Hạnh Phúc Quả Táo Chín

Chương 21




Dịch: Hoài Phạm

Quan Thục Di lau sàn quán, gió lạnh theo khe hở chậm rãi len vào, thổi những làn hơi, một lớp băng mỏng rất nhanh xuất hiện trên mặt sàn. Nàng hơi rùng mình, quay đầu lại nhìn mùa xuân của nàng.

Mùa xuân cúi đầu đọc sách, căn bản không nhìn đến nàng.

Thật sự là rất lạnh. Từ tâm đến thân thể đều rét lạnh…… Đương nhiên, cũng còn vì một nguyên nhân khác.

Khẽ cắn môi, nghĩ đến tiền điện, Quan Thục Di kéo cây lau nhà đi qua, còn sĩ diện nói: “Chúng ta là cùng ở một thôn đúng không?”

Tần Tri buông sách, mở thảm, lối thoát anh đâu có chặn, muốn vào thì cứ vào, tìm nhiều lý do lộn xộn như vậy làm cái gì?

Quan Thục Di cởi giầy, mặt đỏ rực, ngồi vào bên kia sô pha, chuồi chân phóng vào thảm lông. Sau bốn năm cái rùng mình liên tục, cuối cùng cũng hồi phục.

Tần Tri cười tủm tỉm giúp nàng gói thảm kín lại. Tâm trạng ư? Là vô cùng khoái trá! Nét mặt ư? Như đang bay bổng!

“Đồng hương đồng thân, chúng ta phải yêu thương lẫn nhau. Đúng không?” Quan Thục Di lý sự, không chịu lép vế, cố gắng lấy lại mặt mũi.

“Ừ.” Tần Tri gật gật đầu, thông minh cho nàng bậc thang để trèo. Dù sao mục đích cũng đạt được rồi, nam tử hán đại trượng phu, lui một bước cũng không sao.

“Nút chai, chị hai mệt chết mệt sống, tỉnh đến tỉnh đi, vì chuyện quan trọng cả đời của cậu. Cậu nói đi, cậu thích dạng phụ nữ như thế nào? Chị hai giúp cậu?” Quan Thục Di sau khi khôi phục HP, bắt đầu mở miệng khó ngửi.

Tần Tri nhìn tạp chí trong tay, ảnh bìa là một mỹ nữ tuyệt đẹp. Anh chậm rãi mở miệng: “Dáng người xinh đẹp, tóc dài phiêu diêu!”

Quan Thục Di giận dữ: “Đó là ma nữ!”

Tần Tri giơ tạp chí, chỉ vào ảnh chụp “ma nữ”: “Nếu là cỡ này thì được!”

Quan Thục Di tiếp tục giận dữ, nàng chỉ vào cửa quán: “Quay đầu lại!”

Tần Tri thoải mái nằm xuống, duỗi thẳng người, để che giấu niềm vui và để có thể thoải mái mỉm cười. Nàng muốn đấu trí với anh sao? Không có cửa thắng! Giữa sự khoan khoái, anh cảm thấy hơi xấu hổ, bằng đó tuổi, nếu có thể cứ sống như vậy, anh sẽ khiến cho nàng như thế nào đây?

Nhưng …… Anh đã đùa giỡn nàng. Gương mặt nàng khi tức giận, thật đáng yêu!

Tuyết càng lúc càng lớn, ngoài của sổ xe, cần gạt nước gian nan đong đưa qua lại. Trần Ích Trí cứ hơn mười phút lại phải xuống xe lau cửa sổ. Càng lau càng bực bội. Ông không ngừng đạp phanh. Ngồi phía sau, ba người kia tiếp tục giả chết tiếp tục giả chết, chửi đổng tiếp tục chửi đổng, cứng rắn chống đỡ tiếp tục cứng rắn chống đỡ, dù sao ai cũng không nghĩ đến chuyện rời đi. Trong sự nặng nề, Ngô Gia Dương nhịn không nổi đã mở miệng, kỳ thật những lời này, cả ba người đều muốn hỏi. Nhưng bọn họ không muốn làm kẻ xấu xa.

Tần Tri thật sự ở lại Nhạn Thành? Tần Tri còn có thể giúp mọi người cùng nhau vượt qua? Tần Tri thật sự sẽ sống ở thành phố nhỏ này cả đời? Không ai có thể nhìn thấu Tần Tri. Có lẽ chính anh cũng không hiểu anh ……

“Các anh nói xem, anh cả thật sự sẽ nói rõ tất cả tại nơi đó?”

Vẫn làm bộ ngủ Mã Bách Đông chậm rãi mở to mắt nói: “Anh cả cho tới bây giờ không phải là một người không có chí lớn, trước đây ở Lang thị chỉ vì có Lang Ngưng. Hiện tại đã không còn như vậy. Ngọc quý phải trưng bày ở quầy đẹp, sợ là vị trí mà chủ tịch Thi mời anh ấy không hài lòng? Theo giá thị trường, giá trị của anh cả đang có xu hướng tăng vọt!”

Trần Ích Trí ngồi phía trước, cười lạnh: “Bây giờ còn một cô nương quả táo đấy. Nếu người ta yêu nhau tha thiết, kéo không ra, dứt không rời! Mà rồi thế nào? Anh ta thích sống ở thành phố nhỏ, các anh còn muốn đến đó giơ gậy đánh uyên ương? Nhớ kỹ, gặp Tần Tri, tốt nhất là ăn ngay nói thật, đừng dùng tâm địa gian giảo mà nói chuyện, tôi hiểu Tần Tri, anh ta cho tới bây giờ chưa từng thích điều này. Nếu ai muốn đánh nhau, không tôn trọng chủ kiến của anh ta, đừng trách tôi không để ý tình cảm nhiều năm với mọi người!”

Ngô Gia Dương lập tức giải thích: “Không phải, chúng tôi không có ý định này. Đối với anh cả, tình cảm của tôi không thể kém hơn anh. Ai biết chủ tịch Thi đề ra yêu cầu đó, còn……vì có Tần Tri, mới có chúng tôi. Tôi cũng không muốn làm anh cả khó xử, vấn đề là, ngoại trừ mắt anh cả còn nhìn đến tôi, những người khác đều coi tôi như rác rưởi. Tôi cũng không hiểu, Lang Ngưng nghĩ thế nào. Hiện giờ, tình cảnh cô ta tuyệt vời rồi, Lang thị rối loạn, bảy nước tranh giành. Ai, thật sự là…… Lòng người thật khó đoán. Anh cả coi Lang Ngưng như bảo bối. Người phụ nữ ngu ngốc, bảo bối không làm, lại làm rỉ sắt, các anh nói xem, Lang Ngưng có hối hận không?”

Hách Dật Nguyên nói đến tận gốc rạ: “Hối hận thì chưa chắc, người ta hiện tại là trai tài gái sắc, nữ đẹp nam tài, cái gì cũng hoàn toàn thay đổi. Lang Ngưng đó, dù hối hận cô ta cũng không chịu thừa nhận. Cái loại đàn bà này……

Nếu tôi là anh cả, tôi cũng chọn muốn Quan quả táo, không phải nói Lang Ngưng không tốt, sống cùng người phụ nữ như vậy có sung sướng gì mà khoe. Cô ta không phải là bạn gái, cô ta là Bồ Tát ngồi trên toà sen trong nhà, cần tắm rửa sớm tối, dâng hương cúng bái. Cơ thể phải phục tùng, tinh thần phải sùng bái. Lời nói của cô ta phải là mệnh lệnh tối cao, không nghe theo anh nhất định phải chết, đây là vợ sao? Đây là sống lây lất cung phụng một pho tượng bồ tát ở Tây Thiên! Ở cùng cô ta một chỗ thế nào cũng tự ti ……

Để tôi chọn, tôi sẽ chọn quả táo cô nương, tôi thích kiểu phụ nữ này ……” Hách Dật Nguyên hồ hồ nói vài câu, lại cảm thấy không ổn lắm, anh ta ho khan vài tiếng, ngượng ngùng cười, sắc mặt đỏ lên, vội vàng giải thích: “Dù sao cũng chỉ là ý của tôi, lúc này không phải vấn đề giữa anh cả và Lang Ngưng, là nhà Lang Ngưng không cần anh cả mà?”

Ngô Gia Dương vẻ mặt lo lắng, hít vào rồi lại lắc đầu: “Tôi thấy anh cả chưa chắc thích cô Quan. Người khác không biết, nhưng tôi biết. Anh cả là người yêu sâu nặng, nhiều năm như vậy… Chúng ta mỗi ngày thật tâm cười nói với anh ta. Còn anh ta? Nói đi là đi, nói cho cùng là không quan tâm đến chúng ta…… Anh nhìn ánh mắt anh ta, căn bản là không nhìn xuống cô Quan, các anh cho hai người bọn họ là quan hệ đó sao? Tôi không thừa nhận! Lúc cô ấy đánh vào đầu anh cả, âm thanh giòn tan! Làm tôi sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, đó là đầu của anh cả đó, ai còn dám lấy Mẫu Dạ Xoa về nhà? Ai có thể hiểu được anh cả nghĩ thế nào là tốt rồi, trời lạnh quá, các anh nói chúng ta có phải điên hết rồi không? Ngồi ở đây bao lâu rồi?”

“Anh có thể không đến.” Mã Bách Đông đối với Ngô Gia Dương luôn luôn không có ấn tượng tốt. Lại nói Ngô Gia Dương cũng đáng thương, đi bằng đó năm vẫn chưa có địa vị xã hội.

“Tôi không thèm! Tôi không đến, các anh lặng lẽ cùng anh cả đến công ty chủ tịch Thi ăn tạp, tôi ở bên đường hít gió tây bắc? Không có cửa đâu, chết tôi cũng chết theo các anh. Vài năm qua nhà tôi mới ngẩng đầu lên được, vất vả lắm mới có thể thẳng lưng nói chuyện. Tôi không phải đang đưa ra ý kiến sao? Chúng ta không phải đang thảo luận sao!xxx xxx (tiếng chửi), một đám không có lương tâm, vai người xấu toàn để cho tôi làm!” Ngô Gia Dương cãi lại.

“Vậy nói tiếng người đi, làm chuyện của người còn thúi lắm! Tôi không thích nghe người khác nhận xét về Tần Tri, Tần Tri có lỗi với ai cũng không đến lượt anh bàn!” Trần Ích Trí lạnh lùng buông một câu.

Trong xe dần bình tĩnh lại……

Tiến vào thành phố nhỏ. Trần Ích Trí quẹo vào một trạm xăng dầu, xoay tay đòi tiền: “Trả tiền, đừng giả chết, tôi biết các anh đều tỉnh!”

Hách Dật Nguyên bất đắc dĩ đưa tay vào túi: “Bao nhiêu tiền?”

“Hai trăm!”

“Con khỉ! Lúc vừa ra khỏi thành phố không phải đã đưa cho anh hai trăm sao?”

“Tôi không tính sai cho ai. Từ đây đánh xe trở về không tốn tiền? Tôi chỉ lấy nửa giá! Trả tiền, một người tám mươi!”

“Bên kia giàu có kìa, bốn mươi được không?”

“Anh định tay không vào nhà người ta? Vào tay không Quan quả táo gom mặt các anh ném các anh ra ngoài!”

Ba người chống đỡ không nổi, hùng hùng hổ hổ cầm tiền ném về phía Trần Ích Trí, Trần Ích Trí mở cửa đưa tiền cho cô bé bơm xăng, điệu bộ như ông chủ của ông chủ: “Thêm hai trăm 93 hào.”

Ngô Gia Dương và Hách Dật Nguyên đảo mắt, bắt đầu nảy sinh ý xấu, bọn họ ló đầu khỏi cửa kính xe bắt đầu trêu ghẹo con gái nhà lành.

“Bé xinh, có thể cho anh xin một cái bao tay không?”

Em gái trạm xăng vẻ mặt khinh bỉ: “Không tiễn!”

Ngô Gia Dương chỉ vào Trần Ích Trí: “Em gái nhỏ, anh trai lái xe nhờ anh hỏi em, không đưa bao tay vậy đưa tất chân được không?”

Em gái trạm xăng càng tỏ vẻ khinh bỉ: “Không tiễn!”

Hách Dật Nguyên chất phác ngơ ngác mở miệng: “Lái xe đại ca nhờ anh hỏi bé, tất chân không được, đưa anh ấy cái bát inox xin cơm đi! Nhà anh ấy cùng quẫn, thiếu cái chén cơm để xin cơm.”

Trần Ích Trí đã sớm miễn dịch với kiểu công kích như thế, đấu đá với bọn họ chỉ tổ hạ thấp bản thân. Vào thành phố, ông còn muốn tiền. Xem cuối cùng mấy đứa cháu cua ba ba nói chuyện đau hay bỏ tiền đau!

Bắt đầu vào trận tuyết đầu mùa đông, đồng bào toàn thế giới đều phải chống đỡ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.