Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 114




Trang Bảo sau một giấc ngủ dài thì tỉnh dậy . Cả người cậu đau ê ẩm đặt biệt là vùng mông . Cậu đưa tay sờ sờ bụng hỏang hốt nghĩ : " Ủa ? Sao bụng mình xẹp lép vậy ta ? Hông lẽ con mất rồi ! "

Cậu mếu máu khóc , vỗ vỗ đầu Cố Hàm đang ngồi ngủ gục cạnh cậu : " Hàm Hàm ! Anh tỉnh dậy đi . Hức hức . "

Anh tỉnh giấc , ngồi thẳng dậy . Anh lau nước mắt cho cậu , lo lắng hỏi : " Bà xã em đau lắm hả ? Sao lại khóc rồi ? "

Cậu chỉ chỉ bụng mình : " Hàm Hàm ? Bụng Bảo Bảo xẹp lép rồi . Vậy con chúng ta mất rồi hả ? Hu hu ! "

Anh cười cười : " Em suy nghĩ bậy bạ gì vậy a . Em sinh con rồi đương nhiên bụng không to nữa . Con trai chúng ta vô cùng khỏe mạnh luôn . Một lát anh xin bác sĩ bồng con qua cho chúng ta coi . Anh cũng chưa nhìn thấy mặt con trai mình nữa . "

Cậu gãi gãi đầu : " Ủa ? Anh nói là một tháng nữa em mới sinh mà . Sao giờ sinh rồi ? "

Anh ngẫm nghĩ giờ giải thích sao cho cậu hiểu đây a . Anh chợt lóe lên ý nghĩ : " À ! Thì tại con muốn thấy mặt chúng ta sớm hơn nên mới ra đời sớm vậy đó . Với lại nó cũng thương baba mang thai vất vã nữa . Sinh sớm đỡ cực hơn a . "

Cậu bậm bậm môi : " Ừm ! Đúng là con trai ngoan . Vậy lần sao mà em có mang thai nữa kêu nó một ngày rồi chui ra luôn . Chớ tới 9 , 10 tháng chờ muốn mòn răng lại khổ nữa . "

" Ấy ấy ! Đâu có được em . Con chúng ta phải đủ lớn mới chui ra được a . Mới có một ngày chui ra là nó không có mắt , mũi , miệng , tai , chân gì hết á . Em nghĩ coi vậy con mình đâu có sống được đâu . "

Cậu vò đầu bức tóc : " Sao mà khó hiểu quá vậy nè ? Mà đau quá a , Bảo Bảo không sinh con nữa đâu . Một lần là muốn ngỏm rồi . Bây giờ con đau muốn chết nè . Vậy mà anh nói không đau a thực chất là quá đau luôn . "

Anh hôn hôn mặt cậu : " Anh biết ! Xin lỗi ! Đã để em chịu nhiều khổ cực rồi . Em có khát nước không ? Anh lấy cho . "

Cậu gật gật đầu : " Bảo Bảo khát khô cả họng rồi này . Anh lấy nước đi . "

Cố Hàm bỏ ống hút vào ly lước , nâng đầu cậu lên để tiện uống nước . Uống xong , anh đặt đầu cậu lại gối nằm . Cậu vô tình phát hiện tay anh có nguyên dấu răng sâu hóm , rồi mặt anh có nhiều vết trầy xước . Cậu mới nhớ tới hình như mấy này là do mình gây ra . Cậu chạm vào chỗ bị cắn của anh : " Hàm Hàm chắc đau lắm . Vợ xin lỗi ông xã nha . Tại em đau dữ quá mới lỡ làm anh bị thương . "

Anh không quan tâm chút nào , nhẹ giọng an ủi cậu : " Anh không thấy đau gì cả . Cái đau của anh chẳng bằng một góc của em a . Anh đây vui lắm vì cả em lẫn con đều bình an vô sự . "

Cậu giang tay rộng ra , chu chu mỏ : " Ông xã ! Bà xã muốn được anh ôm . Em thấy có chút lạnh . Anh sửi ấm cho em đi . "

Anh cười rạng rỡ , ôm chầm lấy cậu : " Anh sẽ sửi ấm cho em cả đời này luôn . Anh hạnh phúc quá ! Bảo Bảo ! Anh yêu em ! "

" Em cũng yêu anh nữa . "

Cố Diễm và Trang Duy mở cửa đi vào cùng mấy túi đồ ăn . Trang Duy có chút không được tự nhiên : " Khụ khụ . Đã làm gián đoạn bầu không khí hạnh phúc của hai người . Anh có mua thức ăn cho hai người đây . Ăn đi , để ngụi không ngon đâu . Sáng giờ ăn có chút cơm chắc hai người đói rồi . "

Cố Hàm tách khỏi người cậu , nhận lấy túi thức ăn : " Cám ơn anh cả , anh dâu ! "

Trang Bảo mắc cỡ , trùm chăn kín mít mặt chừa mỗi đôi mắt nhìn . Cậu nói nhỏ : " Cám ơn hai anh nha . "

Trang Duy gật gật đầu , ôn hòa nói : " Có gì đâu mà cám ơn . Chúng ta đều là người một nhà mà . Thôi tụi anh đi về trước , có gì ngay mai cả nhà tới thăm cháu trai sau . "

Trang Duy lôi kéo Cố Diễm nhanh chóng chùn đi mất . Để lại hai vợ chồng cậu ngượng ngùng nhìn nhau . Anh lấy cháo múc ra chén : " Anh đúc em ăn cháo . Em ăn xong nằm nghỉ một chút , anh đi hỏi bác sĩ thử coi chúng ta được thăm con chưa . "

" Ừm . "

Ăn uống no nê , anh đi tìm bác sĩ hỏi thăm . Anh hỏi : " Bác sĩ ! Tôi có thể gặp con mình chưa ? "

Bác sĩ gật đầu : " Có thể thăm bé được rồi . Tôi sẽ nói y tá bồng bé qua gặp hai người . À mà còn về phần sữa mẹ chúng tôi sẽ lo phần này . Bởi mẹ cháu bé không thể cho sữa được . Yên tâm ! Sữa này chúng tôi bên Mỹ đã thử nghiệm khá là thành công nó giống như sữa mẹ thông thường , giúp bé phát triển tốt hơn . "

" Cám ơn bác sĩ ! Bậy không có việc gì nữa tôi xin phép đi trước . "

Cố Hàm quay về phòng bệnh với Trang Bảo không được bao lâu thì y tá bế con trai đi vào . Cô y tá xong việc thì rời khỏi . Anh nhẹ nhàng bồng con trai trên tay ngắm nghía . Trang Bảo hồi hộp hối thúc anh : " Hàm Hàm ! Cho em coi con mình với . Nhanh lên . "

Cố Hàm bồng con lại chỗ cậu ngồi xuống . Trang Bảo ngước lên ngó mặt con trai xong nheo nheo mắt khẳng định : " Này không phải con của Bảo Bảo . Cô y tá lấy lộn con của con khác rồi . "

Anh ngỡ ngàng hỏi : " Ai nói vậy ? Đây thật sự là con của chúng ta mà . Nó giống em và anh lắm mà . "

Cậu lắc đầu , chỉ chỉ mặt con : " Không phải con mình đâu . Con mình sao mà xấu quắt vậy được . Người thì hồng hồng , có chút chéo như con chuột con mới sinh ấy . Y tá bắt nhầm con của con chuột cái to xác nào rồi a . Kêu cô ta đem con chuột nhắt này đi đi rồi đem con trai đáng yêu tới trả lại cho em . "

Nhóc con bị chê xấu oa oa khóc lớn . Anh vỗ vỗ con trai : " Ngoan a ! Con trai ngoan . Baba nói đùa thôi . Con đẹp trai lắm luôn . A a a cha thương . Cha thương . "

Nhóc con được an ủi không khóc nữa , mắt nhắm nghiền ngậm ngón tay ngủ . Cố Hàm giở khóc giở cười .Chuột con ơi mẹ con thiệt là . Chuột cái là em ấy chứ còn ai nữa trời . Cố Hàm cười ha hả nhìn cậu : " Con mình mới sinh da mỏng thì thấy vậy thôi . Qua vài ngày nữa là nó đẹp , bình thường lại hà . Con nít nào sinh ra mà chẳng vậy . "

" À ! Ra là vậy . Hàm Hàm . Anh đưa con cho Bảo Bảo bế tí đi . "

Cố Hàm chỉnh tư thế đàng hoàng cho cậu rồi đặt đứa bé vào lòng cậu . Trang Bảo một tay ôm bé con , một tay lấy ngón tay nhỏ nhắn của nhóc ra . Chẳng hiểu so lúc này mắt cậu thấy cay cay làm sao ấy . Cảm xúc dâng trào khi con đang nằm trong lòng mình . Cậu nhìn cái miệng mấp mái , chút tí của bé không khỏi đỏ mặt . Con trai cậu dễ thương quá đi , nhìn kĩ thì không có xấu lắm . Mặt cũng giống Cố Hàm vài nét đó chứ .

Trang Bảo nhìn kĩ bé một lượt , rồi chợt nhớ tới con trùng đất của Cố Hàm . Cậu thắc mắc không biết nó có bự như anh không há . Chắc bự lắm ! Cậu vạch tấm vải che thân của con ra , coi chỗ ấy ấy của con . Trang Bảo lắc đầu , thất vọng dữ dằn dện . Gì đâu mà có tí nị hà . Nhỏ hơn của cậu nhiều luôn ấy . Cậu cầm nó lắc nhẹ qua nhẹ lại , kêu lên : " Hàm Hàm ! So con trùng đất của con trai mình nhỏ dữ vậy a ? Ít ra nó không to bằng anh thì cũng to bằng em chứ nhỉ ? "

Anh dai dai trán , che lại chỗ kín cho con trai : " Vợ ơi là vợ . Con mình còn nhỏ thì làm sao mà cái đó bự được a ? Em chớ có sờ mó lung tung , hại sự phát triển tinh lực trong tương lai của con trai chúng ta đấy . "

" Anh làm gì thấy ghê vậy ? Em sờ có chút thôi mừ . Em có cắt của nó luôn đâu mà sợ a . Của nó còn nhỏ lắm nên vô hại với em . Có cắt thì em cắt của anh trước , đồ yêu nghiệt hại người . Ma đầu trùng đất . "

" Em thăng cấp tới ma đầu luôn a . Anh không dám nhận đâu . Cầu xin bà xã tha cho anh một con đường sống . "

Cậu đắt chí vô cùng : " Tạm tha cho anh lần này . Bé thỏ vài bữa nữa ráng mà đẹp trai lên để baba ngắm nha . Con xấu quá là ế nhệ à nhe . "

Bé con nghĩ trong đầu : " Mới có mấy ngày tuổi mà ế gì baba ? Nói đu nói lại vẫn là baba chê con xấu . Baba hãy chờ đi , con sẽ đẹp trai , đáng yêu hơn cả cha luôn cho coi . "

Cả nhà ba người quây quần bên nhau hạnh phúc vô cùng . Có cái lâu lâu lại phải chịu vài cú sốc với những câu hỏi khó đỡ của cậu . Cố Hàm không biết tại sao mà vợ mình lại nghĩ ra mấy chuyện mà không ai nghĩ tới luôn í . Phải tập ứng phó , làm quen lâu dài thôi a .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.