Hạnh Phúc Quả Táo Chín

Chương 41: Những phiền não trước hôn lễ




Dịch: Hoài Phạm

Tần Tri băn khoăn một lúc mới nhắn lại cho Lang Ngưng, nội dung lời nhắn lại rất gượng gạo, thật sự, anh cũng không thích Lang Ngưng đến. Một tin nhắn ngắn ngủi – một câu khách sáo, do dự mãi cuối cùng mới gửi.

“Cảm ơn các bạn tới tham dự đám cưới, bây giờ tôi đang giúp hôn thê đưa thiệp mời, tối về nhất định mời các bạn dùng cơm.”

Lang Ngưng đến làm anh cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng…… Tần Tri cũng rõ ràng, Lang Ngưng tuyệt đối không phải loại người sẽ giải thích, biết ngoảnh đầu lại, cô chỉ vì gặp đả kích quá mà không có người để trút. Cô có thói quen tìm anh, cũng như trước kia khi còn bình thường, khi cô tức giận ai đó. Cô rất hư vinh, hoặc phải nói là cô duy trì sự hoà nhã trên gương mặt thái quá. Mấy năm nay, Tần Tri vẫn yên lặng không nói gì. Bất cứ ở đâu bất cứ chỗ nào cũng chỉ biết thụ động nghe bạn học Lang Ngưng bùng nổ. Bây giờ nhớ lại, tình yêu của họ, có lẽ cũng hình thành từ tuôn trào và lắng nghe rồi dần trở thành trụ cột cho mối quan hệ.

Cuối cùng phải nói với cô ấy thế nào?

Chương Nam Chính không phải vẫn rất thích cô vì điều đó sao?

Đậu Kiến Nghiệp không biết tìm ở đâu ra một miếng che mắt, anh ta áp lên mắt, một lát sau đã ngáy khò khò, tối hôm qua anh ta chơi game online. Một đêm huyết chiến, tinh thần mỏi mệt đến đỉnh điểm, lại còn thêm tối hôm qua anh ta lại chơi trò kết hôn, người anh ta lấy là một em gái bác sĩ, thao tác của cô nàng “rác” đến kinh khủng, chỉ biết thêm máu cho yêu quái, hại anh ta cả đêm qua hối hả cứu sống bản sao. Đối với chuyện này, Đậu Kiến Nghiệp không tức giận, cũng không kích động, ở trò chơi, anh ta giúp ai, làm chuyện tốt xấu gì cũng có thu hoạch, dù chỉ là một tiếng cám ơn. Đây là nguyên nhân anh ta không thể dứt bỏ thế giới hư ảo.

Đậu Kiến Nghiệp cố chấp trên Internet tìm kiếm cảm giác được khẳng định, một ngày như một ngày tìm kiếm, vòng đi vòng lại, không biết mệt để tìm kiếm sự thật không hề có.

Tần Tri mở cửa xe, đứng ở đường chờ Quan Thục Di, anh hơi bối rối, khi đối xử với phụ nữ, anh luôn luôn ngờ nghệch, Lang Ngưng đến làm anh không biết làm sao, bảy năm tình cảm, lập tức chặt đứt sao có thể không đổ máu, cũng may mà máu đã chảy hết, nếu không anh và Lang Ngưng đều phải ôm vết thương, chờ đợi chúng mưng mủ.

Tần Tri cảm thấy một sự phiền muộn nghẹn ứ trong lòng mà không thể phát tiết ra ngoài. Anh phải nói chuyện với Lang Ngưng, nhưng vào lúc này, thật sự không thích hợp, lỡ mà xảy ra chuyện, Quả Quả hiểu lầm anh? Phải làm thế nào để kết thúc? Tuyết càng lúc càng lớn, anh đứng một chỗ, những bông tuyết tùy ý tích tụ dần trên vai anh, anh đứng dại ra hơn ba mươi phút, không nghĩ ra một biện pháp tốt. Anh không quen xử lý những vấn đề như vậy, nếu anh quen, Lang Ngưng sẽ không rời khỏi anh.

Tần Tri yên lặng đợi Quan Thục Di, không khí lạnh như băng, lạnh đến xương làm anh hơi hiểu ra.

Hai người phụ nữ, một người làm anh bối rối, một người để anh dựa vào, tình yêu của người khác là tình yêu của người khác. Về phần anh và Quan Thục Di, anh nghĩ, anh đã hiểu, nền móng vững chắc nhất là sự ỷ lại.

Thong thả, Tần Tri bước về phía trước từng bước, anh mơ màng nghĩ, khoảng cách giữa anh và Quan Thục Di càng ngày càng gần. Sự tiếp cận làm anh có cảm giác an toàn, không sợ hãi, không hề phiền chán, anh ỷ lại vào Quan Thục Di, từ tình cảm đến cuộc sống. Ở thời điểm không có cảm giác an toàn, anh cần phải nhìn thấy nàng, đến gần nàng. Chỉ có như vậy anh mới thoải mái.

Quan Thục Di cùng đám người Ô Hồng Ngọc tán gẫu, hi hi ha ha từ toà nhà chính của công ty đi ra, nhận được cả đống khích lệ, tiện thể có vài phần hâm mộ, tâm trạng Quan Thục Di tốt đến không chịu được. Phụ nữ, không phải có được hàng hiệu đồ trang điểm mới thỏa mãn, phụ nữ rất đơn giản, chỉ cần anh tỏ ra ước ao một cách thích hợp, đã là một kiểu lấy lòng hoàn mỹ, Quan Thục Di có được sự lấy lòng nguyên vẹn, nàng được nhóm bạn gái vây quanh, từ tim đến mặt đều là sự hạnh phúc. Ra khỏi công ty, nàng lập tức nhìn thấy Tần Tri đứng dưới lầu, trong tuyết, ngẩng mặt nhìn nàng, vừa nhìn thấy nàng hình như thở dài nhẹ nhõm một hơi, như xác định được cái gì rồi bắt đầu mỉm cười.

Như một đứa trẻ.

Tuyết đậm bao phủ con đường, khoảng cách kỳ diệu giữa họ được kéo gần, Tần Tri nhìn về phía Quan Thục Di, nở nụ cười rất tươi. Anh khẳng định anh đã yên tâm, phảng phất có một cảm xúc kỳ lạ muốn bộc lộ, anh muốn ôm nàng, ôm thật chặt. Anh muốn xin lỗi nàng, vì nửa giờ trước lòng anh đã thầm so sánh người phụ nữ tốt đẹp này với Lang Ngưng mà xin lỗi.

Trong gió tuyết, Tần Tri đứng đó, trên vai toàn là bông tuyết, người này cũng không biết đã đứng bao lâu, đầu anh, trên vai anh đã một đám tuyết đọng. Xa xa, Tần Tri nhìn Quan Thục Di, hé miệng cười, không tiếng động, một ít khói trắng theo miệng anh tản ra trong không khí.

“Đó là…” Ô Hồng Ngọc đứng lại, hơi si ngốc, Tần Tri như thế, đúng là một bức tranh đẹp cô muốn thưởng thức nhất, người đàn ông này… Quanh người anh ta như đang bị bao phủ trong sự khiếm khuyết tình thương – như thiếu vắng hơi thở của người mẹ, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt cô độc, đường nét tuấn tú, nụ cười thản nhiên khiến người khác muốn thương yêu. Thật giống một giống loài bẩm sinh đã hình thành sẵn bản năng làm trỗi dậy tình mẫu tử của những người phụ nữ.

Tần Tri nhấc chân, chậm rãi đi đến cầu thang, anh vội vã bước nhanh đến chỗ Quan Thục Di, vươn tay: “Quả Quả, em chậm một chút, đường trơn, coi chừng ngã.”

Quan Thục Di bước nhanh xuống, gương mặt hạnh phúc, níu lấy khuỷu tay anh, nàng đút tay vào túi áo anh, muốn bộc lộ sự thân mật, nhưng tay Tần Tri lạnh như băng khiến nàng rùng mình. Người này đứng ở chỗ này chờ đã bao lâu? Quan Thục Di vội vàng cởi khăn quàng cổ bao tay anh, quấn được vài vòng, nàng cầm tay anh, trước mặt mọi người không chút che giấu ánh mắt dịu dàng, ngửa đầu ôn hoà, nói: “Con lừa đầu đá?! Hay là chỗ nào bị nhồi chuối thối vào rồi?! Hoặc là anh không cưới em nên cố ý tìm một cớ nằm bệnh viện?”

Tần Tri không trả lời những câu càu nhàu của Quan Thục Di, anh quay đầu về phía mấy bậc thang, lễ phép cười cười với mấy người phụ nữ đang xem kịch vui, sau đó nói với nàng: “Không…… Đứng lâu lắm.”

Quan Thục Di lơ đãng khoác tay vào tay Tần Tri, giới thiệu, “Đây là Tần Tri…… Chồng tôi.”

Những bực bội trước đây từ trong cơ thể nàng biến thành từng sợi dây nhỏ chảy ra, lại theo những bông tuyết trắng noãn từ từ chậm rãi nhập vào những người phụ nữ chưa lấy chồng đứng đối diện. Ô Hồng Ngọc muốn xoay người né tránh. Không sai, trước đây cô từng nói với Quan Thục Di chỉ có heo mới lấy nàng. Nhưng cô nàng này chụp được ở đâu một con heo “thượng đẳng” như thế này? Số cô ấy không tốt đến thế chứ? Cô chậm rãi đi xuống, giơ tay cười: “Xin chào, tôi là Ô Hồng Ngọc, Quan Thục Di không nói xấu tôi với anh chứ?”

“Tôi không thèm!” Quan Thục Di thở phì một cái, nàng thật chẳng nói gì về Ô Hồng Ngọc, khi nàng ở cạnh Tần Tri, căn bản là không có thời gian nói về người khác. Thời gian giành cho nhau còn cảm thấy không đủ, chỉ hận cả đời không thể dính một chỗ, chỉ nhìn phong cảnh đã hạnh phúc. Nói đến người khác chỉ lãng phí thời gian.

Ô Hồng Ngọc cười cười, chỉ lên trời, cô lấy giọng đặc sệt tiếng phổ thông bản địa, mang theo một chút cố ý rụt rè kính nhi: “Làm ơn, mưa đêm đưa ô che, tuyết nhỏ tặng bao tay, đây là những tư tưởng méo mó trong phim. Tuyết lớn như vậy, ngây ngốc đứng ở chỗ này, thật ra lại là rất quan tâm đến cậu. Còn lải nhải …… Nữa. Đừng có nói nhiều, người như vậy rất được, dù thế nào…… Dù thế nào…… Tôi chúc phúc cho cậu, thật lòng, tôi cùng học với cậu, tôi nghĩ…… Thế nào tôi cũng sẽ lấy chồng trước cậu. Không ngờ cậu lại gả trước,…… Rất tốt, thật sự rất tốt, phải biết quý trọng, kết hôn tôi nhất định có mặt …… Cái đồ trúng số độc đắc chết tiệt!”

Quan Thục Di buông tay Tần Tri, nhẹ nhàng ôm Ô Hồng Ngọc, Ngụy Cầm đầy vẻ kinh hoàng nhìn hai kẻ đối địch trao cho nhau một cái ôm trong tuyết, cô đảo đôi mắt trợn trắng, nói thầm: “Thật ghê tởm.”

Sau đó…… Ô Hồng Ngọc buông ra Quan Thục Di giống như một nhân vật nữ chính trong phim truyền hình thong thả lên lầu. Nếu không phải ở cửa trượt một cái thành ra lảo đảo, tư thái nhìn từ phía sau lưng đến là không tệ.

Tần Tri kéo tay Quan Thục Di, quấn khăn quàng cổ giúp nàng, anh nghĩ rồi, vẫn nên nói thật: “Lang Ngưng đến đây.” Nói xong, anh hoàn toàn thoải mái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.