Hành Trình Tự Vả Của Chồng Tôi

Chương 10




20.

Giang Thần đưa tôi về nhà, xuống xe, bế tôi thẳng vào phòng ngủ.

“Đừng khóc nữa được không?”

"Em có thể cho anh biết những gì đã xảy ra trong bốn năm qua không?"

Nước mắt tôi lần lượt rơi xuống, nhiều khăn giấy cũng ướt đẫm theo.

Nhưng lạ thay, Giang Thần cũng đỏ mắt y như tôi.

Tôi khóc nhiều đến nỗi vai tôi run lên, Giang Thần đã ôm tôi vào lòng.

Mãi đến khi không còn khóc nữa, tôi mới bò ra khỏi vòng tay anh với cái mũi đỏ bừng.

"Giang Thần, anh không phải chán ghét em sao?"

"Ông ấy đã nói rằng cha em đã gi.ế.t. người."

Giang Thần giúp tôi vuốt lại chỗ tóc dính trên mặt.

"Em cũng đã nói cha em không có g.i.ế.t. người, anh tin em."

Câu nói “Anh tin em” lại khiến mũi tôi đau hơn.

Tôi hít một hơi thật sâu và bắt đầu kể lại những gì đã xảy ra trong vài năm qua.

Giang Thần sau khi nghe tôi kể thì sửng sốt, môi mỏng mím chặt.

"Lâm Thanh, sao em một mình gánh vác như vậy chứ?"

Tôi cúi đầu xuống và không nói gì.

Làm sao tôi có thể nói chuyện này với anh ấy?

Giang Thần siết chặt tay tôi, im lặng hồi lâu không lên tiếng.

Thật lâu sau, tôi đã phá vỡ sự im lặng.

“Tháng sau em sẽ trả lại cho anh 50.000 tệ.”

Giang Thần nghe vậy, nhéo mặt tôi, không nhẹ cũng không mạnh.

"Em trả tiền cho anh cái gì nữa?"

"Tiền trong thẻ anh đưa cho em còn chưa nhìn, tiền của anh đều trong tay em, tại sao em lại không biết sử dụng?"

Giang Thần vừa nói, hốc mắt đỏ lên.

"Cái đó là của anh."

Tôi thấp giọng đáp lại, nhưng giây tiếp theo tôi đã bị Giang Thần ném lên giường.

“Làm sao anh có thể không phân biệt được giữa thật và mơ?”

Tôi đỏ mặt và đặt tay lên vai anh.

"Đừng lộn xộn, em còn đang mang thai."

Giang Thần cau mày, cuối cùng hôn lên trán tôi.

"Anh ôm em một lát rồi đi đón con về. Tối nay chúng ta ra ngoài ăn nhé?"

Giang Thần đưa tay vỗ lưng tôi.

Tôi không khỏi cười lên một chút.

“Con trai đó thầy Giang chính là cha con.”

"Chúng ta đã kết hôn và con cũng là con của thầy ấy."

Tôi nghiêm khắc nói cho thằng bé biết.

"Con là con trai của mẹ, con không muốn ai khác..."

Sau đó, nhìn Giang Thần hai mắt chậm rãi mở to, cảm thấy có chút ngốc nghếch, ngơ ngác.

"Ha ha ha ha ha ha..."

Tôi không nhịn được nữa, ôm lấy anh mà cười.

Người đàn ông của tôi... thật dễ thương


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.