Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 231




Hứa Sinh cõng tiểu Hiếu đi một quãng đường dài mới tới nơi . Thả tiểu Hiếu xuống trước cửa của một căn nhà nhỏ, Hứa Sinh dặn dò : "Tới nơi rồi ! Đây là nhà của thầy a . Em vào nhà nhớ thưa bà nội thầy nha . Em ngoan bà nội mới thương . "

Tiểu Hiếu vỗ vỗ ngực , cười rất ư là tự tin : " Em rất lễ phép mà . Thầy không cần dặn em đâu . Đảm bảo bà nội thầy nhìn em là mê mẩn em liền . Hí hí ! Bởi vì sao ? Bởi vì em rất là đẹp trai mà đẹp thì có quyền ! "

" Rồi rồi ! Em đẹp , em đẹp . Thầy không có cãi . Vào nhà thôi ! "

" Dạ ! "

Mở cửa đi vào , Hứa Sinh gọi : " Bà nội ơi ! Con về rồi nè ! Nay con có dẫn một cậu nhóc về nhà mình chơi mấy bữa a . "

Bà Hứa từ trong bếp đi ra , tay lau vào áo cho khô : " A ! Con về rồi đó hả ! Còn cháu đây là con nhà ai ? "

Nhóc phải thể hiện thật tốt trước mặt bà nội của thầy Sinh mới được . Trước khi lấy vợ thì phải lấy lòng người nhà của vợ trước . Đây là nguyên tắc bất hữu không bao giờ được quên . Tiểu Hiếu khoanh tay , cúi đầu chào : " Dạ thưa bà nội con mới tới ! Con là bạn trai trẻ của thầy Sinh . Con tên là Cố Hiếu ! Nay con xin vô ở ké nhà thầy Sinh mấy hôm . Tới chiều chủ nhật con về ! Mong bà nội cho phép ! "

Bà Hứa ngẫm nghĩ ' bạn trai trẻ của thầy Sinh ' , lẩm bẩm một chốc bà mới nhớ ra . " A ! Ta nhớ rồi ! Con là tiểu Hiếu là cậu nhóc được tiểu Sinh dạy kèm đây mà . Nhìn đẹp trai , đáng yêu quá đi . Đúng là cha nào con nấy , tốt mã đấy . Nay con đến nhà bà làm gì đấy ? "

Tiểu Hiếu chạy lại ôm eo bà làm thân . Chớp chớp đôi mắt long lanh lóng lánh nhìn bà , miệng nhỏ chu chu : " Dạ , con nghe nói bà nội bị bệnh nên đến thăm á . Con thương thầy Sinh lắm luôn á . Bà nội là bà nội của thầy Sinh thì cũng giống như bà nội của con . Con sẽ hiếu thảo với bà . Con nói chuyện vui lắm á , bà nói chuyện với con là bà cười rớt răng luôn . Một nụ cười bằng 10 thang thuốc bổ con cho bà một núi thuốc bổ uống cho khỏe . Hi hi ! "

Vừa nhìn tiểu Hiếu là bà đã có thiện cảm rồi . Giờ nhóc còn nói chuyện lanh lợi , lễ phép như vậy nữa , ai mà không thích được kia chứ . Xoa xoa đầu Cố Hiếu , bà trìu mến nói : " Con nhà ai mà ngoan quá vậy trời ! Lại đây ngồi với bà , bà cháu ta tâm sự mỏng chút hén . "

" Dạ ! À quên nữa ! Bà nội của con á có gửi đồ ăn tẩm bổ cho bà á . Thầy Sinh đang cầm kìa . Bà nội con gửi lời hỏi thăm sức khỏe với bà , mong bà sớm hết bệnh , lâu lâu rãnh rãnh qua nhà bà nội con chơi . "

Bà nhìn túi đồ ăn trong tay Hứa Sinh , hơi hơi ngại : " Gửi lời cám ơn của bà đến bà nội con nhen . Làm phiền bà nội con chuẩn bị đồ ăm cho bà , bà thấy ngại quá . "

Nhóc chỉ chỉ mặt mình : " Bà ngại thì bà thơm con một cái đi . Bà thơm con một cái thì toàn bộ đồ ăn đó là của bà . Dùng cái thơm để đổi đồ ăn a . Thơm là yêu thương , vô giá lắm , coi như đổi vậy con còn thấy lời quá trời lời . "

Bà thầm khen tiểu Hiếu lanh lợi , biết cách làm cho người khác vui vẻ ghê . Hứa Sinh may mắn lắm mới có thể dạy kèm cho một cậu nhóc đáng yêu như thế này . Tràn đầy yêu thương , bà khom người xuống thơm má tiểu Hiếu một cái rõ kêu : " Moa ! Con ngoan quá ! Tiếc là nhà bà không có gì ngon để đãi con ăn hết a . Nãy bà có luộc vài trái bắp , con có muốn ăn không ? "

Nhóc gật đầu lia lịa : " Dạ con muốn ăn . Bà cho gì con năn nấy . Con không có kén ăn , con giống con heo , ăn tạp dữ lắm . Với lại đó giờ con chưa được ăn bắp , con cũng muốn ăn thử coi ngon không ! Hì hì ! "

Hứa Sinh thấy hai bà cháu nói chuyện vui vẻ như vậy làm mình cũng an tâm phần nào . Để balo trên giường , Hứa Sinh cầm túi đồ ăn đi vào bếp : " Bà với tiểu Hiếu ngồi chơi đi . Con đi lấy bắp với đem đồ ăn dọn ra cho bà . "

" Ừm ! Vậy bà và tiểu Hiếu chờ con . "

Hai bà cháu leo lên giường ngồi , bà quan tâm nhóc , lấy khăn lau mồ hôi nhễ nhại trên trán của nhóc : " Chác com đi đường mệt lắm . Tội con quá ! Balo con tháo ra để đại đây đi , đeo chi cho nặng . "

Nhóc tháo balo ra cười khục khục : " Balo con nhẹ re hà . Trong đây chủ yếu có tài sản quý báu a . Lỡ mất cái con đi ăn mày luôn á . Mà con đâu có mệt gì đâu . Con đi chưa được nữa đường đã mệt không thở nổi , cái thầy Sinh cõng con đi á . Thầy mới mệt nhiều . Con giờ khỏe re như con trâu . "

" Con đến nhà bà chơi thì thiệt thòi cho con lắm . Cọ coi nhà bà nghèo sơ nghèo xác , tối sợ con không ngủ được đây này . Con còn nhỏ , giấc ngủ rất quan trọng đấy . Để ngày mai bà kêu tiểu Sinh mua tấm đệm với cái quạt máy để con ngủ dễ chịu hơn . "

Nhóc lắc đầu , nhăn nhăn mày , cương quyết không chịu : " Bà đừng có phí tiền vì con . Thầy Sinh với bà ở được thì con ở được . Con đã nói là con giống heo mừ , dễ ăn dễ ngủ cho nên dễ nuôi lắm . Bà để tiền mua đồ ăn ngon , thuốc bổ cho mình uống đi . Bà nội là người thân duy nhất của thầy Sinh , cho nên bà phải khỏe mạnh , sống lâu trăm tuổi . Bà khỏe thì thầy Sinh vui mà thầy Sinh vui thì con mới vui . Con sẽ cùng thầy Sinh phụng dưỡng , hiếu thảo với bà . "

Bà thoáng cái hơi buồn trong lòng , nụ cười chứa chan nhiều tâm sự . Bà thở dài , vuốt ve gương mặt mềm mại của nhóc : " Hazz ! Bà cũng mong là mình có thể sống lâu với tiểu Sinh một chút . Nhưng chắc ông trời không cho bà cơ hội này đâu . Thôi thì được tới đâu hay tới đó ! Cho dù không còn sống trên đời bà cũng sẽ dõi theo phù hộ cho tiểu Sinh được sống hạnh phúc , bình an . Mà chắc con không hiểu bà nói gì đâu . Con còn nhỏ không cần quan tâm mấy chuyện không đâu này . "

Mắt nhóc đỏ chót , muốn khóc tới nơi : " Con biết chứ ! Con hiểu hết á . Con vì bà vì thầy Sinh con mới tới đây nè . Con ... "

Lúc này Hứa Sinh mang đồ ăn ra : " Đến đến ! Đồ ăn tới rồi đây ! Nãy giờ lần quầng tàm xàm hơi lâu chút . "

Đưa chén tổ yến cho bà nội , Hứa Sinh thổi thổi : " Con mới hâm tổ yến lại cho bà nè . Bà ăn đi ! Này chắc bổ lắm á . Tổ yến đắt đỏ mừ . Bà ăn để còn khỏe lại nữa . Dạo này bà ăn ít lắm nha . "

" Ừm ! Còn quá trời đồ ăn nè ! Con ăn phụ bà đi . Ăn không hết thì hâm lại , sáng mai ăn . "

" Nãy ở nhà tiểu Hiếu con ăn rồi ! Bà ăn đại nhiều nhiều vào . Đừng lo cho con . "

Hứa Sinh cầm trái bắp , lột vỏ cho tiểu Hiếu : " Bắp của em nè tiểu Hiếu ! Nóng hổi mới ra lò . Đảm bảo ngọt ngon a . "

Nhóc cầm trái bắp hửi hửi : " Này ăn sao vậy thầy ! Cắn cái lớp vàng vàng này thôi hay là ăn luôn cái cùi này . "

Hứa Sinh cười ha hả : " Em thật sự không biết ăn bắp vậy luôn đó hả ? Ăn cái lớp hột thôi , cùi có gì đâu mà ăn . "

" Dạ ! Em biết rồi ! "

Cạp một miếng , nhóc gật gù khen ngon : " Bắp ngon quá đi ! Ngọt nữa ! Thầy ăn hơm ! Cắn cái cho vui . "

" Thôi ! Ngon thì em ăn đi ! Đây còn mấy trái nè . Thầy tự lấy ăn được . "

Ăn bắp ngon lành , cạp hết hột bắp rồi , tiểu Hiếu liếm liếm môi . Cầm cái cùi mút mút : " Thầy ơi ! Nước trong cùi bắp này ngọt lắm á . Em mút nước nó nãy giờ nè . Hì hì ! Về nhà em sẽ kêu cha mua bắp về nấu cho cả nhà ăn thử . Ngon quá đi ! "

Lau miệng dính đầy hột bắt trên mặt nhóc , Hứa Sinh lắc đầu : " Bó tay em luôn ! Còn nữa nè ! Em thích thì ăn nữa đi . Tướng nhỏ mà ăn nhiều ghê hén ! "

" Em xin lặp lại lần thứ 3 . Em là heo mà là heo thì phải ăn nhiều . Đúng không bà nội ! "

Bà cười hiền từ : " Ừm ! Con nói cái gì cũng đúng . Thấy con ăn ngon vậy là bà mừng rồi . Con rất dễ nuôi nha . "

" Dạ ! Con dễ nuôi lắm . Thầy Sinh ơi ! Em ăn nữa ! Bẻ nữa trái thôi . Ăn no quá lát đau bụng thì em tiêu a . Để dành mai ăn tiếp ! "

" Được ! Chiều ý em . Toàn bộ số bắp này là của em hết đó . "

Ba người cùng ăn với nhau rất vui vẻ . Lâu lâu nhóc lại kể chuyện cười , kể về chuyện tình lâm li bia đá của tiểu Minh , tiểu Tinh với bé Hạo cho bà với Hứa Sinh nghe . Kể thôi chưa tận mắt thấy mà hai bà cháu cười muốn lộn ruột thừa . Tềnh yêu của những đứa trẻ !

... ... ... ... Muốn cua trai phải lấy lòng người nhà của trai ... ... ... ...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.