Hào Môn Kế Nữ

Chương 7: Đếm ngược




Editor: Hạ Y Lan

Diêu Nhan sửng sốt một chút, chuyện mới xảy ra vừa rồi bà nào còn tâm trạng ăn, không đợi bà mở miệng nói gì, Diêu An Ninh đưa ánh mắt nhìn sang, bà liền ngoan ngoãn cầm chén đũa lên ăn cơm, cứ tưởng rằng mình ăn không vô nhưng cuối cùng chén cơm vẫn thấy đáy.

Ăn cơm xong, Diêu Nhan đi theo Diêu An Ninh về phòng.

"Lục lão phu nhân và dì nhỏ đều không phải là người dễ đối phó, thêm một Lục Cẩm Xuyên nữa, ăn no mới có hơi sức ứng phó bọn họ." Diêu An Ninh đã thăm dò tình huống ở Lục gia, mặc dù Lục Chính Bình là chủ gia đình, nhưng cho dù ông ta có tâm muốn che chở cho Diêu Nhan cũng phải e ngại thái độ của Lục lão phu nhân, không thể bảo vệ đến nơi đến chốn.

Diêu Nhan liên tiếp gật đầu, bà cảm giác Diêu An Ninh trước mắt này rất đáng tin, từng câu từng chữ đều có căn cứ rõ ràng.

"Phải thay đổi cái nhìn của người khác đối với mẹ, đầu tiên phải thay đổi mình." Diêu An Ninh quan sát Diêu Nhan một lần, mặc dù không còn trẻ nữa, nhưng vẫn giữ được dáng vẻ thướt tha thùy mị, có ý vị thành thục, chỉ là phiền muộn lâu ngày, tinh thần có vẻ suy sụp trông già đi không ít, tình trạng này thật không tốt.

"Vậy mẹ phải thay đổi thế nào?" Mới vừa rồi ánh mắt An Ninh đánh giá người bà rất sắc bén, làm bà có chút mất tự nhiên, cảm giác như con bé nhìn thấu bà từ trong ra ngoài vậy.

Diêu An Ninh đưa ra một ngón tay: "Thứ nhất, lòng bọn họ đối với mẹ vẫn còn mâu thuẫn, lúc này cho dù mẹ làm gì bọn họ cũng không cảm kích, cho nên, trong khoảng thời gian này, mẹ dùng hết khả năng không tiếp xúc trực diện với bọn họ." Tiếp Diêu An Ninh lại đưa ra  ngón tay thứ hai: "Thứ hai, mẹ phải thể hiện ra vị trí của mình, mẹ là nữ chủ nhân của Lục gia, chứ không phải là người giúp việc, trước khi mẹ làm bất cứ chuyện gì, phải suy nghĩ thấu đáo một lần."

"Thứ ba. . . . . ." Diêu An Ninh đưa ra ba ngón tay, tầm mắt rơi vào người Diêu Nhan: "Phải trông chờ vào mẹ."

"Vào mẹ?" Diêu Nhan nghi hoặc không thôi.

"Trải qua mấy ngày nay, mẹ và chú Lục có phải ít thân mật đi không?" Đàn ông đều là giác quan động vật, không thể bởi vì đã kết hôn thành vợ chồng mà không giữ hình tượng của mình, giữ vững giá trị của bản thân vẫn rất quan trọng.

Diêu Nhan hơi đỏ mặt, loại chuyện riêng tư thế này đâu thể nói ra ngoài, hơn nữa còn thảo luận với con mình nữa.

Mặc dù Diêu Nhan không lên tiếng, nhưng phản ứng của bà đủ để chứng minh tình huống.

"Đứng ngay ngắn!" Diêu An Ninh quát nhẹ.

Diêu Nhan lập tức đứng dậy ngay ngắn.

"Ngẩng đầu, ưỡn ngực, hóp bụng." Diêu An Ninh mở miệng chỉ thị, tiếp đó lại cầm vài cuốn sách đặt lên đầu Diêu Nhan để bà đội.

Đây là đang sửa chữa hình dáng cho Diêu Nhan, từ hình dáng của một người có thể nhìn ra khí chất của họ.

"Dựa theo như vậy, mỗi ngày đứng nửa tiếng, đi lại một tiếng, sách không thể rơi, mắt nhìn phía trước, tầm mắt không thể mơ hồ, nhìn chính xác vào một điểm." Diêu An Ninh đưa ra nhiệm vụ, còn tự thực hành đi trước mặt Diêu Nhan một đoạn ngắn.

Diêu Nhan bị Diêu An Ninh làm cho một phen hoảng sợ, bà không biết nên hình dung thế nào, người trước mắt này, so với bất kỳ thiên kim hào môn nào mà bà từng gặp còn kiêu ngạo hơn.

Không trách Diêu nhan có thể như vậy, kiếp trước làm nhà giàu trong nhà giàu, quý nữ trong quý nữ, từng cử động của Diêu An Ninh đều sẽ bị những danh môn thục viên kia nhìn theo, trở thành kiểu mẫu cho bọn họ noi theo.

Đạt được yêu cầu của Diêu An Ninh, cũng không phải là chuyện một sớm một chiều.

Qua một đêm, Diêu An Ninh dậy sớm xuống lầu, so với việc sao lãng Diêu An Ninh như trước kia của Diêu Nhan, lần này nhìn thấy cô xuất hiện, bà lập tức nghênh đón.

"Chào buổi sáng." Trên mặt Diêu Nhan mang nụ cười thản nhiên, tinh thần xem ra không tệ.

"Chào buổi sáng." Diêu An Ninh trả lời một tiếng.

"Bữa sáng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, con. . . . . ." Diêu Nhan nói phân nửa thì ngừng lại, trước kia bữa sáng của Diêu An Ninh không phải ở trong bếp thì là ăn trên đường đi.

"Ăn tại phòng ăn, chúng ta ăn cùng nhau." Diêu An Ninh trực tiếp ngồi xuống.

Diêu Nhan chần chờ một chút, cuối cùng vẫn theo lời Diêu An Ninh, hai mẹ con ngồi ở phòng ăn cùng nhau ăn bữa sáng, Diêu Nhan nhìn Diêu An Ninh, chóp mũi có chút cay, đã lâu rồi mẹ con bọn họ không cùng ngồi với nhau ăn cơm, giờ khắc này, Diêu Nhan mới giật mình hiểu ra, bà bỏ rơi con gái mình quá lâu.

Lúc Lục Cẩm Xuyên bước xuống, họ cũng ăn gần xong.

Nhìn thấy hai người trên bàn ăn, Lục Cẩm Xuyên cũng kinh ngạc một chút, từ khi hai người vào nhà bọn họ, anh chưa gặp qua cảnh nào hài hòa như trước mắt.

Không đợi Lục Cẩm Xuyên đến gần, Diêu An Ninh liền đứng dậy: "Con ăn no rồi."

Diêu Nhan cũng đứng lên theo, thu dọn chén đũa của cô vào phòng bếp trước, bà dặn dò Diêu An Ninh mấy câu đi đường phải chú ý an toàn, còn len lén làm một thế “OK” với Diêu An Ninh, bà sẽ làm theo những gì Diêu An Ninh nói.

Diêu An Ninh cười đồng ý, sau đó liền ra cửa.

Lưu lại Lục Cẩm Xuyên đang mờ mịt, chờ anh ngồi xuống, má Vương đưa bữa sáng đến trước mặt anh, anh vẫn chưa hiểu đến cùng đã xảy ra chuyện gì.

Mỗi sáng sớm, chỉ cần anh xuống lầu, là có thể nhìn thấy Diêu Nhan tiếp cận anh, ân cần hỏi lung tung này kia, nhưng hôm nay thì sao? Hơn nữa Diêu Nhan còn cùng ăn sáng với Diêu An Ninh, thậm chí hai người ở chung vô cùng hòa hợp!

Cho đến khi Lục Cẩm Xuyên ăn xong, ra cửa lên xe, Diêu Nhan vẫn không tiếp cận anh.

Khóe mắt Lục Cẩm Xuyên không tự chủ rơi vào người Diêu An Ninh, những điều khác thường này có phải liên quan đến cô không?

Lục Cẩm Xuyên khẽ cau mày, hai ngày nay, anh càng không thể hiểu nỗi Diêu An Ninh.

Cả đường đi trầm mặc không nói gì, có vài lần Lục Cẩm Xuyên muốn mở miệng hỏi, cho đến khi Diêu An Ninh xuống xe, anh vẫn không thốt ra lời.

Sao Diêu An Ninh không nhìn ra Lục Cẩm Xuyên muốn nói lại thôi, nhưng cô sẽ không chủ động tìm phiền toái, dù anh ta có là đối tượng thầm mến của nguyên thân đi nữa, thế nhưng đáng tiếc không phải của cô.

Mới vừa vào cổng trường, chỉ thấy không ít người vây quanh bảng thông báo, sau đó các loại âm thanh nghị luận thành tích, số điểm truyền ra.

Diêu An Ninh dừng chân, cũng chuyển hướng đi tới đó.

Cô nhìn từ đầu đến cuối, nhưng nhìn nửa ngày cũng không tìm được ba chữ Diêu An Ninh, cho đến khi nhìn hết bảng thông báo, mới thấy tên cô ở sau cùng

Thứ tám từ dưới lên, một khắc kia, lòng Diêu An Ninh rất phức tạp.

Nhìn xong, Diêu An Ninh đi ngay vào phòng học.

Còn không đợi cô ngồi xuống, Nhiếp Giai Lan liền xông tới.

"Diêu An Ninh, cô giáo gọi cô đến phòng làm việc một chuyến, mang theo đồ của mình." Trên mặt Nhiếp Giai Lan không che dấu được ý cười trộm.

Diêu An Ninh cầm sách vở đi đến phòng làm việc của giáo viên.

"Cô tìm em?" Diêu An Ninh tìm được chủ nhiệm lớp.

"Kết quả bài thi đã có, em đã thấy chưa?" Trên bàn chủ nhiệm lớp cũng để một bản thành tích cho cô xem.

Diêu An Ninh gật đầu.

"Trước kỳ thi đã có thông báo, có kết quả thi kỳ này rồi nhà trường sẽ có một số điều chỉnh, dựa theo điểm số mà giảng dạy, vừa đúng có một số bạn học cũng như em, rất nhiều kiến thức cần phải học lại lần nữa, cho nên nhà trường sẽ phân cho các em một lớp riêng biệt." Lời chủ nhiệm rất uyển chuyển, còn nói thẳng ra thì Diêu An Ninh bị đá ra khỏi ban.

Diêu An Ninh nhớ lại một lần, quả thật trước khi thi đã có thông báo.

"Em biết rồi." Diêu An Ninh rất dứt khoát, cũng không phải là cô cam chịu, mà đối với cô thì ở đâu cũng giống nhau thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.