Được rồi đấy. Anh mau nói đi.
Tên khốn này. Hắn cứ sờ mặt cô chưa đủ hả? Cô đang muốn biết mà hắn cứ ung dung trêu chọc cô. Tên khốn kiếp.
Cao Việt Xuân cứ cười hì hì nhưng rồi anh ta cũng bắt đầu nghiêm túc:
- Anh chưa bao giờ có tình cảm với Giai Kỳ.
Chỉ một câu ngắn gọn đã làm cho Mặc Kỳ Tuyết sửng sốt. Cái gì? Anh ta vừa nói chưa bao giờ yêu Giai Kỳ. Vậy thì tại sao lại…?
- Hôm đó bị bắt cóc em có sợ không, có bị thương không?
Anh ta cũng đã biết chuyện đó rồi cơ à.
- Tôi không sao. Chuyện đã qua từ rất lâu rồi.
- Anh đã trách lầm em. Hôm đó anh đến như cuộc hẹn đợi mãi mà em không đến nên anh đã oán giận em. Giờ mới biết rằng không phải là em lừa dối anh mà là em không thể đến, nghĩ lại anh mới xấu hổ đến mức nào. Mặc Kỳ Tuyết! Anh vẫn luôn yêu em. Anh cũng xin lỗi em rất nhiều, xin lỗi vì sự mù quáng của bản thân mà đã gây ra rất nhiều tổn thương cho em.
Mặc Kỳ Tuyết nghe xong nhưng không biết nói gì. Nước mắt không kìm được mà rơi. Cao Việt Xuân thấy vậy thì hoảng hốt lâu nước mắt cho cô.
- Ngoan. Đừng khóc. Anh không ăn hiếp em đâu. Đừng khóc mà.
- Vậy còn chuyện Giai Kỳ thì sao? Tại sao anh nói rằng anh chưa hề yêu cô ta? Nếu vậy tại sao anh lại công khai, rồi còn nói là muốn cưới cô ta hả?
- Thật ra lúc đó do anh bị che mờ lý trí. Anh vô tình gặp cô ta xong rồi nhờ cô ta đi cùng anh trong bữa tiệc lần đó. Anh chỉ muốn làm cho em ghen mà thôi. Nhưng mà anh thề với em rằng sau tối đó thì anh đã cắt đứt liên lạc với Giai Kỳ rồi. Tuy nhiên, không ngờ ả lại có dã tâm gài bẫy đòi anh phải chịu trách nhiệm.
Nói đến đây thì giọng của Cao Việt Xuân nhỏ dần:
- Là lỗi của anh không điều tra cho kĩ càng mà tin đó là sự thật nên mới vậy. Nhưng mà anh thật sự chưa bao giờ yêu cô ta.
- Đủ rồi.
Mặc Kỳ Tuyết hét lên. Cô không thể ngờ rằng bao nhiêu tổn thương của cô mà lại chỉ có thể được giải thích nhẹ nhàng là hiểu nhầm như thế. Cô không cam tâm.
- Tại vì anh mà tôi đã chịu rất nhiều tổn thương. Anh bảo chuyện anh thuê cô ta để làm tôi ghen nhẹ tựa như lông hồng nhỉ? Anh có biết rằng tối đó tim tôi đau đến mức nào không hả? Bao năm nay trông tôi phải chịu đựng thế nào không hả?
- Em cứ đánh anh đi. Đánh anh bao nhiêu cũng được.
Mặc Kỳ Tuyết vớ lấy chiếc gối xông lên đánh túi bụi vào người Cao Việt Xuân.
- Tôi đánh chết anh. Tên khốn kiếp này, anh đi chết đi. Tôi ghét anh. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ anh đâu.
- Á.. ui.
Cao Việt Xuân bị đánh trúng bả vai khiến anh ta kêu lên. Mặc Kỳ Tuyết lo lắng nhanh chóng dùng tay sờ s0ạng xem xét vết thương.
- Thôi chết. Anh không sao chứ. Tôi xin lỗi. Để tôi đi gọi bác sĩ.
Anh ta vội nắm lấy tay của Mặc Kỳ Tuyết giữ lại rồi nhanh chóng ôm cô vào lòng thủ thỉ:
- Đừng đi. Anh muốn ôm em một lúc. Chỉ một lúc thôi.
- Ùm...
Sau một hồi thì Mặc Kỳ Tuyết cũng rời đi. Vừa bước ra đến cổng bệnh viện thì cô nhận được cuộc điện thoại của Mặc Kiến Minh.
- Cái gì? Ba nói Lan Nhiên đã trốn rồi sao?
- Ba cũng không nghĩ là bà ta có thể chạy nhanh như vậy. Thời gian tới con phải cẩn thận, ba sợ bà ta chưa bỏ ý định làm hại con. Ba sẽ sắp xếp vệ sĩ đi sau âm thầm bảo vệ.
- Dạ. Con có việc nên cúp máy đây.
Mặc Kỳ Tuyết cúp máy thì mặt trở nên âm trầm. Lan Nhiên chưa bị bắt thì cô không thể yên tâm được ngày nào. Phải tóm được bà ta.
Bên phía Cao Việt Xuân cũng được Mặc Kiến Minh thông báo. Ông biết rằng là anh có thế lực thần bí ở phía sau nên muốn nhờ anh tìm ra Lan Nhiên cho bằng được. Nếu để thời gian càng lâu thì càng nguy hiểm cho Mặc Kỳ Tuyết.
Trong một căn nhà hoang khuất ở ngoại ô thành
- Haha. Mặc Kiến Minh, Mặc Kỳ Tuyết. Tưởng mỗi thế là xong sao. Trò hay ở phía sau còn nhiều lắm.
Khuôn mặt của Lan Nhiên gần như cười méo mó muốn biến dạng cả khuôn mặt lúc đầu. Nhìn bà ta hiện tại không khác gì ác quỷ đầu thai dưới lốt con người. Mặc Lâm là con gái ruột của Lan Nhiên, Mặc Kiến Minh hại cô ta thì không khác gì đã xẻo đi miếng thịt của bà ta cả. Bà ta căm thù hai cha con đó đến tận xương tủy, hận không thể hủy hoại Mặc Kỳ Tuyết để cho Mặc Kiến Minh phải nếm mùi đau khổ. Không biết lúc đó vẻ mặt của ông ta sẽ như thế nào đây, có đặc sắc lúc vợ ông ta mất không? Haha
Ngày nào Lan Nhiên chưa bị bắt thì tất cả mọi người tâm đều không thể yên. Không phải là sợ hãi nhưng mà lúc nào cũng phải đề phòng mọi lúc mọi nơi không có một chút vui vẻ gì. Cao Việt Xuân ra lệnh cho Ẩn tìm kiếm tung tích của bà, đồng thời còn phái thêm nhiều vệ sĩ đi theo bảo vệ Mặc Kỳ Tuyết. Thỉnh thoảng anh ta lại thường xuyên xuất hiện đưa đón cô đi làm. Sau khi đã giải quyết được hiểu lầm thì Mặc Kỳ Tuyết cũng chẳng thèm tránh mặt anh ta như trước, mặc kệ cho anh muốn làm gì thì làm. Nhưng mà để tha thứ thì cô vẫn chưa chấp nhận.
Mỗi lần Cao Việt Xuân đến thì cũng chạm mặt với Phong Doãn. Vì hiện tại tình hình căng thẳng nên hai tên đó cũng không còn tâm tư muốn vật lộn với nhau nữa. Rồi cũng chả hiểu sao hai tên trẻ con đó có thể thỏa thuận với nhau được rằng: Cao Việt Xuân đưa cô đi làm, Phong Doãn đón cô tan làm. Ôi thật vi diệu đến không thể tưởng tượng nổi. À mặc dù có đôi khi Cao Việt Xuân tranh luôn suất của Phong Doãn. Chuyện gì xảy ra tiếp theo thì mọi người cũng có thể hiểu rồi đấy?
Ôi thật đau đầu với hai tên này. Mặc Kỳ Tuyết cũng chưa đưa ra quyết định gì cả. Cô cũng chưa muốn tha thứ cho Cao Việt Xuân và cũng không hề đồng ý Phong Doãn thậm chí là khéo léo từ chối anh mấy lần.
- Hửm. Gió độc lại bắt đầu nổi lên như muốn báo hiệu gì đấy. Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp đây?