Chương 7: Lần đầu gặp mặt (7)
Chương 7: Lần đầu gặp mặt (7)
Bị người ta lôi thần ra khỏi Vương Bài, vừa ra đến cửa cô đã nhìn thấy một chiếc Land Rover đã đỗ sẵn ở đó.
Mạc Cửu đang định kêu cứu thì bị ánh mắt lạnh lùng của anh quét qua, lập tức im bặt.
Mãi đến khi bị anh ta thô bạo nhét vào hàng ghế sau của xe, thân hình cao lớn của người đàn ông cũng theo vào ngay sau đó, Mạc Cửu mới phục hồi lại tinh thần!
Cô lập tức luống cuống kêu lên: “Chú, chú ơi. Xã hội không thịnh hành cái chuyện trêu chọc con gái nhà lành giữa ban ngày ban mặt đâu. Chắc chú cảnh sát đang ở gần đây đó. Tôi mà hét lên một tiếng, chắc chắn chú sẽ trở thành tội phạm bắt cóc!”
Long Kình Thiên trầm mặc không nói nửa câu. Tài xế bên cạnh chỉ thấy mình sắp chết vì nhịn cười.
Tội phạm bắt cóc?
Như vậy mà cô gái này cũng nghĩ ra được!
Nếu đại ca nhà anh mà là tội phạm bắt cóc thì trên thế giới này sẽ chẳng còn chính nghĩa nữa!
Mắt thấy hai người kia đều không nói lời nào, Mạc Cửu lại nghĩ là Long Kình Thiên bị cô dọa sợ, lập tức giơ cằm lên đắc ý nói:
“Hứ, sao chú còn không mau ngoan ngoãn xuống xe xin lỗi chị đây, nếu thuận tiền bồi thường thiệt hại tinh thần cho chị đây thì càng tốt!! Chị đây đại nhân đại lượng, tuyệt đối sẽ không chấp nhặt kẻ tiểu nhân như chú!”
Long Kình Thiên âm trầm liếc xéo người con gái đang đắc ý dào dạt kia, bá đạo ra lệnh khiến người ta không dám trái lời.
“Tiểu Lộ, lái xe!”
Lái….lái xe?
Tài xế không hề hỏi một tiếng, trực tiếp lái xe theo hướng chạy của chiếc xe thể thao phía trước.
Mạc Cửu ngồi xe xe trừng to mắt nhìn người đàn ông bên cạnh đang cởi bộ vest đen trên người ra, động tác vô cùng đẹp trai lưu loát. Lúc này, cô mới chú ý đến bộ quần áo người đàn ông mặc ở bên trong lại là… quân phục!
Quân…quân phục?!
Đầu óc Mạc Cửu trở nên hồ đồ.
Đây là chuyện gì?!
Dùng ngón chân để nghĩ cũng biết mình đang gặp rắc rối, chọc phải họa lớn rồi.
Mạc Cửu xoay người đi theo bản năng, muốn thoát ra, nhưng lại va đầu vào lồng cực thẳng tắp cứng rắn của người đàn ông này, khiến cô choáng váng đầu óc, lại bị ngã ngồi ra ghế.
Thân hình người đàn ông có vẻ hơi gầy nhưng vô cùng to lớn và cứng rắn. Vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng thật khí phách của anh khiến Mạc Cửu đang ngồi đối diện cảm thấy áp lực mười phần.
Ánh đèn đường xuyên thấu qua thân hình to lớn của anh. Từ tầm mắt của cô nhìn lên, trông anh nhưng một bức tượng điêu khắc đẹp trai tuấn tú 360 độ không góc chết, trong bóng tối anh hiện ra như một vị thần Hy Lạp đầy quyền năng.
Anh khác hẳn với vẻ đẹp trai thanh tú kiểu thư sinh của Hàn Triều Dương. Trên người anh tỏa ra sự lãnh khốc kết hợp với trầm mặc, là kiểu đàn ông nam tính tràn đầy khí phách.
Long Kình Thiên cúi đầu nhìn người con gái đang bị mình khống chế, hơi thở tươi mát thuộc về thiếu nữ ập đến khiến anh không tự chủ thả lỏng, động tác cũng nhẹ nhàng hơn.
“Rốt cuộc cô muốn làm gì?” Long Kình Thiên nhướng mày, trên mặt hiện ra nét không vui.
Hương vị nam tính mạnh mẽ trộn lẫn với mùi thuốc lá xộc vào mặt Mạc Cửu. Cô có thể cảm giác được dưới lớp áo mỏng kia là bàn tay to lớn, ấm áp, thô ráp đang ôm eo mình, không hiểu sao lại đem đến một cảm giác an toàn.
Trong tình cảnh nguy hiểm này, trái tim của cô chợt đập chậm nửa nhịp, trên mặt cũng dần nóng lên.
Cảm giác kì lạ này khiến Mạc Cửu trở nên lắp bắp nói không rõ: “Tôi, tôi chỉ là, muốn, muốn…”
“Muốn gì?”
Long Kình Thiên nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Mạc Cửu, dường như muốn từ trong đó nhìn ra cô có nói dối hay không.
Một lần rồi lại hai lần phá hủy kế hoạch của anh như vậy, khiến anh không thể không nghi ngờ cô gái này liệu có phải cùng một giuộc với đám người kia không!
“Trả lại tiền.”
Mạc Cửu đáp lại.
Ánh mắt của cô không hề nhấp nháy, chỉ toàn sợ hãi, có vẻ như không giống đang nói dối.
Nhưng Long Kinh Thiên lại cảm thấy, nếu không giữ cô gái phiền phức này bên cạnh, nói không chừng lát nữa trong lúc thực hiện hành động truy đuổi sẽ bị cô phá hỏng lần nữa!