Đứng đó tầm vài phút, Triệu Lan Ngọc liền chậm rãi quay lưng rời đi.
Đôi giày cao gót nện đều xuống nền xi măng tạo thành âm thanh cực kì chói tai.
Điện thoại trong túi bất chợt reo lên, Triệu Lan Ngọc dừng động tác mở cửa xe lại.
Nhìn số gọi đến là một số lạ, bà thoáng nhíu mày rồi bắt máy.
"Phu nhân..."
Giọng điệu của người phụ nữ lập tức truyền tới, khò khà khò khè nghe vô cùng khắc khổ.
Sau một hồi khép mắt suy tư, rốt cuộc Triệu Lan Ngọc cũng biết người này là ai.
Bà bất giác liếc nhìn chung quanh, đoạn hạ giọng xuống thật thấp: "Có chuyện gì?"
"Phu nhân, cứu tôi...!Bà nhất định phải cứu tôi, tôi thực sự rất sợ..."
Phía bên kia, thím Quyên cầm ống nghe mà khóc rấm rứt, đầu tóc rối bù, rũ rượi như ma trơi.
Triệu Lan Ngọc nghe vậy liền biết có chuyện, bà nhanh chóng ngồi vào trong xe, quát lên một tiếng đanh gọn: "Nói rõ ràng xem nào!"
"Tôi...!tôi đang bị giam ở đồn cảnh sát.
Bà hãy tới bảo lãnh cho tôi được không? Tôi muốn ra ngoài, bà không biết đâu, ở trong này rất đáng sợ..."
Thím Quyên ỉ ôi van nài, tiếng khịt mũi xen lẫn với tiếng khóc thấu trời khiến Triệu Lan Ngọc bực bội đến mức phát cáu.
Bà cau đôi lông mày sắc sảo lại, vừa xoay vô lăng vừa bình tĩnh cất lời: "Đợi tôi đến rồi hãy nói sau."
...
Mặt trời trên cao đổ xuống như đang rót mật vào từng nhành cây ngọn cỏ của thế gian.
Màu gạch đỏ lõa lồ giữa nắng, bầu trời xanh ngắt không một gợn mây.
Tại đồn cảnh sát Đế Đô.
Sau một hồi dò la tin tức, Triệu Lan Ngọc biết được rằng thím Quyên bị bắt vì tội ăn cắp, hơn nữa giá trị của món đồ đó cũng không hề nhỏ chút nào.
Nhân chứng vật chứng đầy đủ, dù cho có muốn chối cãi cũng khó.
Trong lòng thầm mắng thím Quyên ngu ngốc, Triệu Lan Ngọc đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa.
Tiếng kẽo kẹt vang lên nghe thật nặng nề, vừa bước vào, bà tức khắc chết lặng, vẻ mặt chấn động không thôi.
Chỉ thấy trước mặt bà, ông cụ Diêm đang chống gậy batoong mà đi.
Hai người mắt to nhìn mắt nhỏ, sau đó Triệu Lan Ngọc liền giật mình, bà lúng túng che kín mặt mày, nghiêng người nhường đường cho ông.
Bà căng thẳng đến nỗi toát mồ hôi hột, song chợt nhớ ra một điều quan trọng.
Hà cớ gì bà phải thậm thụt như vậy? Bà không làm gì sai cả.
Nếu có quen biết thì cũng chỉ là đã từng, bây giờ mối quan hệ giữa bà với Diêm gia không khác kẻ thù là mấy.
Nghĩ vậy, vừa chớp mắt Triệu Lan Ngọc đã chấn chỉnh lại tác phong quý phái, ngẩng cao đầu, như người dưng rảo bước vượt qua ông cụ.
Bà tiến về dãy ghế đằng xa, đặt túi xách sang một bên, nhìn chằm chằm thím Quyên thông qua lớp kính trong suốt.
Ông cụ bần thần mất hai giây, bỗng lắc đầu quầy quậy.
Ông nhất thời vẫn chưa kịp nhận ra Triệu Lan Ngọc, chỉ cảm thấy có chút quen mắt mà thôi.
Nhưng...!đó lại là ai chứ?
Vừa đi vừa nghĩ, ông cụ ngồi ở sảnh chính, ánh mắt vô thức hướng về cánh cửa căn phòng nơi ông vừa mới bước ra.
Sau vụ việc lần này của thím Quyên, ông đã cho tầm soát lại camera ở Diêm gia một lượt, không ngờ lại phát hiện ra không ít những thứ thú vị.
Tỉ như quả cầu bằng thủy tinh trang trí có chứa hai tượng người tuyết được đúc bằng vàng đã bị bà ta dấm dúi lấy mất, lại tỉ như chiếc khuy măng sét của ông đột nhiên mất tích vào mấy ngày trước cũng bị bà ta "trùng hợp" nhặt được...
Vớ vẩn!
Trên đời này làm gì có lắm loại chuyện trùng hợp đến vậy? Nếu không phải ông cụ bí mật bố trí thêm camera, vậy có phải "phi vụ" ăn cắp của thím Quyên đã trót lọt rồi không?
Ông sớm đã nghi ngờ động cơ của thím Quyên, nhưng cũng chưa từng đặt vào mắt mà để tâm, chú ý.
Vậy mà vẫn có ngày bà ta lộ đuôi cáo ra, phơi bày bản tính tham lam, xảo trá của mình!
Bởi vì niệm tình thím Quyên đã làm ở Diêm gia mấy chục năm cho nên ông cụ mới xem xét đến việc giảm nhẹ tội cho bà ta.
Tuy nhiên, giảm nhẹ không có nghĩa là tha thứ.
Ông đã đuổi việc bà ta, đồng thời thu hồi lại tất cả những tài sản do bà ta ăn cắp và giấu trong phòng riêng.
Gieo nhân nào thì gặt quả nấy, thím Quyên ắt phải trả giá vì những việc bản thân đã làm!
Bên trong, ban đầu Triệu Lan Ngọc còn giữ được sự trầm ổn khi đối diện với thím Quyên, có điều chưa đầy 5 phút sau, bà đã nổi giận trách mắng.
"Thím nên biết người có lỗi ở đây là thím chứ không phải là tôi! Mọi chuyện đến nước này, tôi cũng hết cách cứu vãn."
Tròng mắt thím Quyên đỏ ngầu, bà ta không muốn ở lại cái nơi quỷ quái chết tiệt này nên đành liều mạng đến cùng.
Đứng hẳn dậy, bà ta dí sát mặt vào tấm kính mà ra điều uy hiếp: "Phu nhân, bà không thể nói vậy, người đưa tôi vào Diêm gia là bà chứ còn ai? Bà bảo tôi chia rẽ tình cảm của vợ chồng Đại thiếu gia, bảo tôi theo dõi sát sao đời sống của con trai bà, sao bây giờ bà lại lật lọng thế này?"
Không biết có phải thời điểm cận kề bờ vực hiểm nguy đã cho con người ta thứ dũng khí để đứng lên, thay đổi hay không mà giờ khắc này, thím Quyên trở nên minh mẫn đến kì lạ.
Bà ta ăn nói rõ ràng rành mạch, từng câu từng đều vô cùng hợp lý.
Triệu Lan Ngọc cúi mặt cười, nụ cười mang theo chút mỉa mai.
Bà cũng đứng dậy, chiều cao chênh lệch khiến bà có ưu thế hơn hẳn.
Ngạo nghễ mà nhả ra âm thanh sắc nhọn, khóe mắt người phụ nữ mơ hồ hiện lên một sự tàn ác đến rợn rùng.
"Đừng nghĩ mình thông minh, thím Quyên à thím Quyên, bà chỉ là loại giun dế bị người ta giày xéo dưới chân mà thôi.
Quá khứ, nếu không có tôi thì bây giờ, bà không có cái phúc phận ăn ngon mặc đẹp ấy đâu.
Thử nhìn lại bản thân xem, bà đã từng nhơ nhớp đến thế nào? Bị bao nhiêu đàn ông ngủ qua, bà còn nhớ không?"
Nhắc lại những chuyện xưa cũ, Triệu Lan Ngọc nhếch môi tiếp lời, bà có vẻ thảnh thơi.
Lại nhún vai một cách vô tình, bà hùng hồn mở miệng: "Tất nhiên, bà không cần thiết phải mang ơn tôi.
Tôi cung cấp cho bà lợi ích thì cũng phải lợi dụng bà.
Nhưng bà đã làm được điều mà tôi mong muốn chưa? Diêm Dụ hiện tại đang chìm đắm trong tình yêu, nó để mặc cho tuổi trẻ trôi qua phí hoài..."
Triệu Lan Ngọc vẫn chưa hề có thiện cảm với Quận Hy Ca, sự kiện đột ngột phát sinh vừa rồi không thể làm vơi bớt sự chán ghét trong thâm tâm bà.
Tất cả những điều không tốt, sai phạm, bà đều đổ lỗi lên thứ gọi là tình yêu.
Vì thế mà bà không muốn bất kì một người con nào của mình dính dáng đến cả.
Một mình bà khổ là đủ lắm rồi, bà không muốn thêm một ai nữa...
"Tôi mặc kệ, dù sao phu nhân cũng phải cứu tôi ra ngoài! Bằng không...!bằng không..." Thím Quyên mắt láo liên không ngừng, bà ta nở một nụ cười khó coi, nói: "Hai vị thiếu gia sẽ biết bà đã theo dõi cậu ấy!"
"Vậy sao?" Triệu Lan Ngọc cười khẩy, ánh mắt chợt nhiên có chút buốt lạnh.
"Bà còn cơ hội để nói sao?"
Mọi niềm tin trong lòng thím Quyên sụp đổ, bà ta cảm thấy cổ họng khô đắng như đang ngậm thuốc.
Triệu Lan Ngọc cầm túi xách, trước khi đi chỉ bỏ lại một câu cho bà ta suy nghĩ: "Thím bị bắt vì đã ăn cắp đồ của người khác.
Đây là do thím chủ động, không phải do tôi sai khiến!"
Mặt khác, Diêm gia đã nhúng tay vào vụ này, ông cụ muốn thím Quyên vào tù thì bà ta phải vào tù thôi.
Triệu Lan Ngọc chưa có năng lực để đối nghịch với cả một gia tộc, huống hồ gì bà cũng không muốn chạm mặt với người trong đó, đặc biệt là Diêm Dụ, Diêm Lãnh..