Hành Trình Sủng Phu

Chương 17: Quý Thư Mặc Kinh Ngạc




Giờ cơm trưa, Quý Hiểu Phong lúc đầu lạnh nhạt đi thẳng một nước vào nhà, lại đột nhiên ân cần gắp đồ ăn cho Tiêu Vãn, còn dặn nàng ăn nhiều một chút.

Tiêu Vãn không nhịn được cười mỉa, nghĩ thầm lão hồ ly đó lại muốn bày trò gì, nàng làm ra vẻ thụ sủng nhược kinh, gương mặt si ngốc gắp đồ ăn cho Quý Thư Mặc.

“ Thư Mặc, ngươi ốm như vậy, nên ăn nhiều thịt một chút.

Tiêu Vãn gắp một miếng thịt ba chỉ đầy mỡ, không đếm xỉa Quý Thư Mặc mặt mày xanh lè xanh lét, vui vẻ bỏ vào trong bát hắn.

Sau đó, nàng làm bộ lơ đãng liếm liếm chiếc đũa, rất có lòng dùng đôi đũa dính đầy nước miếng của mình gắp thức ăn đầy vào bát của Quý Thư Mặc.

Tiêu Vãn gắp thật cao hứng, nàng bới bới chọn chọn trong mấy cái đĩa trên bàn, quyết ý kiếm cho được miếng ngon nhất cho Quý Thư Mặc, kết quả là, đũa nàng hầu như đã đụng vào hết toản bộ đồ ăn trên bàn.

Quý Thư Mặc ghét nhất chính là thịt mỡ, vừa đụng vào món gì có dầu mỡ liền muốn nôn.

Mà hắn ta còn có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, bây giờ thì hay rồi, đồ ăn trên bàn đều dính nước miếng của Tiêu Vãn.

Nhìn đồ ăn chất cao như núi trong bát cơm, sắc mặt Quý Thư Mặc tái nhợt, nơi cổ họng mơ hồ có thứ gì muốn trào ra, ghê tởm tột độ, cảm giác thèm ăn nhất thời bay biến.

Trái ngược với Quý Thư Mặc cứng đờ buông đũa xuống, cả gương mặt xanh mét, bữa cơm này Tiêu Vãn ăn thật là vui vẻ nha! Tay trái một cánh gà, tay phải một đùi gà, ăn như hổ đói, điệu bộ này đều khiến mọi người Quý gia khinh bỉ, ngay cả Vân Yên và Họa Hạ khoanh tay đứng hầu hai bên cũng cảm thấy mất thể diện, chỉ muốn tìm cái lỗ nào chui xuống.

Sau khi quét sạch thịt trên bàn ăn, Tiêu Vãn nhìn đĩa sườn xào chua ngọt Quý Thư Mặc thích ăn nhất, biết rõ còn hỏi: “Thư Mặc, sao ngươi không ăn? ”

Quý Thư Mặc trầm mặt, không đáp, ánh mắt từ từ đông cứng lại, lạnh lùng nhìn nàng.

Tiêu Vãn lại cố ý lý giải ánh mắt hận không thể treo cổ nàng lên của hắn thành Quý Thư Mặc đang vô cùng yêu thương nhung nhớ miếng dưa leo xào trên đũa nàng.

Nàng bừng tỉnh hiểu ra gắp miếng dưa thiếu chút nữa để vào trong miệng, chân chó đưa tới bên môi Quý Thư Mặc, giọng ngọt như mật ong: “Thư Mặc, đến, a a a ~ ”

Bên môi ấm áp, Quý Thư Mặc nhu thuận quay qua, nhưng mới vừa nhìn, trên miếng dưa còn dính vệt nước không biết là nước sốt, hay là nước miếng Tiêu Vãn.

Trong nháy mắt, hắn ta nổi đầy da gà, vội vàng đẩy Tiêu Vãn ra, cúi người muốn nôn.

Hắn nôn khan vài tiếng, sắc mặt càng thêm tái nhợt, lảo đảo muốn ngã, ai nhìn vào cũng thương xót.

Biết rõ Quý Thư Mặc chán ghét mình đụng chạm, Tiêu Vãn lại vô cùng chăm sóc vuốt sống lưng hắn, dùng sức ôm hắn vào lòng.

Cảm nhận hắn khó chịu toàn thân run rẩy, nàng bày ra vẻ mặt lo lắng hỏi: “Thư Mặc, làm sao vậy? Khó chịu ở đâu?”

Quý Thư Mặc tránh được miếng thịt đầy mỡ của Tiêu Vãn, nhưng cái bàn tay bẩn từng cầm chân gà đùi gà kia lại bám riết không chịu buông tha hắn ta, hết bò dọc lưng hắn ta, còn sờ lên mặt hắn ta!

Hắn ta lại muốn ói ra...

Tiêu Vãn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Quý Thư Mặc lên, ánh mắt quét hắn ta từ trên xuống dưới, sau đó như nghĩ ra điều gì, kinh ngạc hỏi: “Ăn không được, còn nôn khan, toàn những triệu chứng mang thai.

Nếu không phải tối qua chúng ta...”

Một đạo sét đánh giữa trời quang, Quý Thư Mặc cả người run lên, trượt từ trong ngực Tiêu Vãn ra, ngã ngồi trên mặt đất.

Tiêu Vãn cố ý ngừng lại, sau đó cười mỉa, nói: “Cũng có thể bao tử có vấn đề, có cần mời đại phu hay không?”

Quý Hiểu Phong tim nhảy thình thịch, vội vàng cười cười giảng hòa: "Có thể thịt hôm nay quá nhiều mỡ, khiến Thư Mặc không thoải mái.

Không cần mời đại phu làm gì.

Bữa cơm này, người Quý gia ngồi ăn mà nhấp nhổm không yên, Quý Hiểu Phong có điều muốn nói càng nóng lòng như lửa đốt, ăn qua loa vài miếng đã sai người dọn dẹp, duy chỉ có Tiêu Vãn ăn uống no say, nằm trên ghế quý phi thỏa mãn vuốt bụng, khoan khoái ợ một cái rõ to.

Nhìn Quý Thư Mặc thống khổ, nàng cực kỳ vui vẻ, tâm mở nhạc khai hoa nhịn không được ăn to uống lớn ~

Lúc Tiêu Vãn nhàn nhã nghỉ ngơi, Quý Thư Mặc được Qúy phụ dìu về khuê phòng lúc chưa xuất giá.

Bây giờ trong đại sảnh, chỉ còn Quý Hiểu Phong và ba nữ nhi của nàng ta.

Quý Thư Mặc là con nhỏ nhất của Quý gia, cũng là nữ nhi Quý Hiểu Phong thương yêu nhất, được nàng ta dốc lòng bồi dưỡng.

Quý Thư Mặc từ nhỏ đã được mệnh danh tài tử, người cầu cưới gần như đạp nát cửa Quý gia, nhưng Quý Hiểu Phong lại chần chừ không gả Quý Thư Mặc đi.

Bởi vì nàng ta cảm thấy, chỉ có hoàng tử tôn quý mới xứng với nhi tử bảo bối của nàng ta.

Hiềm một nỗi, với thân phận hộ bộ thị lang tứ phẩm tép riu của nàng ta, muốn Quý Thư Mặc làm chính phu của hoàng nữ, quả thực là vượt quá khả năng.

Còn làm thiếp thất, lại cảm thấy thiệt thòi cho nhi tử nhà mình.

Vì thế, nàng ta liền bắt đầu xem xét, từ trong những người theo đuổi Quý Thư Mặc, chọn trúng trưởng tử Tiêu gia Tiêu Vãn luôn ái mộ Quý Thư Mặc điên cuồng, lại dễ thao túng nhất.

Tiêu Vãn theo đuổi Quý Thư Mặc ba năm, lấy lòng hắn ta ba năm, Quý Hiểu Phong hoàn toàn để trong mắt.

Nàng ta làm bộ thân mật với nàng, bất quá là lợi dụng Tiêu Vãn ngu xuẩn vì mình, vì Quý gia kiếm lời mà thôi, trong lòng cực kỳ khinh thường Tiêu Vãn mang đầy tai tiếng.

Mà nàng ta, tuy trời sinh tính tình ngốc nghếch lỗ mãng, tuổi lại không còn nhỏ, nhưng nhờ có nhi tử huệ chất lan tâm (người thông tuệ, cao nhã, thanh khiết), nên từ một quan cửu phẩm nho nhỏ cũng từ từ bò lên chức hộ bộ thị lang, lại còn được miễn phí tiệm gạo, tiệm vải và vô giá trân phẩm.

Hôm nay, Tiêu Vãn mang theo Quý Thư Mặc hồi môn.

Kẻ si ngốc này luôn một lòng cầu cưới Quý Thư Mặc nay đã được toại nguyện tinh thần phấn chấn nhất định dễ nói chuyện, vì thế, Quý Hiểu Phong liền nhân cơ hội này, nói ra mục đích cuối cùng.

“Vãn Nhi, đại tỷ của con tài hoa hơn người, thông minh lanh lợi, nhưng thất bại, chỉ là quan cửu phẩm nho nhỏ ở Hàn Lâm viện..." Quý Hiểu Phong sâu kín thở dài một hơi, ánh mắt chờ đợi nhìn Tiêu Vãn, chờ đợi nàng như ngày xưa thông minh tiếp lời, ai biết Tiêu Vãn vẻ mặt mờ mịt, nghe mà chẳng hiểu quái gì, nàng ta không khỏi cắn chặt răng, nói ra nửa câu sau: "Nghe nói, vị trí công bộ thị lang đang thiếu người, Công bộ Thượng thư lại là bạn tốt của bên thông gia, chẳng biết có được không...!”

Tiêu Vãn hiểu ra gật gật đầu, nhưng rất nhanh lo lắng nói: “Từ cửu phẩm lập tức nhảy lên hàng tứ phẩm tựa hồ có hơi nhanh, hộ bộ không phải trống ghế chủ sự thất phẩm sao? Sao nhạc mẫu không trực tiếp tìm hộ bộ Thượng Thư nói chuyện, trái lại bỏ gần tìm xa?”

Tiêu Vãn trong lòng cười lạnh, công bộ là công việc béo bở, chưởng quản các hạng mục công trình, các ngành nghề thủ công, đồn điền, thuỷ lợi, giao thông.

Quý Hiểu Phong trăm phương ngàn kế muốn đưa đại nữ nhi vừa bất tài lại tham tiền của mình vào công bộ, mà kiếp trước nàng vì việc này, ngu ngốc cãi nhau một trận với mẫu thân.

Kiếp này, làm sao nàng có thể ngu ngốc phạm cùng một sai lầm như thế này nữa!

Thấy Tiêu Vãn uyển chuyển cự tuyệt, trên mặt Quý Hiểu Phong không nén được giận.

Chức quan thất phẩm Hộ bộ, đương nhiên nàng ta cũng từng nỗ lực, nhưng sau mấy ngày khảo hạch, bị hộ bộ Thượng Thư cự tuyệt.

Cho nên, nàng ta mới nghĩ tới mẫu thân Tiêu Vãn là quan nhị phẩm.

Với bản lĩnh của Tiêu Ngọc Dung, muốn đưa ai vào, thì có khó khăn gì đâu?

Nàng ta dò la được, lần thi tuyển này cho dù Tiêu Vãn không đậu, Tiêu Ngọc Dung đều sắp xếp cho Tiêu Vãn một chức quan thất phẩm nhàn hạ tại bộ binh.

Ngay cả loại ngu ngốc suốt ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng như Tiêu Vãn còn được làm quan thất phẩm, nàng ta đâu thể cam chịu để nữ nhi bảo bối của mình làm tên sai vặt nho nhỏ hàng cửu phẩm tại Hàn Lâm viện được!

“Tam đệ muội, ngươi có thể nói chuyện này với Tiêu bá mẫu không?” Quý đại tỷ nhịn không được xen vào, vẻ mặt nóng ruột nói: “Muội giúp ta chuyện này, tam đệ nhất định sẽ nhìn muội bằng cặp mắt khác xưa, về sau muội chính là đại ân nhân của Quý gia chúng ta!”

Tiêu Vãn cười lạnh trong lòng.

Tiêu Vãn là bảo bối của Tiêu Ngọc Dung, nhưng Quý Thư Mặc lại không còn là bảo bối của Tiêu Vãn, còn muốn mang Quý Thư Mặc ra dụ dỗ nàng, quả thực là ngây thơ!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.