Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 277




Trang Bảo chớp chớp mắt , ngây thơ vô số tội lỗi nhìn Trang Dụ và Cố Ngạo đồng thời thét vào mặt mình . Nghĩ mình bị ăn hiếp , Trang Bảo khịt khịt mũi khóc thút thít :

" Hức hức , anh Bảo có làm gì đâu mà tiểu Dụ với tiểu Ngạo la anh a ? Anh Bảo đã là người có chồng thì nhắc tới chồng đúng rồi . Vợ chồng em chơi hội đồng ăn hiếp anh Bảo a . Hu hu . Ỷ giờ Hàm Hàm đi xa cái chơi vậy đó . Về nhà anh Bảo mét Hàm Hàm cho coi . Hu hu hu . Em trai lấy chồng xong hết thương mình luôn . Tủi thân , không thèm ăn đồ ăn của mấy người nữa . Anh đi tìm Hàm Hàm . Anh Bảo giận giận giận hai người luôn . Hu hu . "

Trang Dụ vội vàng giữ Trang Bảo lại , nói lời trấn an :

" Anh Bảo đừng giận . Bọn em chỉ hù anh chơi thôi hà . Nếu em không thương anh Bảo thì đâu có dắt anh đi chơi . Ngoan , không khóc nữa ha . Giờ anh muốn ăn gì em bồi anh ăn . Chiều nay anh hai về rồi , anh mặt sức tâm sự với anh ấy . Đồ ăn quá trời ngon luôn , anh Bảo không ăn là bỏ phí của trời đó . Mai mốt ông trời giận bỏ đói anh thì khổ . "

" Ừm , em giỡn kì quá hà . Mai mốt giỡn nhớ nói trước , làm anh hiểu lầm . Tốn hết lít nước mắt rồi . Ăn ngon đền bù lại tổn thất thôi ."

Cố Ngạo để cái thẻ lên bàn , mặt hầm hầm đứng lên , bỏ lại mấy câu trống trơn :

" Lấy thẻ đó mà thanh toán . Anh ăn no rồi , đến công ty đây . "

Anh cứ vậy mà bỏ đi , đợt này giận vợ thiệt rồi . Mọi người lắc đầu , âm thầm thở dài nghi ngờ chắc đợt này vợ chồng anh chiến tranh lạnh dài dằn dẫn đây . Cố Ngạo chịu giận một cái là dai như đĩa đói . Trang Dụ không nói không rằng vẻ mặt sắp khóc đến nơi . Ráng ghìm lại không khóc , cậu cười gượng :

" Anh Bảo ăn mực ha . Em cắt nhỏ ra để anh dễ ăn hơn . "

Thấy biểu hiện bất thường của Trang Dụ , Trang Bảo sờ sờ mặt cậu , quan tâm nói :

" Tiểu Dụ bị sao vậy ? Em không thoải mái chỗ nào nói cho anh Bảo biết đi . Hay là anh lỡ nói gì làm cho em và tiểu Ngạo giận rồi ? "

" Không có gì đâu . Anh Bảo đừng suy diễn lung tung . Chồng em bận công việc ở công ty nên mới về sớm . Em chắc tối qua không ngủ nên mệt mệt vậy thôi . "

Cậu lắc đầu nhưng nước mắt lại chảy ra , càng lau nước mắt ra càng nhiều . Luống cuống tay chân , cậu vội chạy ra ngoài :

" Xin lỗi ! Em đi phòng vệ sinh một chút . Ớt dính vô mắt cay quá . "

" Tiểu Dụ coi chừng đập ... "

" Rầm ... "

Mọi người không kịp kêu cậu cẩn thận thì Trang Dụ đi vội vàng mà không thèm nhìn đụng vô bức tường một phát dội ra xỉu luôn tại chỗ . Mọi người hoảng hồn chạy đến đỡ cậu dậy đưa đi bệnh viện . Vừa lái xe Cố Diễm vừa lấy điện thoại ra gọi cho Cố Ngạo .

" Em giận dỗi gì thì mặt kệ em . Bây giờ em mau đến bệnh viên xx nhanh đi . Trang Dụ không cẩn thận đầu đập mạnh vào tường , máu me chảy tùm lum , bây giờ mọi người đang trên đường đưa em ấy đến bệnh viện đó . "

Tới bệnh viện , Trang Dụ được đưa vào phòng cấp cứu ngay . Lát sau cậu được đưa ra với cái đầu quấn băng trông thương binh vô cùng . Cố Ngạo vừa lúc thấy cảnh này , đau sót sờ mặt cậu :

" Bà xã em bất cẩn thiệt đó . Đi chi mà vội vàng quá vậy ? Em té biết bao nhiêu lần rồi mà không chịu chừa cái thói hậu đậu . "

Uông Nguyệt Hoa túm cổ áo Cố Ngạo lên , tỏ ra một bà mẹ chồng bênh vực chàng dâu mắng Cố Ngạo xối xả .

" Lần này tiểu Dụ bị thương là do con đó . Chuyện có chút xíu mà con giận dỗi cái gì a ? Ai con giở chứng ta đây cũng được nhưng con không được giở thói đó với vợ con . Chồng là phải bao dung con coi chỉ một lúc thiếu bao dung mà con đã bung dao vào đầu vợ con . Tiểu Dụ buồn bực vì con bỏ đi , nói năng cộc lốc , nó nhịn không được khóc quá trời luôn . Sợ mọi người lo lắng tiểu Dụ mới vội vàng chạy đi ra ngoài rửa mặt rồi gặp chuyện luôn . Con tưởng con đưa tiền cái vợ con vui à ? Cái thằng này mẹ hôm nay không đánh con không được mà . Hừ hừ . "

Cố Chính Khanh vội ôm bà lại , to tiếng :

" Bà nói chuyện hơi quá đáng rồi đó nhen . Chuyện của con cái để nó tự giải quyết . Bà thích làm mọi chuyện rối tinh rối mù lên nữa hả ? Bà quậy nữa là biết tay tôi , tối nay chúng ta chia phòng ngủ riêng . "

Y tá nhịn không được , phê bình :

" Các người có thể im lặng một chút được không ? Đây là bệnh viện đấy . Bệnh nhân cần được nghỉ ngơi , làm ơn tránh đường để tôi đưa bệnh nhân vào phòng . "

Cố Ngạo cúi đầu xin lỗi cô y tá , lo lắng cho tình hình Trang Dụ nên hỏi :

" Xin lỗi đã làm ảnh hưởng đến mọi người . Cô cho tôi hỏi em ấy có bị làm sao không cô ? Có ảnh hưởng gì sau này không ? "

" Không có vấn đề gì nghiêm trọng hết , chỉ là vết thương ngoài da thôi . Do đau quá cậu ấy mới xỉu thôi . Nằm viện một chút là có thể đưa bệnh nhân về nhà . Nhớ đừng để vết thương dính nước , không là để lại sẹo đấy . "

" Cám ơn cô nhiều . "

Cố Ngạo đi theo vào phòng của Trang Dụ . Mọi người thì ngồi ở ngoài không có đi vào , tạo không gian riêng cho vợ chồng người ta giản hòa . Nói chung , mọi chuyện đều do cái tên Cố Hàm không có ở đây mà ra . Đáng đánh .

Cố Ngạo không ngồi mà quỳ bên cạnh giường Trang Dụ . Anh hôn lên đôi môi hơi nhợt nhạt cửa cậu . Nhỏ giọng nói :

" Bà xã anh sai rồi . Anh không nên vì một chút chuyện nhỏ mà bỏ đi . Em bị thương cũng tại anh hết . Giờ anh chủ động quỳ ở đây để tạ tội với em . Khi nào em tỉnh lại muốn mắng , muốn đánh anh cỡ nào anh cũng chịu . Xin lỗi ! Thành thật xin lỗi . "

Cố Ngạo tự hạ độc thủ với bản thân mình , tát vào mặt hai cái thật đau điếng . Đây coi như là chút hình phạt nhỏ anh tự xử trước . Tội này đáng đánh .

... ... ... ... Đi nhớ nhìn đường , cua trai nhớ nhìn tâm ... ... ... ... và mặt :smile:)

... ... ... ... ... .... .... ... ... ...

Ở một đất nước xa xôi nào đó , có một người hắt hơi liên tục mười mấy cái .

" Ây da , thời tiếc lạnh dữ ta , điệu này cảm là cái chắc . Phải uống trước viên thuốc mới được . "


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.