Hào Môn Khế Ước: Quân Trưởng Chờ Đã!

Chương 44: Người về thực tại (1)




Lâm Hiểu Khê tỉnh dậy, đêm qua cô và Hứa Luật Khôi vì quá mệt nên đã chen chúc ngủ trên ghế sofa. Cô nằm trên người anh, da thịt nóng bỏng tiếp xúc với nhau. Cô chống tay dậy, nhặt đồ lên rồi đi vào nhà vệ sinh. Hoá ra Cố Trình Châu là người như vậy. Cô xả nước xuống để cho nước cuốn sạch mọi mệt mỏi trên người. Tắm xong da thịt cô đỏ ửng, cô lấy tay lau gương bị hơi nước làm mờ, khuôn mặt cô xuất hiện ở trong gương, nhợt nhạt và trắng bệch. Cô đánh răng rồi đi ra, Hứa Luật Khôi vẫn ngủ trên ghế. Cô mở tủ lạnh ra, làm một bữa sáng nhẹ từ bánh mì và trứng. Làm xong định ra kêu anh dậy thì phát hiện từ lúc nào anh đã ngồi ngay ở bàn ăn, mặc đồ và tắm rửa sạch sẽ. Cô để bữa sáng xuống, " Good morning !" Cúi người xuống hôn anh. Anh đáp lại cô, nụ hôn buổi sáng nhẹ nhàng.

" Hôm nay chúng ta được nghỉ phải không ?"

" Ừ, quân khu cho đội nghỉ 2 ngày."

" Vậy ngày hôm nay chúng ta làm gì ?" Cô chớp chớp mắt nhìn anh.

Anh không nhịn được, đưa tay lên xoa đầu cô, " Chấn Bách Niên muốn chúng ta cùng đi xem lễ đường với cậu ta."

" Ồ, một tháng nữa là cưới phải không ?"

" Ừ."

" Vậy bao giờ ta cưới ?" Cô bỗng nhiên hỏi anh.

Hứa Luật Khôi không nghĩ cô hỏi mình câu đó, " Chỉ cần em muốn thì lúc nào cũng có thể."

Lâm Hiểu Khê cười tít mắt, " Ngủ với nhau mà không chịu cưới em thì em sẽ đánh chết anh."

" Ngốc, anh làm sao có thể không cưới em được chứ."

Ăn xong thì Lâm Hiểu Khê thay đồ, hầu hết quần áo của cô ở nhà Hứa Luật Khôi đều là đồ mới. Cô mặc một chiếc áo len lông cừu trắng tinh cùng quần jean khoẻ khoắn, bên ngoài khoác jacket nhẹ. Hứa Luật Khôi mặc áo len cổ lọ cùng quần âu, áo dạ dài quá eo. Cô bẻ cổ áo cho anh, " Không ai nhận ra anh là quân nhân được." Anh tận hưởng sự chăm sóc của cô.

Lễ đường mà Chấn Bách Niên muốn thuê ở không quá xa trung tâm, nằm trong một khu du lịch hạng sang. Chấn Bách Niên thích màu mè, anh ta khoa trương hết cỡ.

" Tiệc thuỷ tinh, tôi sẽ biến lễ đường thành một lâu đài tuyết. Bao nhiêu cũng không thành vấn đề." Chấn Bách Niên đưa ra kế hoạch, vẻ hào hứng không hề che giấu.

" Đúng là người giàu có khác." Lâm Hiểu Khê nói thầm với Hứa Luật Khôi. Nhưng Chấn Bách Niên tai thính nhăn mày, " Cái gì mà giàu có, cái người này của cậu, giàu có nứt đất đổ đai, cả cái thành phố X này không ai giàu bằng." Cái con nhỏ Lâm Hiểu Khê đúng là nghĩ oan cho anh mà.

Lâm Hiểu Khê cười khúc khích hỏi anh, " Thật ư ?"

Hứa Luật Khôi sắc mặt không đổi gật đầu, " Ừ."

Cô không ngờ anh thẳng thắn vậy, ôm chặt tay anh, " Kim chủ."

Anh ngắt mũi cô, " Ngốc chết đi được."

Lâm Hiểu Khê chui rúc trong lòng anh, cô phải ôm cái chân vàng này, sau này nhà cô có lỡ phá sản thì vẫn có ông thần họ Hứa chở che.

Một người bỗng nhiên đi tới, là người ngoại quốc, anh ta theo lời giới thiệu của Chấn Bách Niên thì là nhà thiết kế, lên ý tưởng cho đám cưới của bọn họ. Lâm Hiểu Khê muốn chào hỏi nhưng vừa đưa tay ra thì người đó bỗng phấn khích kêu lên, " Linh, không ngờ cô vậy mà lại ở Trung Quốc."

Lâm Hiểu Khê không hiểu, " Anh có lẽ nhận nhầm người rồi."

Jay lắc đầu, chỉ vào vết sẹo nơi tay cô, " Không, Linh, chỉ có cô mới có vết sẹo này. Tôi làm sao quên được cô, mấy năm nay cô thế nào ?"

Cô nghiêng người sang nhìn Hứa Luật Khôi, sắc mặt anh thay đổi, giống như nghe được điều gì đáng sợ, " Em...không biết." Anh nắm chặt tay cô, " Jay, anh nhầm rồi, đây là Lâm Hiểu Khê."

Jay khó hiểu, ánh mắt ngờ vực, rõ ràng giống như không khác chút nào, từ vết sẹo cho đến khuôn mặt, nhưng cô giống như không quen anh thật, Linh rất thân với anh mà. Hay thật sự là trùng hợp, " Vậy chắc tôi nhầm." Jay thở dài, " Cô rất giống với một người bạn của tôi."

Lâm Hiểu Khê gật đầu, trên đời này thật sự có hai người giống nhau sao ?

Chấn Bách Niên muốn thay đổi bầu không khí nên chuyển sang nói chuyện về lễ cưới. Quả nhiên là anh ta vẫn muốn làm hôn lễ tuyết. Lâm Hiểu Khê cảm giác được thỉnh thoảng Jay cứ liếc cô giống như để dò xét. Cô cảm thấy không thoải mái nên có xin ra ngoài. Ngồi trước bể cá của khu nghĩ dưỡng, cô nhìn bản thân mình dưới nước.

" Đồ yếu đuối."

Cô giật mình, ai đó vừa mới mắng cô, cô nhìn xung quanh nhưng không có ai cả.

" Cô lại rơi nước mắt rồi, thứ chỉ biết khóc."

Lại nữa, cô ngồi dậy, tìm khắp nơi nhưng không thể tìm thấy một bóng người.

Lâm Hiểu Khê nhìn vào chiếc gương lớn đặt ở cửa, ngoài cô ra còn có ai đâu. Nhưng, đó mới là điều cô sợ. Cô quay lại chỗ lễ đường, bọn họ vẫn đang bàn luận. Hứa Luật Khôi vừa thấy cô thì đã dịu dàng ôm lấy, " Em mệt sao ?"

Cô lắc đầu, rồi lại gật đầu.

" Bách Niên, tôi với Tiểu Khê trở về trước. Hai người cứ bàn chuyện đi nhé !" Hứa Luật Khôi ngọi Chấn Bách Niên.

" Không đi xem đồ cưới à, về sớm thế !"

" Để sau đi."

Hứa Luật Khôi dắt tay Lâm Hiểu Khê đi, " Nếu có chuyện gì không vui em có thể nói với anh. Đừng im lặng, anh cần phải biết người phụ nữ mình yêu đang nghĩ gì."

" Em không sao, chỉ là khi người đàn ông đó gọi em là Linh, em lại có chút sợ hãi." Cô nói, " Anh nghĩ trên đời này thật sự có hai người giống nhau sao ?"

Hứa Luật Khôi lắc đầu, " Anh chưa từng gặp những người như vậy. Nhưng nếu thật sự có một người giống em thì anh sẽ thấy khó chịu."

" Tại sao ?"

" Bởi vì anh hi vọng em là độc nhất, là của mình anh, nếu có người nữa giống em thì chẳng phải lại có người có được em sao ?"

Cô không ngờ anh sẽ nói ra những lời đó, trong tâm cô lại nhớ tới anh khi vẫn còn Iraq, " Hứa Luật Khôi, em nhớ được một ít rồi."

" Ừ."

" Năm đó khi anh rời đi, đã từng quay lại tìm em chưa ?" Cô bỗng nhiên hỏi.

Hứa Luật Khôi dừng người lại, ánh mắt xa xăm, sau đó cô nghe anh tiếc nuối nói, " Đã muộn." Cho dù quay lại cũng không thể trả lại cho cô sự bình yên. Một cái quay đầu, dòng chảy luôn dữ dội. Đáy mắt anh hiện lên hình ảnh cô ở Brazil, giống như trải qua nửa đời người, " Anh vẫn đến muộn." Lâm Hiểu Khê không trách anh, nếu như cô là anh thì cũng sẽ lựa chọn quay về. Anh đến tìm cô, vẫn hơn là để mặc cô.

Con đường đi tới bãi đỗ xe chẳng mấy chốc đã hết, Lâm Hiểu Khê ngồi vào trong xe, Hứa Luật Khôi theo thói quen thắt dây an toàn cho cô. Bọn họ hôm nay trở về Tĩnh gia, Lâm Hiểu Khê vừa đi vào cổng đã thấy bà đang ngồi ngoài vườn hồng, cô đi tới, " Bà nội !"

Tĩnh phu nhân ngẩng đầu, thấy cháu gái thì cười tươi, " Tiểu Khê về rồi đấy à, lại đây, hôm nay bà làm bánh."

Cô ngồi xuống bên cạnh, cầm lấy một chiếc bánh cho vào miệng, sau đó ú ớ nói, " Bà, lần sau cho ít ngọt được không ?"

Bà nội rét cho cô một li trà hoa cúc, cô uống một hớp quả thật dễ nuốt hơn. " Bà làm bánh cứng quá, răng bà còn nhai được chứ ?"

Cô bị bà đánh yêu một cái, " Mặc dù bà đã 70 tuổi rồi nhưng không có nghĩa bà già đâu nhá !"

Lâm Hiểu Khê giả vờ bị thương, " Bà đánh Tiểu Khê."

Bà cô quả thật không chịu nổi, lại như hồi bé khẽ thổi thổi tay cô, " Ngoan, bà thương."

Lâm Thiên Dương đứng trên ban công nhìn một màn này, khoé môi cong lên. Anh muốn xuống đó ngồi cùng hai người họ.

" Yo, không trốn đi với tình nhân nữa à ?" Anh cho bàn tay lạnh lẽo của mình áp lấy hai má cô, cười tươi.

Lâm Hiểu Khê bị lạnh đến rùng mình, ai oán hét lên, " Lâm Thiên Dương, có phải anh chán sống không !"

Bà nội lắc đầu, " Hai đứa bao giờ mới chịu lớn hả ?"

Lâm Thiên Dương ngồi xuống bên cạnh cô, ăn một miếng bánh, " Cứng vậy."

" Bà nướng quá tay." Bà nội ho khan, nhất định lần sau sẽ không chểnh mảng nữa.

" Nhưng mà ngọt vừa với con. Lần sau bà nội làm ngọt như này nhé." Lâm Thiên Dương ăn xong miếng bánh, hài lòng.

" Không, giảm ngọt."

" Không."

Một cuộc đấu khẩu nữa lại xảy ra. Tĩnh phu nhân chỉ có thể bịt tai ngồi nghe.

Jay kể từ khi Lâm Hiểu Khê đi thì có chút không yên, Chấn Bách Niên đương nhiên nhận ra, anh bực bội, " Rốt cuộc là gì ?"

Jay lấy điện thoại ra, tìm tòi gì đó, " Tôi chắc chắn người đó là Linh, làm sao tôi quên được chứ." Sau đó như phát hiện gì, anh dơ điện thoại lên, " Nhìn xem, là một người mà."

Chấn Bách Niên cầm lấy điện thoại, là hình ảnh một cô gái ôm một người đàn ông đứng bên cạnh nhau cười rất tươi. Sắc mặt anh tái nhợt, " Là Tiểu Khê."

" Đây chính là Linh mà tôi nói. Ba năm trước, có hai người tìm tới tôi, bọn họ muốn tổ chức hôn lễ. Đây là Jack và Linh, không hiểu sao trước ngày tổ chức lễ cưới Linh liền bỏ trốn. Đó là đám cưới mà tôi kì công chuẩn bị nhất." Jay chỉ vào từng người trong ảnh, " Tôi không thể nhận sai được. Chỉ là tại sao cô ấy lại giống như không biết gì."

Chấn Bách Niên hoảng sợ, anh đi đi lại lại sau đó đó gọi cho Hứa Luật Khôi, " Đã có chuyện gì xảy ra với Tiểu Khê ?"

" Không có gì."

" Đừng nói dối. Linh mà Jay nhắc đến... là cô ấy phải không ?"

Không có ai đáp lại anh nhưng anh biết, im lặng chính là ngầm thừa nhận. Chấn Bách Niên tái mặt, làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy được, chưa từng có ai nhắc đến, thậm chí cả các anh trai của anh cũng không đề cập.

" Bách Niên, đó là Tiểu Khê nhưng cũng không phải cô ấy."

*********

Tác giả: gòi xong, toang đến nơi rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.