Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 157




Hàn Đông nhẹ giọng kêu bà Hàn một lần nữa : “ Mẹ ! “

Bà Hàn đứng bậc dậy ôm Hàn Đông khóc nức nở : “ Con trai ngốc này ! Tại sao lâu vậy mà không chịu về thăm mẹ ? Mẹ rất nhớ con . Mỗi lần một mình ăn cơm mẹ buồn lắm . Mẹ ước gì có ba con cùng con ở đó ăn cơm cười đùa với mẹ . Hu hu ! Con trai ngoan của mẹ . “

Hàn Đông ôm chặt bà , cũng không kìm được xúc động : “ Con xin lỗi ! Tất cả đều tại con hại gia đình mình . Chính con đã vô tình hại chết ba , người mà mẹ yêu thương . Con xin lỗi ! Xin lỗi ! Con cũng không nên cứng đầu bỏ mẹ sống cô đơn ở nhà . Sau này sẽ không như vậy nữa . Mẹ con chúng ta sẽ sống hạnh phúc . “

Bà Hàn vỗ về con trai : “ Ừm ! Con trai ngoan không khóc nữa . Ba con mất chỉ là chuyển ngoài ý muốn . Con đừng tự trách mình nữa . Mẹ tin ba con có trên trời linh thiên cũng không trách móc gì con cả . Mỗi người đều có số mệnh hết , tới lúc đi thì phải đi thôi . “

Bà ôm Hàn Đông một hồi mới để ý a Khờ đang đứng rụt rè cạnh con trai mình . Bà vội lau nước mắt , tách khỏi người Hàn Đông : “ Đây là ... “

Hàn Đông khoác vai a Khờ : “ Giới thiệu với mẹ . Đây là người yêu của con . A Khờ ! “

A Khờ đổ mồ hôi lạnh , cúi thấp người chào : “ Chào bác gái . Rất vui vì được gặp bác ạ . “

“ Ừm ! Ta chào con . Chúng ta ngồi xuống trươc rồi hẵn nói chuyện . “

Bà kêu nhân viên tới , cầm menu đưa cho Hàn Đông : “ Các con chọn món đi . Vừa ăn vừa tâm sự . “

Chọn thức uống cùng bánh ngọt cho mình và a Khờ , Hàn Đông trả lại menu cho nhân viên . Chờ nhân viên đi rồi , Hàn Đông mới lên tiếng : “ Mẹ ! Con biết mẹ khó chấp nhận chuyện con là người đồng tính . Con không thể nào thay đổi được điều đó . Con chỉ xin mẹ tin con , cho con và a Khờ một cơ hội . Tụi con sẽ sống thật hạnh phúc , không để mẹ buồn lòng . Nếu mẹ muốn bồng cháu nội , con sẽ đi nhờ người mang thai hộ sinh cho mẹ một đứa cháu thật khỏe mạnh . “

A Khờ dùng hết sức mình , mạnh dạng cầu xin : “ Bác gái con xin bác chấp nhận chuyện tình của con và Đông Đông . Con và anh ấy yêu nhau thật lòng . Con đảm bảo sẽ cùng anh ấy gây dựng một gia đình hạng phúc . Con sẽ coi bác như mẹ ruột của con mà phụng dưỡng . Con xin bác ! Tin tưởng chúng con . “

Bà Hàn thở dài , giọng vẫn còn hơi run run : “ Mẹ không biết phải làm sao nữa . Có người mẹ nào mà không mong muốn con mình sống vui vẻ , hạnh phúc . Húc mắt trong lòng mẹ nói gõ bỏ hoàn toàn thì cũng chưa hẳn . Nhưng mẹ sẽ cho các con cơ hội tạo lòng tin nơi mẹ . Miễn sao tiểu Đông cảm thấy hạnh phúc là được . Mẹ đây cũng không làm khó a Khờ đâu . Các con cứ yên tâm sống với nhau . Còn nếu sau này các con mà lỡ gặp trục trặc trong chuyện tìn cảm thì hãy nhớ ngày hôm nay . Những gì các con nói với mẹ mà có thể bình tâm suy ngẫm lại . Mẹ già rồi , không quản nổi con nữa . Hạnh phúc của con mẹ sẽ không can thiệp . Mẹ hy vọng từ nay về sau chỉ thấy nụ cười hạnh phúc của các con mà không phải là nước mắt bi ai . “

Hàn Đông cùng a Khờ cúi đầu : “ Cám ơn mẹ / bác gái . Cám ơn vì đã cho tụi con cơ hội .“

Bà Hàn lại nói tiếp : “ Các con cũng đừng cám ơn mẹ vội . Các con bên nhau như thế nào thì đó là chuyện của các con . Cơ mà mẹ cũng muốn có cháu nội bồng bế và cũng để duy trì hương khói Hàn gia ta . “

Hàn Đông nhìn qua a Khờ rồi nhìn bà : “ Được . Chuyện đó không thành vấn đề . Hiện tại a Khờ còn đi học , tuổi cũng còn trẻ . Mẹ chờ thêm ba năm nữa , tụi con sẽ đi nhờ người mang thai hộ sinh con . “

“ Ừm ! Vậy mẹ sẽ chờ ! “

Nói rồi ba lại ngó sang a Khơ bắt chuyện : “ A Khờ con hiện đang học ngành gì ? Ăn nay bao nhiêu tuổi ? Cha mẹ con có biết chuyện của con bà Hàn Đông không ? Con quen Hàn Đông được mấy năm rồi . Hai đứa yêu nhau như thế nào , yêu nhau ra làm sao ? Các con có làm chuyện vợ chồng chưa ? ... “

Bà hỏi một tràn làm cho a Khờ đầu óc choáng váng , không biết nên trả lời từ đâu mà cũng quên luôn bà hỏi cái gì . Hàn Đông nhìn dáng vẽ ngốc nghếch này của a Khờ không khỏi cười thành tiếng . “ Mẹ hỏi nhiều vậy Khờ cục cưng của con trả lời cho được . Mẹ hỏi từng câu thôi , em ấy đầu óc như lợn con í , chẳng thông minh tí nào cả . Mẹ thông cảm chút nha . “

A Khờ phản bác Hàn Đông : “ Em không phải là đầu óc lợn nha . Em chỉ là , chỉ là nhớ chậm thôi mà . Anh không được chê em . “

“ Được anh không chê em . Khờ cục cưng của anh đáng yêu nhất . “

Bà Hàn hơi ngượng , ho khụ khụ : “ Các con yêu đương nồng thấm thì về nhà yêu đương . Mẹ quá chồng lâu rồi các con làm vậy chẳng khác nào cho mẹ ăn cẩu lương . Ý tứ chút đi các con , không nên làm vậy với bà già cô đơn chiếc bóng như mẹ đây . “

Hàn Đông cười trừ , nhướng nhướng mày : “ Mẹ cô đơn hay là để con tìm cho mẹ một tấm chồng . Ba con chắc không phản đối đâu , mẹ còn trẻ mà đẹp nữa . Thiếu gì người đeo đuổi mẹ . “

“ Không cần ! Mẹ cũng 50 rồi ít ỏi gì nữa . Lấy chồng về để chưng kiển à , bầu bạn thì tìm bạn bè tâm sự được rồi . Đời này mẹ chỉ yêu duy nhất mỗi mình ba con . Chưa thấy có đứa con nào lại khuyến khích mẹ mình lấy chồng như con . Chắc con sợ mẹ liên lụy , ảnh hưởng chuyện tìn của con chứ chi . Yên tâm , mẹ không ở đây lâu đâu . Lát nửa mẹ về nhà , có rảnh nhớ về thăm mẹ là được . “

Hàn Đông nắm tay bà : “ Mẹ đừng đi mà . Con sợ mẹ cô đơn mà sinh buồn . Mẹ ở đây với tụi con đi . Con và Khờ cục cưng sẽ chăm sóc mẹ . Mẹ ở nhà một mình con không yên tâm . “

Bà Hàn lắc đầu cười hạnh phúc : “ Cám ơn con . Nhưng mà mẹ không thể không về , mẹ ở đây rồi ai lo nhan khói cho ba con . Nhà cửa không bỏ không , bụi bậm thế được . “

Hàn Đông cương quyết giữ bà lại : “ Mẹ ở chung với tụi con đi mà mẹ . Mẹ có thể dời linh vị của ba lên đây , nhà cửa mỗi tuần cho người quét dọn một lần . Ở đây cũng đâu xa nhà lắm đâu , cỡ hai tiếng là tới mà . Lúc nào mẹ nhớ nhà , con chở mẹ về chơi . “

“ Nhưng hôm nay mẹ không có mang theo đồ đạc để thay . Mẹ đâu dự tính ở lại đây qua đêm đâu mà chuẩn bị . Mẹ cũng vừa thay đổi tâm tình đột ngột vừa nãy thôi . Đều nhờ vào chị bạn lúc nãy . Mẹ chồng của ông chủ quán này này . “

Uông Nguyệt Hoa từ đâu đi tới , nhào lại ngồi gần bà Hàn cười hì hì : “ Em ở đây chơi với chị vài hôm đã . Chuyện đồ dùng sinh hoạt chị lo cho em . Nhà chị có cả tá đồ ấy , hàng mới chất lượng nha . Đồ đạc để về dọn lên sau . Em bỏ rơi chồng vài hôm cũng có sau đâu . Chồng em dù gì cũng nằm trong tàu ngầm 6 tấm có nói chuyện với em được đâu . Chị cũng bỏ chồng chị đi chơi hoài ấy mà . Chồng chị còn mừng vì thoát được chị ấy chứ . Nhắc tới chồng chị là chị liền bực mình hà . “

Bà Hàn lúng túng rồi gật đầu : “ Ờm ! Vậy cũng được . Em cám on chị . “

Cố Ngạo cũng khước vai Trang Dụ đi tới chào hỏi : “ Chào dì . Hôm nay cũng tính là một diệp vui , dì cùng Hàn Đông và a Khờ đi nhà hàng ăn cơm với mẹ con con . Con mời mọi người . “

Uông Nguyệt Hoa lôi kéo bà Hàn : “ Đúng đó , đi ăn với chị . Xong chúng ta đi mua sắm , đi dạo . Lâu rồi không ra ngoài , chị muốn hưởng thụ chút a . Đi đi , có chuyện gì tâm tình để sau . Ăn trước đã . “

Bà Hàn chưa kịp trả lời trả vốn đã bị Uông Nguyệt Hoa lôi đi ra xe . Hàn Đông đứng dậy , đưa tay ra : “ Cám ơn anh . Nếu không nhờ vợ chồng anh cùng mẹ anh giúp đỡ tôi và a Khờ không biết đến bao giờ mới đến được với nhau . Ơn nghĩa này không biết khi nào mới trả hết được cho anh . “

Cố Ngạo bắt tau Hàn Đông , gian tà cười : “ khỏi càn cảm ơn anh đây . Ráng mà sống hạnh phúc , sau này đừng tới oán trách tại sao tôi se duyên cho hai người là được . Anh mày cũng có lợi a . Được vợ phục vụ tận tình hơn chút đỉnh . Hắc hắc . Mẹ anh cũng có thêm bạn bè , bớt nhàm.chán tìm vợ chồng tôi kiếm chuyện . Còn nữa , quà này tặng cho cậu . Tính tặng ngay hôm đầu tiên kìa mà sự việc chuyển biến nhanh chống sờ mặt kéo dài tới hôm nay . Coi như lễ vật chúc cậu và a Khờ mãi mãi hạnh phúc , trân trọng từng thời khắc ở bên nhau . “

Hàn Đông nhận lấy , mở ra xem là chiếc đồng hồ mà mình muốn lấy được nó từ lâu . Hàn Đông cất vào , cám ơn anh thêm lần nữa . Hàn Đông hiện tại đã có suy nghĩ , thái độ khác về Cố Ngạo cũng có chút hâm mộ anh . Xem ra Cố Ngạo không xấu xa như Hàn Đông tưởng , còn chuyện sắc lang Hàn Đông không thay đổi ý kiến . Bì sắc lang vẫn hoàn sắc lang , từng câu nói ra đều sắc lang .

Uông Nguyệt Hoa la lên : “ Mau đi ăn thôi , còn đứng đó nói chuyện đến khi nào nữa . Mẹ sắp chết đói đến nơi rồi này . “

Trang Dụ đáp lời : “ Dạ ! Tụi con ra liền . “

Trang Dụ ôm Cố Ngạo làm nũng : “ chúng ta đi ăn thôi . Ông xã ! Em yêu anh a . Anh quả nhiên là người chồng tài giỏi có một không hai . ‘’

“ Còn nói nữa ! Anh đương nhiên phải giỏi thì mới xứng với em chứ . Tối nay nhớ hầu hạ anh tốt chút đấy . Chủ động vô , lâu rồi em không chủ động với anh nha . “

Trang Dụ mặt hồng hồng , nấp vào ngực anh gật đầu : “ Ừm ! Về nhà tính . Anh đừng nói ở đây mà . Ngượng chết đi được . “

“ ha ha ! Ok bà xã ! Đi thôi . “

A Khờ đỏ mặt tía tai , mạnh dạng khoác tay Hàn Đông : “ Tối ... Tối nay em cũng phục vụ anh tận tình . “

“ Ừm . Anh chờ biểu hiện của em . Đi thôi , họ bỏ mình lại bâu giờ . “

Đúng là sau cơn mưa trời lại sáng . Sau khi hứa hẹn là phải làm . Sau khi đau đớn lại rất sung sướng .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.