Hạnh Phúc Quả Táo Chín

Chương 5: Chủ nhật là ngày giặt quần áo




Ngày Chủ nhật, Quan ba ba đều bị Quan mẹ càm ràm đến phải nhỏm dậy làm việc nhà. Quan mẹ đối với thế giới này luôn tồn tại nỗi oán hận không biên giới. Nói tóm lại, cái gì cũng không thể lọt vào mắt bà.

Sáng tinh mơ, Quan mẹ ném đống quần áo bẩn vào máy giặt, sau đó, nhào vào bếp rang hạt tiêu. Quan ba ba ưa cay, nên mỗi tuần Quan mẹ cho ông ngửi mùi cay thoả thích. Cứ như vậy, ngoài Quan mẹ, những người còn lại trong Quan gia rất đồng lòng bỏ trốn ra ngoài.                             

Ông nội Tần Tri đặt ghế dựa trước cửa, lệnh cho Tần Tri ra ngoài phơi nắng, còn gọi nôm na là “bổ sung canxi”. Tần bà nội gom quần áo dơ, vừa giặt vừa lẩm bẩm. Nói tóm lại, việc quan trọng nhất trong ngày Chủ nhật là người thân phải có đồ sạch để mặc. Tần Tri mang quần áo về nhà, mặc kệ là chất liệu gì, nhãn hiệu gì, bao nhiêu tiền, toàn bộ đều bị Tần bà nội coi như hàng đồng giá trong siêu thị, quăng vào máy giặt, bắt đầu quy trình xoay tròn cực kỳ tàn ác. Tần Tri mặc cái áo và quần mà Tần ông nội mua ở ngã tư, mười đồng tiền được một đống áo chẽn và mấy cái quần cộc, nói chuyện với đứa nhỏ nhà hàng xóm. Thằng bé đối với cái chân bó thạch cao của anh tỏ ra vô cùng hứng thú.                             

“Chú, sao chú bị thương?” Đứa nhỏ dơ dáy được phái làm đại diện cho đám con nít chạy loạn phía xa hỏi về cái chân tự nhiên cảm thấy nó hơi bị to gan.

Đối với loại vấn đề này, Tần Tri vừa về nhà đã trả lời với toàn bộ các vị cô gì chú bác xung quanh muốn trẹo lưỡi. Ngã như thế nào, được cứu như thế nào, đi bệnh viện như thế nào, bao nhiêu tiền, đánh thuốc tê bao nhiêu tiền, có cần đưa bao thư không? Tần Tri chán nói lại, vì thế bất đắc dĩ trả lời qua loa: “Bị xe lu đè.”                             

“Chú nói xạo. Mẹ con nói chú móc than đá bị sụp hầm!” Thằng nhóc gào lớn.

Tần Tri toát mồ hôi lạnh, nhìn kỹ đứa nhỏ, càng nhìn càng thấy thích, anh cười toét miệng, bắt đầu nói hươu nói vượn: “Đúng vậy, chú nói xạo, thật ra……” Bạn nhỏ ngây thơ xáp lại gần, lại gần, gần thêm chút nữa cho đến khi áp sát vào anh, chăm chú lắng nghe.                             

Tần Tri thừa nhận anh thật rảnh rỗi, đã nhàm chán đến mức không còn gì để làm nên phải bày chuyện gạt một thằng nhóc. Anh đưa mình vào một câu chuyện hào hùng và bi thảm về superman, một đám con nít há hốc miệng nghe đến nhập thần.

“Sau đó…… Khi chú tỉnh lại, địa cầu lại khôi phục hòa bình……” Tần Tri giọng ngày càng hào hứng, khóe mắt vì nhịn cười mà co rút không ngừng.                             

“Nút chai, anh gạt con nít!” Quan Thục Di mặc áo của Quan ba ba, mặt trước còn in một hàng chữ to “Công ty tái sinh vật tư Bay Vọt”, quần đùi của nàng vừa nhìn là biết cùng loại với quần Tần Tri đang mặc, màu hơi tối, lại còn chấm bi đen.

Mấy đứa nhỏ đương nhiên không tin, những tiếng cười nhạo bốn phía nổi lên, ngay sau đó bị Quan Thục Di đuổi đi hết. Tần Tri cười cười gựa vào ghế, hỏi đùa: “Sao biết tôi gạt người?”                             

“Tôi có mắt thần mà, Nút chai ca ca, anh bị nóng đến hồ đồ rồi!” Quan Thục Di kéo dép lê tới, tít mắt cười.

Tần Tri cũng cười: “Hạ sốt rồi. Hôm qua làm phiền cô, cám ơn!”

Quan Thục Di xấu hổ đứng lên, nàng mất tự nhiên quay mặt qua một bên, thì thầm: “Làm bộ cái rắm!”

Trong mắt nàng, người thợ mỏ than kia đang giả vờ làm phần tử trí thức – rất giả dối, không thành thật. Quan Thục Di có ưu điểm là rất thiện lương, không vờ vịt, không khoa trương, mỗi tuần chỉ có hai lần tỏ ra nhỏ nhen, một lần ở nhà, một lần ở công ty, mơ ước của nàng là nếu có người yêu thì nàng sẽ nhỏ nhen thêm một lần nữa.                             

Nói thầm xong, Quan Thục Di nhào vào phòng, cầm hai cái quả táo ném tới cái cân, ghi sổ rồi lau vào áo, một trái đưa cho Tần Tri, một trái đưa vào miệng cắn một miếng to, trong chốc lát thế giới trở nên tốt đẹp, nàng vô cùng thỏa mãn, thì thào: “Ôi, thế giới…… thật đẹp, nhờ quả táo này…… Táo anh chọn rất ngon!”

Tần Tri nhìn quả táo trên tay, để qua một bên, thắc mắc hỏi Quan Thục Di: “Có một vấn đề.”

“Nói đi.”                             

“Nút chai là kêu ai?”

“Anh!”

Quan Thục Di nói xong, không thèm bận tâm sàn sạch sẽ hay dơ dáy, co chân ngồi bệt xuống.

“Hình như đến giờ cô vẫn chưa hỏi xem tôi tên là gì?”

“Tôi không nhớ được, gọi Nút chai cho dễ nhớ.”

“Vì sao lại là nút chai?” Tần Tri hoang mang, giữa anh và nút chai có điểm đặc biệt nào chung?

Quan Thục Di không để ý đến câu hỏi của Tần Tri, khi giao tiếp nàng luôn như vậy, chỉ cần thuận mắt, nàng sẽ lôi người khác vào " thôn ". " Thôn " này chỉ tồn trong thế giới tinh thần của nàng và Ngụy Cầm, gọi là “thôn Thượng lưu”. Trong quan niệm của Quan Thục Di, đó là nơi mà những người ở phía trên muốn đến nhất. Trước mắt, dân trong thôn không ít, từ Mãn thương thương, Mãn độn độn, Nhị đản, Nhị cẩu tử…. Nàng cũng không thèm để ý người khác có thích hay không, nói chung họ không ảnh hưởng đến trò chơi của nàng.

“Anh muốn tới thôn của tôi chơi sao?” Quan Thục Di nét mặt nghiêm trang, mời mọc.                             

“Thôn của cô?” Tần Tri có cảm nơron thần kinh của anh không đủ dùng, không theo kịp thời đại.

“Đúng vậy, thôn Thượng lưu, chỉ nhận người thượng đẳng! Tôi là trưởng thôn Tiểu Phương Phương! Quen anh thật vui.” Sau khi Quan Thục Di nói xong, răng hàm cắn chặt, mũi thở ra một hơi thật dài, một diễn cảm vô cùng «kỳ tài», người bình thường không thể làm được.                             

“Có tiền lương không?” Tần Tri bị chọc cười.

“Không có, nhưng có tính điểm, sau đó có thể đổi Q tệ.” Quan Thục Di nói rất lưu loát. Đối với người hàng xóm mới này, nàng thực sự quan tâm, đây cũng là cách mà những người hàng xóm ở đây đối đãi với nhau, Quan Thục Di cũng không ngoại lệ.                             

Quan Thục Di và Tần Tri biết nhau, không phải ở trong bối cảnh thành phố lớn xa hoa vì xã giao mà quen biết, cũng không có những con người thành đạt, địa vị xã hội vững chắc giới thiệu. Càng không phải thứ tình cảm lôi động hỏa phun nảy sinh chỉ trong vài phút. Hai người từ từ biết, quen thuộc, rồi mới bắt đầu nói chuyện phiếm.                             

Quan Thục Di: “Trước đây sân nhà tôi rất lớn, nơi nơi toàn là bò sữa, ba tôi nuôi mười con, nói là mở nhà máy sữa. Sữa không bán được, cả nhà chúng tôi uống sữa tới nghẹn. Buổi sáng một chén lớn, buổi tối lại một chén lớn.”

Tần Tri: “Sữa mới thì tốt.”                             

Quan Thục Di:“Em trai tôi sờ trâu, bị trâu đá tiểu kê kê.” (tiểu kê kê, dịch ra vừa có nghĩa là con gà con).

Tần Tri: “Có đi bệnh viện không?”

Quan Thục Di:“Ba tôi ôm nó, hôn tiểu kê kê của nó mấy cái, cho nó vài tệ, nó nín.”

Tần Tri:“Không có việc gì là tốt rồi.”                             

Quan Thục Di: “Ngày hôm sau đưa đến bệnh viện khai đao.”

Tần Tri: “…… Không cần phải thở mạnh như vậy…”

Quan Thục Di gật đầu, hưng phấn đến nỗi vô tình vứt hột hạch đào Tần nãi nãi đưa, cả chiếc chày nhỏ để đập hạt. Tần Tri mỗi ngày phải ăn hạt hạch đào, vì chân anh đang bị thương.                             

Quan Thục Di lượm hột đào, đập vỡ rồi đưa nhân đưa cho Tần Tri, nói: “Tôi không thích ăn loại quả vỏ cứng ít nước.”

Tần Tri cầm, nhìn Quan Thục Di một cái, cô gái này vẫn hăng say đập hạt, quả thì " chiếu cố " cho bản thân, động tác tự nhiên vô cùng, như đang chăm sóc cho người nhà. Đương nhiên, miệng cũng không nhàn rỗi.

Quan Thục Di: “Mới trước đây, toàn bộ vùng này đều là phân trâu.”                             

Một mình Quan Thục Di hăng say nhớ lại quá khứ trước đây của nàng, nàng lúc tiểu học, nàng khi năm nhất, nàng học sơ trung, thầy cô của nàng…… Tần Tri không chen lời vào được, chân đau không đi được, nhưng anh cũng không muốn đi, lặng lẽ mỉm cười, im lặng nghe nàng nói.                             

“…… Ba tôi nói… có thể gọi tôi là Quả Quả, nhưng tôi thích cái tên Tiểu Phương Phương hơn…… Đúng rồi, ngoài thượng lưu thôn còn có hạ lưu thôn, anh biết không? Chủ nhiệm, quản lí, chủ tịch của chúng tôi đều bị đưa tới đó …… Ha ha! Làm gì được tôi? Đúng rồi, ba tôi bảo tôi lấy dây thừng, tôi chậm chân vào phòng,…… Hư rồi, sao nhiều hạt đào hư vậy? Đây là hạch đào năm trước hay sao? Tần bà nội bị lừa rồi…… Anh thích ăn gì? Anh cầm tinh con gì?”

Tần Tri từ từ nhắm mắt, tiếng nói bên cạnh vẫn ríu rít, càng lúc càng xa xăm……                             

Bầy chim sẻ bị một đứa nhỏ bắn ná, xao xác bay đi, Tần Tri chậm rãi mở mắt, bàn cờ vua đối diện đã trống không, có lẽ mọi người đã về nhà ăn cơm trưa, anh nhỏm dậy, xoa mái tóc hỗn độn, nhìn sang bên cạnh.

Ngoài tờ báo để lại chỉ còn xác hạch đào, ở giữa là cái chày nhỏ, những hạt hạch đào đã được đập vỏ cứng xếp ngay ngắn trong rổ.                             

*********

Trong quán cà phê, tiếng đàn ghita thong thả vang lên, ngồi trên sân khấu là một cô gái mặc sườn xám cách điệu, chiếc quần bò ngắn, đội mũ lệch, chậm rãi cất tiếng hát, những câu hát như hương rượu quấn quít, dường như toàn bộ quán cà phê chỉ có một mình cô, dường như cô gái đang cưỡi ngựa phi như bay trên vùng thảo nguyên đầy cỏ. Ánh mắt cô si mê, thỉnh thoảng nghiêng đầu đong đưa, mang một vẻ mị hoặc khó nói nên lời.                             

Chương Nam Chính hạ giọng an ủi Lang Ngưng. Cô cầm ly rượu, đổ thêm sữa và Vodka nhưng không đưa lên miệng, huyệt Thái Dương ẩn ẩn đau. Trong một ngày như hôm nay, cô cảm thấy mình càng lúc càng mất phương hướng. Vừa thay thế Tần Tri làm giám đốc, áp lực lập tức ào ạt ùa tới.                             

Công việc của công ty đương nhiên phải hoàn thành, nhưng những mối quan hệ cao thấp, an bài nhân sự cho chu đáo, liên hệ với công ty đầu tư, và những đơn vị liên quan, ngày sinh nhật phu nhân nhà ai, con nhà ai đã đầy tháng, đầy năm… Công ty có tới mấy ngàn nhân viên, tay chân Lang Ngưng lập cập, những khi cần sự phối hợp giữa các quản lý, ngoại giao với bên ngoài, phải ghi nhớ hợp đồng, thủ tục và sở thích của đối tác, lúc ấy cô chỉ mong mình có một trí nhớ phi thường, chính xác như Tần Tri.                             

Theo Tần Tri vào công ty làm việc, Lang Ngưng chưa bao giờ gặp sư cố nào lớn đến mức phải nhọc tâm suy nghĩ. Đầu óc Tần Tri vượt xa người thường, trừ việc không nhìn thấy màu sắc, những việc khác, chỉ cần anh muốn làm, chuyên tâm tìm hiểu, không có việc gì anh làm không tốt.

Anh luôn có vẻ thoải mái, đọc sách, luyện chữ, xem máy tính, thậm chí còn ở công ty đặt dàn âm thanh nổi, những ngày không nhiều việc thì xem vài bộ phim đen trắng của Mỹ, dáng vẻ điềm tĩnh, như một vị thiếu gia.                             

Hiện tai, Lang Ngưng cảm thấy rất căng thẳng. Quản lý nội bộ, quản lý công việc bên ngoài và một đống vấn đề đang cần giải quyết. Với người làm quản lý trước, Tần Tri dù không mang laptop, nhưng ngày sinh nhật của người lao công dọn vệ sinh anh cũng nhớ rõ. Công ty lớn, kéo theo đủ loại quan hệ giữa người với người, còn thêm những mối quan hệ nhạy cảm không thể ghi rõ ràng trên giấy trắng mực đen. Cô phải làm báo cáo hàng tháng, từ kế hoạch trong công ty đến những hợp đồng thoả thuận với đối tác, hợp đồng đưa đón con nhỏ của nhân viên, danh sách con của công nhân, hộ khẩu ở đâu, những nhân viên ở nội thành, không ở nội thành……                             

Dù công việc phức tạp tới đâu, Tần Tri cũng có thể giải quyết. Chỉ cần cô hỏi, anh sẽ cho cô đáp án chính xác.

Anh giải quyết mọi chuyện quá dễ dàng, cho nên Lang Ngưng đã nghĩ đó là việc ai cũng có thể làm.

Cũng may mắn… Lang Ngưng nghĩ. Anh đi rồi, cô sẽ không phải nhìn anh để thấy xấu hổ. Mới một tháng kể từ lúc anh không còn đến, từ lộn xộn đã biến thành hỗn loạn, bảng số liệu hồ sơ bắt đầu lẫn lộn, mỗi lúc gặp rắc rối chỉ có thể hội ý với cấp trên. Tần Tri…… Cuối cùng có phải như mọi người nói không? Những lời bàn tán: Nấp váy đàn bà, da mặt dày, không đặc sắc, ngoài việc cười thì cái gì cũng không biết, nhìn thấy phụ nữ có tiền là sáng mắt… Đến giờ phút này đã không còn lao xao nữa. Nếu có, thì phải là: Tần Tri ở Lang Thị lãnh lương 58 vạn một năm! Đó không phải là nhiều, thậm chí còn quá ít.                             

“Cậu ta đến, em muốn nói thế nào?” Chương Nam Chính khẽ hỏi cô.

“Anh không cần quan tâm em nói thế nào, trước khi Tần Tri quay lại, ba nói, tiền lương gấp đôi, hoa hồng gấp đôi, chuyện quá khứ bỏ qua.” Lang Ngưng nhấp rượu trong ly, hạ mắt.                             

“Giờ này em còn uống rượu?” Chương Nam Chính nhìn Lang Ngưng bất an. Anh ta luôn cảm thấy, nếu là Tần Tri, sẽ không thể nào chăm sóc chu đáo cho Lang Ngưng, tuy rằng anh ta và Tần Tri là bạn tốt, nhưng anh ta đã yêu cô ngay từ lần đầu tiên gặp mặt.                             

Chương Chính Nam xuất thân rất tốt, thừa phong độ, hài hước, năng lực làm việc rất hiệu quả. Trong con mắt của mọi người, anh là một hoàng tử hoàn mỹ không sứt mẻ.

Gia đình Lang Ngưng so với Chương Nam Chính không thua kém, về tiềm lực trong thành phố nhiều mặt còn mạnh hơn gia đình Chương Nam Chính. Vì sao yêu Tần Tri, Lang Ngưng không còn nhớ. Cô chỉ nhớ, lần đầu tiên nhìn thấy Chương Nam Chính và Tần Tri, cả ba người còn đang học đại học, hai nhà Chương Lang là vốn thâm giao, Chương Nam Chính thường hẹn cô đi chơi.                             

Ngày đó, trời rất xanh, ở công viên, bọn họ vui vẻ chụp ảnh, đùa giỡn. Tần Tri luôn lặng lẽ đứng ở một góc ngắm hoa. Lang Ngưng tới gần, đưa máy ảnh cho anh, thẹn thùng: “Làm phiền anh một chút, giúp em chụp bông hoa tulip đỏ đằng kia.”

Tần Tri nhìn cô, vẻ mặt hơi bối rối, mỉm cười: “Xin lỗi, tôi sợ là không thể giúp. Tôi bị bệnh mù màu.”                             

Ánh sáng rực rỡ len vào không gian nhu hòa, khẽ lưu chuyển, làn gió vờn nhẹ, anh mặc chiếc áo màu lam nhạt, quần trắng, dáng người thư sinh hơi gầy, nụ cười của anh nhẹ nhàng, giọng nói ùa vào tai cô, trầm thấp mê hoặc.

Lang Ngưng không hiểu tại sao cô đã yêu anh ngay lúc đó. Có lẽ loại khí chất cô độc ấy vẫn là sở thích của cô, yếu ớt, đạm bạc, bản năng che chở của người phụ nữ cứ như vậy mà bị khêu dậy mạnh mẽ. Nhưng sau này, cô lại cho rằng loại khí chất đặc biệt kia cũng không ích lợi gì. Họ đến với nhau, ban đầu cũng là trời long đất lở, yêu đến điên cuồng.

Nhưng rồi một năm, hai năm, ba năm…                             

Bốn năm.

Năm năm.

Sáu năm……

Thời gian là liều thuốc kịch độc với ngọn lửa hừng hực của tình yêu, nó gặm nhấm từ từ, cá tính và cá tính, cương liệt và ôn hòa, địa vị và xuất thân, tất cả dưới con mắt của người nhà họ Lang trở nên đối lập đến không thể chấp nhận. Một chàng trai phố núi chạy theo con gái nhà giàu, tên ngốc nhà nghèo gặp vận may, cô gái nhà giàu vì tình nghĩa bảo vệ anh ta nhiều năm…                             

Ban đầu ý nghĩ bảo vệ chỉ thỉnh thoảng lóe lên trong đầu Lang Ngưng. Cô cảm thấy mình phải gánh chịu áp lực nặng nề, còn Tần Tri thì nhàn nhã tránh ở văn phòng, thoải mái hưởng thụ địa vị và quyền lực mà cô ban phát.

Ban đầu, Lang Ngưng phản ứng dữ dội mỗi khi nói đến vấn đề này.

Nhưng một người nói, hai người nói, ba người nói, bốn người nói……

Chậm rãi… Cô bắt đầu cảm thấy Tần Tri càng ngày càng không vừa mắt.                             

Rốt cục, thời gian đã thành công khơi dậy lớp vỏ cứng rắn, hạt giống tình yêu không thể thoát khỏi số phận bị gói vào trong, bị quên lãng.                             

Cứ như vậy, Tần Tri bị nhà họ Lang khinh thường, thậm chí coi là kẻ thù, cuối cùng bị bức phải rời đi.

Theo ý Lang gia, Lang Ngưng và Chương Nam Chính đến với nhau.

Nhưng… vì sao?

Vẫn cảm thấy không thích hợp?                             

Hết chương 5


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.