ra một bộ đồ nam cho anh thay, " Cậu người cũng ướt như chuột lột, thay đồ đi."

Anh nhận đồ từ tay bà, nói cảm ơn.

Bà lão gật đầu rồi đi ra khỏi phòng.

Căn phòng đơn sơ giờ chỉ còn nghe tiếng máy sấy kêu ù ù.

Trong đêm mưa hôm ấy, Cung Ân Thần không bao giờ biết, đã từng có người con trai cõng cô chạy gần một cây số chỉ vì tưởng cô bị sẩy thai, từng có người con trai sấy tóc một cách cẩn thận cho cô để cô an nhiên giấc ngủ. Đến cả mãi sau này, khi người con trai đó nằm trong lòng cô, hơi thở yếu ớt, mỉm cười kể cho cô rằng: " Anh đã từng vì em mà không quản ngại mưa gió, chỉ vì sợ em đau." Cô vẫn chẳng biết.

—————-

Má Tuệ Anh: Các người lại quên má rồi, không còn để ý tới má nữa, (T-T)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.