Hạnh Phúc Tái Sinh

Chương 89: Trúc trắc




Thất hoàng tử có được thứ hắn muốn, một khi thất hoàng tử khiêm cẩn sẽ rất đáng sợ.

Dù hắn vẫn như trước đây ngây thơ thuần hậu, thì thế nhân cũng không dám khinh thị hắn.

Không có thân mẫu chăm sóc, hơn nữa thân mẫu còn phạm vào lỗi lầm quá lớn.

Chuyện này sẽ ảnh hưởng tiền đồ cả đời của cửu hoàng tử, đại thần trong triều đương nhiên sẽ không duy trì hay đặt hy vọng lên người cửu hoàng tử.

Sau khi hồi kinh Yên Nhiên nghe nói trong cung biến đổi to lớn, thế cục lúc này đã không còn giống thế cục kiếp trước.

Đáng lẽ thất hoàng tử bệnh chết lại trở thành trưởng tử nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của hoàng hậu.

Sau đó cửu hoàng tử mất đi thân mẫu, trong trí nhớ của Yên Nhiên thái hậu nương nương là người cực kỳ thủ đoạn.

Ép bức hoàng thượng thở không nổi, hoàng thượng luôn tìm kiếm tình thương mẫu tử trên người Trinh Nương.

Thái hậu nương nương cũng không vì vậy mà làm khó dễ Trinh Nương.

Trinh Nương và thái hậu, là do hoàng đế ở giữa trung hòa, Yên Nhiên vỗ trán, trong mắt tràn đầy sung sướng

Không phải vì nàng có giao hảo với thất hoàng tử, Yên Nhiên biết mình không có năng lực lấy lòng hai bên như Trinh Nương.

Yên Nhiên cũng không phải đơn giản vì tiền đồ biểu ca rộng lớn mà vinh quang.

Quan trọng nhất là Yên Nhiên không còn sợ hãi cửu hoàng tử, Yên Nhiên biết kiếp này cửu hoàng tử còn chưa trí tuệ ẩn nhẫn, đã bị thất hoàng tử phế bỏ.

Hoàn tần thất sủng không có cách nào giáo dưỡng tốt cửu hoàng tử, cửu hoàng tử muốn xuất đầu lộ diện cũng rất khó khăn, mà thất hoàng tử...

Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, nếu hắn đã phá hủy mẫu tử cửu hoàng tử, thì sẽ không lưu lại cơ hội trở mình cho cửu hoàng tử.

Yên Nhiên, vì sao thất hoàng tử lại muốn che chở cửu hoàng tử?

- Là kể sách của thất hoàng tử, một là thu mua lòng người, lúc cửu hoàng tử bị người khác chấm chọc khiêu khích, thất hoàng tử sẽ cố ý che chở, khiến cửu hoàng tử cảm kích, mẫu phi của cửu hoàng tử vì bệ hạ giáng cấp phân vị phi sau đó bị ban chết, cũng không liên quan gì đến thất hoàng tử. cửu hoàng tử sẽ tin và coi hấn như thân huynh trưởng, sau này có chuyện gì, thất hoàng tử đều biết. Hai là làm cho bệ hạ cùng triều thằn xem, cửu hoàng tử không còn uy hiếp đến thất hoàng tử, thất hoàng tử đối xử tử tế với hắn, sẽ làm bệ hạ yên tâm.

- Ngươi có thể nhìn ra hai điểm này là tốt ròi, nếu cửu hoàng tử muốn giải tội cho thân mẫu mà sửa lại án sai, thỉ sẽ chống đối với bệ hạ, vì người hạ lệnh là bệ hạ, bệ hạ sẽ không có khả năng sai lầm, sao bệ hạ có thể dễ dàng tha thứ cho cửu hoàng tử ra mặt chống đối hấn? Thất hoàng tử cũng không đơn giản.

Cửu hoàng tử xem như phế, bát hoàng tử còn nhỏ mà tính tình đã thô bạo, không được đương kim hoàng đế yêu thích.

Các vị hoàng tử nhỏ tuổi khác vẫn còn muốn núp ở phía sau, có nhiều chuyện không thể làm.

Kiếp trước Yên Nhiên từng nghe biểu ca nói, cửu hoàng tử đoạt được đế vị  trong đó Trinh Nương có công lớn nhất, ai cũng không nghĩ tới cửu hoàng tử lại có được đế vị.

- Đại di nói rất đúng, thất hoàng tử mưu trí không phải người bình thường là có thể sánh bàng.

Trước khi rời khỏi bãi săn, nàng đã gặp Triệu Duệ Kỳ, hắn sẽ không gạt nàng.

Nhìn thấy hoàng thượng vì thân mẫu của thất hoàng tử mà đặc thù sủng ái hắn, Yên Nhiên nghĩ khả năng thất hoàng tử thượng vị rất cao:

- Bệ hạ cảm thấy áy náy với thất hoàng tử.

Nhàn Nương nói:

- Áy náy cũng tốt, cho tới tận bây giờ Nhữ Dương vương phủ vẫn phụng ý chỉ của hoàng thượng mà duy trì thất hoàng tử, nhưng tâm tư của hoàng thượng cũng không dễ đoán, Yên Nhiên phải nhớ kỹ, lúc nào cũng phải nhắc nhở Kỳ nhi, hết lòng vì Quân vĩnh viễn đặt ở vị trí thứ nhất, không thể vì thất hoàng tử mà làm ra chuyện nguy hại đến các vị hoàng tử khác.

- Dạ, đại di.

Yên Nhiên đem chăn bên cạnh đắp lên đùi Nhàn Nương, giọng nức nở:

Sao người gầy như vậy? Sao không ăn uống nhiều một chút, đại di, biểu ca còn chưa có đậu trạng nguyên đâu.

Nhàn Nương nhẹ nhàng vuốt ve hai má của Yên Nhiên, ngón tay nàng gầy trơ xương.

Yên Nhiên có thể cảm thấy góc cạnh của xương ngón tay, nàng nhìn khuôn mặt Nhàn Nương gầy yếu tái nhợt.

Cố nén xúc động, Yên Nhiên tự nhắc nhở chính mình, kiêu ngạo như Nhàn Nương sẽ không càn bất luận kẻ nào thương hại.

Nhàn Nương cười hỏi:

- Đừng nói đến chuyện phiền lòng này,

Kỳ nhi ở trước mặt mọi người cự tuyệt ý tứ hôn của hoàng thượng, còn nói cả đời này chỉ cần một mình ngươi, một khi Kỳ nhi đã hạ quyết định sẽ không thay đổi, Văn gia tiểu thư bị hoàng thượng hạ lệnh xuất gia, lúc vương gia hồi kinh đã nói với ta ròi, hắn nói sẽ chọn ngày đi An Bình hầu phủ cầu thân, chuyện của ngươi cùng Kỳ nhi không có biển cố gì nữa, hoàng hậu nương nương nể mặt thất hoàng tử, sẽ duy trì Kỳ nhi, không chừng bệ hạ sẽ tứ hôn cho các ngươi.

Yên Nhiên hơi ngượng ngùng, nàng là đối tượng khiến đám tiểu thư danh môn trong kinh thành phải hâm mộ.

Nhàn Nương cảm khái nói:

- Có nữ nhân nào mà không muốn có được người toàn tâm toàný với mình.

Sau khi Nhữ Dương vương trở lại kinh thành, trong mắt trong lòng đều là Nhàn Nương.

Đối xử với nàng tốt vô cùng, thậm chí Nhữ Dương vương còn thừa nhận là hắn hiểu lầm Nhàn Nương.

Nhưng này nọ cũng chưa từng làm Nhàn Nương cảm động, nàng đã buông bỏ, sẽ không bao giờ nhặt lại.

- Ta ngăn cản vương gia.

Nhàn Nương giải thích với Yên Nhiên:

- Trong kinh thành đang nghị luận về hôn sự của các ngươi, tuy Văn đại nhân đã trí sĩ, nhưng không ít đòng liêu thân cận với hắn, đều là những người có bản tính quật cường, cố chấp... Vì tương lai của các ngươi...Ta định...định đợi sau khi Kỳ nhi đậu tiến sĩ, sẽ để các ngươi đính ước.

- Tất cả xin nghe đại di an bày.

- Yên Nhiên.

-Dạ?

- Ngươi phải nhớ; ta sẽ không hại ngươi, cũng sẽ không khiến ngươi bị ủy khuất, hôn sự giữa ngươi và Kỳ nhi phải được tất cả mọi người chúc phúc.

- Ta tin tưởng sự an bày của đại di.

Yên Nhiên tới gần Nhàn Nương, nhẹ giọng nói:

- Người để ta luyện tập kiểm pháp...Lúc ở bãi săn từng bị thất hoàng tử nhìn thấy; hắn nói những lời rất kỳ quái.

Nhàn Nương cảm thấy hứng thú hỏi:

- Hắn thấy ngươi múa kiểm pháp? Chiêu thức bị trúc trắc ngươi đã thông hiểu đạo lí chưa?

- Không biết như thế nào mà luyện kiểm thông thuận hơn rất nhiều, sau này cũng không thấy gì trúc trắc...

Yên Nhiên bị Nhàn Nương nắm chặt tay, nhìn thấy Nhàn Nương kinh hỉ nàng không hiểu:

Đại di?

- Múa kiểm cho ta xem, Yên Nhiên, múa kiếm.

Yên Nhiên không muốn trái ý Nhàn Nương, lấy bảo kiếm trong phòng Nhàn Nương, Yên Nhiên nói:

- Ta vào trong sân nhỏ múa kiểm, người đứng bên cửa sổ là có thể thấy.

Nhàn Nương đi vài bước đến bên cửa sổ, Nhàn Nương sốt ruột nói:

- Đi đi, ta xem.

Yên Nhiên ở trong sân nhỏ ngưng thần tĩnh khí, rút ra bảo kiếm, triển khai kiếm thế, đem kiếm vũ diễn luyện.

Nhàn Nương càng xem càng vui mừng, thì thào nói:

- Thì ra chiêu này là nhưvậy...Ta luyện tập mười năm cũng không có cách gì ngộ ra, ai dám nói tư chất của Yên Nhiên không tốt? Yên Nhiên...Là thiên tài.

Nàng có thể luyện thành bộ kiếm pháp này, thì Nhàn Nương cũng có thể yên tâm bày bố cục.

Nhàn Nương càng xem trọng Yên Nhiên.

ở cửa viện, có một người đang đứng sừng sững nơi đó, bóp nát đèn Lưu Ly trong tay, trợn mắt há hốc mồm nhìn Yên Nhiên đang múa kiếm, trong mắt có kinh hỉ, có may mắn...Càng không thể bỏ qua.

- Vương gia.

Minh Yên đứng bên cạnh Nhữ Dương vương thấp giọng nói:

- Tay của người...

Mảnh vỡ của đèn Lưu Ly cắt qua ngón tay Nhữ Dương vương, đàu ngón tay chảy máu, Nhữ Dương vương nhìn vết thương trên ngón tay, cười nói:

- Đau, bản vương đau, không phải nằm mơ.

- vương gia đèn Lưu Ly định đưa cho vương phỉ...Hay là để nô tài đi lấy Dạ Quang Bôi mang tới?

Nhữ Dương vương nói:

- Bản vương tự mình đi lấy, lễ vật tặng Nhàn Nương, bản vương sẽ không để người khác đụng vào.

Lại nhìn thoáng qua Yên Nhiên đang chuẩn bị thu kiếm, Nhữ Dương vương sung sướng nói:

- Bản vương không ngờ; hôm nay lại có thể nhìn thấy bộ kiếm pháp thất truyền từ lâu, Kỳ nhi so với bản vương càng có phúc khí.

Nhữ Dương vương không muốn kinh động đến Nhàn Nương nên lén lút rời đi.

Nhàn Nương cũng làm bộ như không biết, Nhàn Nương nhìn Yên Nhiên cười nói:

- Ngươi tốt lấm, ngươi cùng Kỳ nhi đều tốt.

- Đại di, bộ kiểm pháp này...

- Đừng hỏi, sau này chờ ngươi gả vào vương phủ sẽ rõ ràng.

Nhàn Nương lấy khăn giúp Yên Nhiên lau mồ hôi:

- Không phải ta không muốn nói cho ngươi biết, chỉ là...Tuy tước vị của phụ thân ngươi là thừa kế hầu tước, truy ền từ khai quốc, nhưng việc này chỉ có khai quốc vương phủ mới hiểu được một hai.

- Nếu người đã nói như vậy, ta sẽ không hỏi nữa.

Nếu Yên Nhiên không được trọng sinh, nàng sẽ không có cách gì hiểu rõ nhân quả luân hồi trong kiếm pháp, người có thể sáng chế ra bộ kiếm pháp này mới chính là thiên tài.

Lạc Ngọc Đảo.

Nhữ Dương vương cực kỳ cao hứng, Minh Yên bôi dược cho hắn:

Lát nữa đưa bái thiếp qua An Bình hầu phủ, bản vương mời hắn uống rượu, chúng ta là thân gia, lại là huynh đệ đồng liêu, không thể xa lạ.

- Tuân mệnh.

Minh Yên nói:

- Vương phi sẽ rất cao hứng khi người thân cận với An Bình hầu.

- Trước kia bản vương đã xem thường An Bình hầu, dù Yên Nhiên không biết kiếm pháp, bản vương vẫn thân cận với hắn, hiện nay...Càng không có lý do gì để xa lạ, cũng may ở trước mặt mọi người Kỳ nhỉ đã nói ngoài Yên Nhiên sẽ không thú ai khác, nếu không có chuyện Văn thị dâm bôn... Bản vương phải đi An Bình hầu phủ câu thân, bản vương thật sự lo lắng đêm dài lấm mộng.

Nhữ Dương vương không yên lòng suy nghĩ miên man, cuối cùng vỗ đàu:

- Là bản vương đa tâm, bọn chúng từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, là lưỡng tình tương duyệt, tính tình Yên Nhiên lại giống Nhàn Nương, trung trinh quật cường, sao có thể cô phụ Kỳ nhi...

- Vương gia, vương gia.

- Chuyện gì?

- Bên ngoài vương phủ có một nữ tử cầu kiến vương gia.

Tên tùy tùng sợ Nhữ Dương vương không tin, không phải ai cũng có thể nhìn thấy Nhữ Dương vương, vội nói:

- Cầm theo lệnh bài của người, nói là có chuyện rất quan trọng, còn dặn là không thể nói với vương phi điện hạ.

Nhữ Dương vương có chút không vui, hắn đang chuẩn bị đi bầu bạn bên người Nhàn Nương:

-Lệnh bài?

Minh Yên nhắc nhở nói:

- Nếu thật sự cầm theo lệnh bài của người, thì đăng môn có thể là Mạnh gia cửu tiểu thư.

Trinh Nương? Từ lúc ở bãi săn biết Nhàn Nương trôi qua không dễ dàng, lại bị An Bình hầu say rượu đánh giá hắn sống trong phúc mà không biết hưởng, không kính trọng thê tử Nhàn Nương.

An Bình hầu nói với hắn, không biết có bao nhiêu người hâm mộ hắn vì có thể thú được Nhàn Nương làm vương phi.

Từ nay về sau trong lòng Nhữ Dương vương chỉ nghĩ đến Nhàn Nương.

Nữ tử mà hắn vừa gặp đã thương, trinh tiết, dịu dàng, trong nhu có cương, hiểu hắn...Trinh Nương cũng bị hắn quên mất.

Lúc này nghe hạ nhân bẩm báo, hắn nhớ lại đã hơn nửa tháng nay Trinh Nương chưa viết thư cho hắn, bình thường cứ bảy tám ngày là hắn có thể nhận được thư của nàng.

Nàng sẽ kể cho hắn nghe chuyện thú vị ở Chủng Đậu Cung, hoặc là nói nàng đang trồng loại hoa cỏ gì, hoặc là hỏi tình trạng thân thể của hắn.

Dù Trinh Nương không hề nhắc đến chuyện ái mộ hắn, nhưng Nhữ Dương vương đọc thư của nàng, vẫn cảm nhận được Trinh Nương tưởng niệm hắn, mà hắn cũng cảm thấy Trinh Nương rất tốt đẹp.

Dẫn nàng tiến vào từ cửa hông...

Nhữ Dương vương suy nghĩ cho danh tiết của Trinh Nương, sửa miệng:

Hay để bản vương tự đi một chuyến, đỡ phải để vương phi hiểu lầm Trinh Nương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.