Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 155




Tận quá trưa ngày hôm sau , các thành viên trong nhà mới lông cồm đi xuống ăn cơm . Bốn nhóc con vì không có ai đưa đi học đành nghỉ ở nhà chơi . Thuận tiện đem vá , cuốc đào cát mình hay chơi ra vườn đào đất vòng vòng tìm kho báu .

Các anh vợ được chồng bế xuống riêng chỉ có Uông Nguyệt Hoa là ngược lại , dìu Cố Chính Khanh xuống ngồi ăn cơm . Ông oán giận trách móc bà : " Cũng tại bà mà tôi mới ra nông nổi này . Tướng đã phì nhiêu lên không ít mà còn nhúng nhảy mạnh bạo vậy đó . Xương cốt của tôi làm sao mà chịu nổi . Chắc đợt này trợt khớp quéo cơ , thoát vị đĩa đệm quá hà . "

Bà cười cười ngượng ngùng : " Cái ông này nói chuyện kì ghê . Qua ông sướng có thua kém gì em đâu . Tại em lỡ trượt chân tí ấy mà . Ngoan đi nha cục cưng , rồi em tẩm bổ cho nha . Mấy ngày nữa rồi vận động tiếp . "

Các anh vợ nhắm nghiền mắt , rên rỉ há miệng chờ chồng đút cơm . Thiệt là bị chồng hành hạ chết đi sống lại cả trăm lần mà . Cố Ngạo cùng anh em mình tinh thần sảng khoái không thôi . Anh mở miệng nhờ vả bà : " Mẹ ơi . Con có chuyện nhờ mẹ giúp a . Chuyện này quan trọng lắm đó ,nó liên quan đến hạnh phúc cả đời người a . Mẹ lợi hại lắm , con tin mẹ giúp được . "

Uông Nguyệt Hoa được con trai khen còn là đứa hay chống đối bà nhất nữa chứ lòng rạo rực không thôi . Bà hĩnh hĩnh mũi : " Chuyện gì cần mẹ giúp ? Con nói đi mẹ làm dùm cho . Mẹ đây lợi hại đó giờ không ai lợi hại hơn mẹ đâu . "

"Anh nịn nọt bà : " Đúng rồi . Mẹ rất ư là lợi hại . ( lợi kèm theo tác hại lâu dài . ) . Chuyện là vầy nè ... Đó là vậy đó . "

Nghe đầu đuôi sự việc , Uông Nguyệt Hoa hiểu được phần nào . " À ra là vậy . Cũng tội cho bà Hàn ghê a . Vừa mất chồng vừa có con trai vậy nữa . Phụ nữ nào chịu cho nổi cú sốc đó . Cũng tội nghiệp cho Hàn Đông chịu nhiều dày vò , dằn vặt suốt nhiều năm về cái chết của ba mình . Lãng phí hết 7 năm trong đoạn tình cảm cùng a Khờ . Nói túm lại là con muốn mẹ đứng ra hòa hoãn để bà Hàn chịu chấp nhận Hàn Đông và a Khờ yêu nhau chứ gì . "

Anh gật gật đầu : " Đúng rồi . Mẹ giỏi nhất trong nấy chuyện thuyết phục người ta mà . Với lại mẹ tư tưởng tiến bộ quá trời không chấp nhất chuyện bốn anh em tụi con lấy vợ là con trai . "

Các anh em còn lại cùng đồng tình gật đầu : " Đúng vậy . Chẳng những không chấp nhất mà còn nhiệt tình quá mức nữa a . "

Bà cười cười : " Chứ sao nữa . Mẹ đây từ lúc 18 tuổi đã đam mê đọc truyện đam mỹ nha . Gặp ai mẹ cũng ship trai x trai với nhau hết . Trai đẹp luôn đi đôi với trai đẹp . "

Cố Chính Khanh chen vào lời bà nói : " Trừ tôi ra . Tôi đẹp trai mà đi đôi với gái đẹp à . Không hề yêu đương với thằng con trai nào hết . Mấy thôi làm gì bà ngồi ở đây còn có thêm dàn con cháu đông đảo áp chảo hết mọi phương diện ở đây . "

Bà đánh giá ông một lượt : " Tại sao phải trừ ông ra ? Ông vốn có đẹp trai đâu mà đi đôi với trai đẹp . Khi đó ông vừa đen vừa vô duyên ai thèm để ý ông . Nếu không vì ông đeo bám tôi dữ quá tôi chưa chắc chịu lấy ông nha . Mà cũng nhờ tôi nữa , khi gả về cho ông chăm chút tắm trắng , tu bổ nên ông mới soái ca lên tí đấy . Tôi dùng chồng hơi bị kĩ , ít hao hơn mấy người kia . Thường đàn ông lúc ở nhà với vợ thì ăn mặt bóng loáng đến khia theo tiểu tam nó vặt cho không còn cái quần để bận . Nghèo khổ lây lất về van xin vợ nuôi mình . "

" Bà đúng là đáng ghét hết phần thiên hạ . Tôi chung tình quá bà chê được chê hoài nhe . Chê thì đừng có tới tối mò tới tìm tôi à . Tôi không làm theo ý bà nữa đâu . "

Ông giân lẫy , hờn dỗi như mấy đứa con nít bị giành mất kẹo . Bà vuốt ve an ủi , nhẹ giọng nũng nịu : " Ây du . Ông xã bớt giận . Em đùa tú thôi hà . Anh mà không đẹp trai , tài giỏi thì em đâu có gả cho anh . Anh ngoan há . Em thương . Ông xã ... aaã . "

Tiếng gọi ông xã kéo dài ngọt kiện làm cả nhà một trận da gà da vịt nổi rần rần . Cố Chính Khanh được an ủi tí liền xiêu lòng . " Coi như bà có mắt nhìn người . Tôi đây tạm bỉ qua cho bà . Mai mốt bà bớt bớt kêu ông xã kéo dài hơi vậy dùm cái . Thấy ớn óc quá . "

" Em chỉ kêu cho mình ông xã ...aaã nghe thôi chứ bộ . "

Cả đám con trai đồng thanh : " Nhưng tụi con ép buộc bị nghe ké . Làm ơn mẹ vô phòng rồi muốn kêu bà sao cũng được . Tụi con đang ăn cơm , lát ói ra hết thì khổ . "

" Các con quá đáng . Làm như mẹ già lắm không bằng . "

" Đúng ! Già cú đế . Già quắc cần câu ! "

Bà chỉ chỉ mặt mình : " Các con nhìn kĩ lại đi mẹ không có già . Mẹ nhìn trẻ như gái 18 , tâm hồn cũng như gái 18 nha . Già hoài ta trẻ vậy mừ . "

" Ọe ! Bớt ảo tưởng . "

Cố Ngạo vỗ về bà : " Mẹ đừng nói nữa để dành sức lực ngày mai đi khuyên nhủ mẹ của Hàn Đông . Con trông cậu hết vào mẹ . "

Bà cười tươi rói : " Con nói có lý ! Nhà này có mỗi con thương mẹ nhất . Rất hiếu thuận . "

" Dạ ! Cám ơn mẹ quá khen . Con hiếu thảo đó giờ . "

Anh nói ngoài miệng dụ bà vậy thôi chứ mục đích là để bà bớt ảo tưởng sức mạnh . Nói nữa ai mà chịu chi nỗi . Anh phải công nhận ba mình tài giỏi và có sức kiên trì cực cao mới có thể ở cùng mẹ suốt mấy chục năm ròng rã như vậy . Gặp anh là anh đá đít mẹ vào trại rồi ấy chứ .

Trang Dụ hé hé mắt khều khều anh : " Ông xã ! Đút cơm . Em chờ lâu quá rồi . Nhanh nhanh em con muốn đi ngủ nửa . "

Anh nhanh chóng múc cơm đúc cậu ăn : " Rồi rồi ! Anh xin lỗi bà xã . Hồi nãy anh kêu em nằm nghỉ ngơi ở trển đi . Xuống đây chi mắc công anh mang đồ ăn lên sẵn cho . "

Cậu ráng mở cặp mắt mình lên : " Em ... Em muốn chứng tỏ sức mạnh của mình a . Em không thể một mình bị liệt giường vậy được . Ra điểm danh để ta còn nhớ mặt mình . "

Bốn anh em họ Cố liếc mắt đưa dưa leo nhìn nhau : " Vợ anh /em cũng vậy đó . "

Cố Ngạo bấy giờ mới chợt nhớ tới sự tồn tại của đám nhóc con nhà mình : " Ủa bốn đứa nhóc đâu rồi . Sau tụi nó không xuống ăn cơm dậy cà ? Sáng này lằm biến quá điện xin cô cho tụi nó nghỉ học hết rồi . "

" Tụi con đây nè ! Ha ha ! "

Bốn nhóc mặt mày lem luốt , mỗi đứa một gốc rinh cái tương to vào . Cố Ngọ gãi cãi cằm nhin fcái rương đó có chút quen quen : " Các con rinh rương vàng à . Trong có vẻ quý à nha . "

Tiểu Minh cười gật đầu : " Đúng a . Nói túm lại nó là báu vật quý gắp mấy lần vàng đó . "

Trang Tinh hì hì nặng nhọc nhích từng bước : " Quý lắm . Cám ơn cha nhiều nha . Tụi con sẽ sử dụng nó thiệt là cẩn thận không chừa một cái gì đâu . "

Chờ bốn nhóc rinh cái rương về phòng rồi anh mới sực nhớ : " A ! Nhớ ra rồi . Đó là cái rương chứa bí kíp tu luyện của mình . Sao tụi nó biết mà đào lên hay vậy ta ? Khó hiểu ? "

Trang Dụ cùng Trang Duy tỉnh ngủ ngay tức khắc : " Cái gì ? Sao không nói sớm ? Có cái rương đó là thôi tiêu đời nhà ma . Mau đi lấy lại . Ai ui ui ... đau quá . Cái .. .mông của tôi . "

Cố Ngạo cùng Cố Diễm xoa mún giúp vợ . " Đã đau rồi đừng có tùy tiện đi lại . Kệ tụi nhỏ đi . Tụi nó biết được mấy chữ đâu mà đọc . "

Cố Ngạo ho khụ khụ , đính chính lại : " Thực ra ! Trong đó đa số là tranh vẽ cùng kí hiệu . Chữ thì chỉ có mấy cuốn thôi hà . Tụi nhỏ hiển nhiên thông minh suy luận cái là hiểu ngay . Lỡ rồi dành lại cũng chẳng được gì . Bây giờ có lên tụi nhỏ không chịu mở cửa cho vô lấy cái rương đó dễ dàng đâu . "

Cậu ỉu xìu , rầu rỉ thở dài : " Thôi rồi lượm ơi . Em đành hết hi vọng . Chỉ mong tụi nhỏ đừng truyền bá tư tưởng bậy bạ trong lớp nữa . "

Nói đâu trúng đó , hôm sau đi học tụi nhỏ cầm cây thước chỉ chỉ lên bản với mấy bức vẻ quái dị dạy cho các bạn trong lớp vài bài học thú vị . Các nhóc còn nhỏ tiếp thu rất nhanh về nhà chỉ dạy lại cho anh em , cha mẹ mình . Một phương thức quảng bá nhân rộng rãi khắp phương .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.