Hạnh Phúc Quả Táo Chín

Chương 19




Dịch: Hoài Phạm

Qua lần kính dày ở cánh cửa, bất ngờ hiện ra ba khối tròn, rõ ràng là ba cái đầu to, trên mặt thể hiện vẻ kinh ngạc, nhìn sơ qua thật đáng sợ.

Tần Tri yên lặng thở dài trong lòng, hôm nay vừa ra cửa đã gặp vận xui, bị mấy tên quỷ sứ bám theo. Anh thế nào mà đến tận nơi này cũng đá không xong mấy miếng bọt nước này?

“Anh cả, chúng tôi cuối cùng cũng tìm được anh!” Ngô Gia Dương nỉ non, ứa nước mắt đẩy cửa xông vào. Sau lưng anh ta, Mã Bách Đông, Hách Dật Nguyên cũng vẻ mặt kinh ngạc, ba người cùng đi vào, đưa mắt đánh giá quán cà phê sách nhỏ bé, dường như không hề thuộc về thế giới trước đây của Tần Tri.

Trong mắt họ, quán cà phê mộc mạc đến dọa người, Tần Tri không thể thuộc về nơi này. Tần Tri là thần trong thế giới tinh thần của bọn họ.

Tần Tri không để ý đến nhóm người kia, còn rất chăm chú làm tiếp việc đang làm dở, nghĩa là cẩn thận giúp Quan Thục Di xỏ tất, đi giày. Hôm nay là ngày gì vậy? Những người này thay phiên nhau đến làm phiền anh sao? Lại chọn đúng thời khắc trái khoáy nhất? Anh thật sự có vài lời cần phải nói đây.

Mã Bách Đông, Hách Dật Nguyên trao đổi lẫn nhau một ánh mắt kinh ngạc, anh cả mà bọn họ sùng bái nhất, lại giúp một người phụ nữ nhìn qua cũng không thu hút lắm mặc tất, mặc giầy, còn phải đi nạng? Đây là tình huống gì?

Tần Tri nâng thắt lưng, chậm rãi ngồi, anh nhìn đứng vẻ mặt kích động của ba người đứng trước mặt, vẻ mặt của họ là như thế nào đây? Không, phải nói là bốn người, còn luật sư Trần Ích Trí, vừa rồi gây xong họa thì chạy.

Vẻ mặt mếu máo, hơn nữa luôn tỏ ra suy sụp là Ngô Gia Dương, thuộc một thế gia nổi tiếng vọng tộc, ăn chơi không chịu thua kém ai. Gia cảnh người từng rất huy hoàng, nhưng bắt đầu từ đời thứ ba thì bắt đầu xuống dốc, nhưng dù sa sút đến thế nào, tính cách quần là áo lượt nhà họ hoàn toàn không có biện pháp xóa bỏ.

Ngô gia sau hai đời suy tàn, đời thứ ba là Ngô Gia Dương. Ngoài một mảnh đất ở vị trí trọng yếu trong đô thị, ngoại trừ chút ít tiếng tăm và quan hệ với bên ngoài, tài sản cơ hồ đã không còn. Tuy nhiên, người nhà Ngô gia tính khí không đổi vẫn như trước thích phùng má giả làm người mập. Nơi nơi đi dự tiệc thì bọn họ thừa nhận không kham nổi những tụ hội, lại sợ giai tầng bên trên quên bọn họ. Cho nên…… Những ngày sau này của họ thật không dễ dàng.

Tần Tri lần đầu tiên nhìn thấy kẻ vô lại quần là áo lượt này mấy năm trước ở thủ đô. Lúc ấy anh đang ở phòng cảnh sát làm một ít thủ tục cho công ty mới. Đã qua chín giờ, người này dựa vách tường, vẻ mặt lưu manh bẳn gắt chỉ vào cục trưởng cục cảnh sát kêu chắt lớn, hình như là vì một bằng hữu lưu manh của anh ta bởi vì chơi mạt chược bị bắt. Sau đó Tần Tri mới biết, luận bối phận, anh ta đúng là biểu thúc* của người này, nhưng ai biết được, biểu thúc là biểu họ thứ mấy ngàn? Ngày đó cũng vừa vặn trời mưa to, Tần Tri vừa lên xe, anh ta lại không da không mặt mũi chui vào ngồi cùng. Tần Tri tốt tính đưa anh ta đi, dọc đường đi không ngừng nghe anh ta như gia gia của gia gia không ngừng khoe khoang. Sau cùng, Tần Tri đưa anh ta đến Lang thị. Người như thế, theo đạo lý thì ai cũng sẽ không dùng, vì thế nào cũng trở thành mầm tai hoạ tránh không kịp, nhưng Tần Tri vẫn trọng dụng anh ta, không chỉ nhất thời mà thực sự cộng tác trong nhiều năm.

* Biểu thúc: con trai của bà cô hoặc bà dì

Bốn năm trước, trung tâm mua bán lớn của Lang thị vừa mới trang hoàng, nằm ngay ngã tư đường lớn vừa được mở rộng. Hai lớp lưới sắt bao hai bên trung tâm cũng làm giao lộ ngã tư bị vây hai mặt. Trừ xe bus, người đi đường phải đi gần mấy chục mét mới có thể nhìn thấy cầu vượt đi thông qua. Lúc ấy Lang thị nhận vô lại Ngô Gia Dương đã hơn một năm, công ty đã nhiều lần áp lực yêu cầu Tần Tri sa thải anh ta. Tần Tri đành đưa tên ngốc to miệng kia đến làm ở chi nhánh ấy, cứ như vậy, khó xử của mọi người đơn giản được giải quyết. Người này đến đó, mỗi ngày, mỗi ngày, mỗi ngày bưng một chén nước trà, uống trà của giám đốc, tổ chức cho đủ mọi trò đấu đá cho cấp dưới, lãnh đạo thiếu chút nữa bị anh ta bức thành điên. Nhưng nếu đuổi anh ta lại làm mất mặt mấy thế hệ người quen. Nhà anh ta quan hệ rất rộng là sự thật, hơn nữa quen biết nhiều, hình như ai cũng có liên hệ. Ai cũng biết ai, thật sự không có cách nào mở lướt sắt hai bên cửa hàng lớn của Lang Thị, dám mở năm mét lưới chỗ xe bus len qua để người đi đường qua lại.

Sau một năm, trung tâm thu vào mấy ngàn vạn mà lương cả năm của Ngô Gia Dương chỉ có hai mươi vạn. Không có hoa hồng, không tiền thưởng. Nhưng ngay cả như vậy, trong thâm tâm anh ta vẫn coi Tần Tri là anh cả, so với anh ruột của anh ta còn gần gũi hơn. Cho dù Tần Tri kêu anh ta đi chết, anh ta cũng chẳng từ, đương nhiên, đây là lời anh ta nói.

Về Mã Bách Đông, không rên một tiếng, mặt như mướp đắng, người này cũng là một kẻ có tài. Đôi khi, tính toán kinh doanh so với Tần Tri còn nhanh hơn. Nhưng về phương diện nhớ người, dùng người thì còn kém xa.

Trước khi gặp Tần Tri, Mã Bách Đông đang làm công việc viết hoá đơn cho một khu chợ hoa quả. Tiền lương bảy trăm nhân dân tệ. Những người quen biết đều biết nói người này là nhân tài, bởi vì anh ta có thể nội trong  mười giây tính toán chi phí cho một xe hoa quả, phí đi đường, tiền thuế, lượng nhu cầu cuối cùng của dân cư thành thị đối với loại hoa quả này, trừ đi số lượng hư thối và hao tổn thông thường, cuối cùng có thể thu vào bao nhiêu. Nhưng vì sao Mã Bách Đông chỉ có thể kiếm được số tiền lương bọt bèo như vậy? Bởi vì anh ta xuất thân là nông dân, chỉ học đến hết sơ trung. Anh ta không khéo ăn khéo nói, không tiền vốn, xung quanh lại không có Bá Nhạc giúp đỡ, nên mặc kệ có thể tính rõ ràng đằng sau dấu chấm có bao nhiêu số thập phân, mặc kệ có thể nhanh chóng đoán trước đến sau ba năm đầu tư, lợi nhuận thu vào là bao nhiều, anh ta cũng chỉ có thể ở thị trường hoa quả viết hoá đơn.

Tần Tri kéo anh ta về công ty, đưa mức lương một năm mười vạn, không hoa hồng, không tiền thưởng như trước. Nhưng từ đó về sau, Mã Bách Đông chỉ làm việc vì Tần Tri, hơn nữa, anh ta chỉ nghe một mình Tần Tri, lời nói của những người khác không để vào tai. Người này nói không nhiều, tính tình cổ quái còn hơi khép kín, có phần không thích người lạ, không thích gặp người ngoài.

Trừng trừng nhìn Tần Tri là Hách Dật Nguyên, anh ta là lái xe của Tần Tri, thư ký của Tần Tri, chân chạy vặt của Tần Tri, người phụ trách tổng hợp hành chính của Tần Tri. Lương một năm tám vạn. Không hoa hồng, không tiền thưởng.

Ban đầu người này là xưởng phó của một công ty quốc doanh lão làng về bóng đèn. Anh ta phụ trách hơn một ngàn công nhân viên chức trong nhà xưởng, cộng thêm hơn ba trăm công nhân viên đã về hưu. Bản thân anh ta mở một cửa hàng sửa chữa xe. Mỗi tháng nhập vào một ngàn ba trăm chiếc.

Hách Dật Nguyên sau khi tốt nghiệp theo cha đến xưởng, làm việc âm thầm không tiếng tăm trong mười năm. Khi nhà máy thua lỗ, Hách Dật Nguyên, bắt đầu mười năm như một ngày vẫn tiếp tục vì những công nhân mà làm việc. Không ai yêu cầu anh ta làm vậy, chính anh ta cũng có một cửa hàng mặt tiền. Nhưng anh ta là một người có trách nhiệm, anh ta đảm bảo cho nhân viên bậc thấp nhất công ty, giúp đỡ nghiệp đoàn, phụ trách đoàn ủy, phụ trách hội phụ nữ, phụ trách chỗ phục vụ. Những người khác, có lẽ đã sớm quên vị lãnh đạo nhà xưởng không có thật, bởi vì khi nhà máy phá sản cũng chỉ còn tài sản là vài khu nhà xưởng rộng vài mẫu. Qua năm ấy, Lang thị muốn mở một xưởng chế biến thực phẩm. Cứ như vậy, Tần Tri theo lời Lang Ngưng, tìm người đàm phán. Hách Dật Nguyên ba mươi chín tuổi i, được nhóm công nhân viên chức đề cử là người đứng ra đàm phán. Nói cho đúng, Tần Tri đã đưa ra một vài lợi ích, nhưng bị Hách Dật Nguyên cự tuyệt. Anh ra vừa trấn an những nhân viên lâu năm, vừa đấu tranh với nhóm công nhân cố chấp muốn tranh thủ chút quyền lợi cuối cùng, vừa đối mặt với những xưởng sản xuất gần như rách nát. Cuối cùng cũng có người đứng ra nhận trách nhiệm, nói ra câu nói của Hách Dật Nguyên, chính là: “Tôi nhận mười năm tiền lương của công ty, bây giờ nhà máy không còn, tôi muốn vì tiền lương 10 năm chịu trách nhiệm đến cùng!” Tần Tri khâm phục tấm lòng anh ta, đưa anh ta đến Lang thị. Sự thật chứng minh, người này trung thực, cũng rất năng lực. Đưa anh ta vào vị trí nào, anh ta cũng nắm cục diện trong tay rất nhanh, làm tốt công tác được giao, là nhân tài quản lý xuất sắc có trách nhiệm tâm. Tuy anh ta không phải người tốt nhất, nhưng là người được tin tưởng nhất.

Lang thị đến bước đường này, không thể nói Lang Ngưng là người không có năng lực, trên thực tế cô có tài. Cô trực tiếp nắm quyền kinh doanh từ tay cha mình, quả thực là một bước tới trời, ở vị trí này, người phụ nữ không tránh khỏi có sự kiêu ngạo quá lớn. Cô chưa bao giờ cảm thấy năng lực của Tần Tri có thể làm được gì nhiều, cũng không thừa nhận những gì Tần Tri đã làm. Tần Tri không ai biết đến vẫn vì cô tổ chức một hậu phương ổn định, vì cô bồi dưỡng vô số quản lý tài năng. Những việc anh làm, cơ bản là cô nhìn không tới. Có lẽ, nếu hai người lúc ấy không có quan hệ yêu đương, Lang Ngưng sẽ nhìn ra sự thật. Nhưng thật đáng tiếc, Tần Tri ngay từ xuất phát ban đầu đã chọn sai đường chạy. Hơn nữa, anh dùng người cũng không phù hợp với Lang gia, lại thêm xương cốt Lang thị vốn đã có sẵn hương vị gia tộc. Cho nên việc tốt bị mọi người xem nhẹ, việc không tốt lại bị khuyếch đại vô giới hạn.

Một kẻ du côn vô công rồi nghề kiêu căng làm loạn, một nông dân thô lỗ ăn khô nói khốc, một tiểu thị dân tính cách ngoan cố như một tảng đá khó ngửi, cộng thêm một vị luật sư hủ lậu cay nghiệt đang gặp rủi ro Trần Ích Trí, bốn người hoàn mỹ hợp thành một thùng rác, bọn họ là tội lỗi " tày trời " của Tần Tri, sai lầm lớn nhất, là thứ đồ cặn bã đầu sỏ ở công ty của Tần Tri đó, là đại sâu mọt, là bốn chân của một con chó nhỏ. (A, dịch đến đây mà cảm thán thay cho anh Tri, bị người ta coi như cẩu >_<). Với thanh danh nhà họ Lang, quả thực là hôi không chịu nổi.

Tình cảm của cả bốn người và Tần Tri cũng rất kỳ lạ. Bởi vì anh cuối cùng cũng không coi họ là thâm giao, cũng chưa bao giờ để họ trong lòng. Chỉ vì anh an bài tốt mọi chuyện, mỗi ngày nhàn nhã bưng trà ngồi ở văn phòng, ai cũng không biết anh đang làm gì. May là vẫn còn Lang Ngưng tín nhiệm anh, nghe anh. Đương nhiên, đó là trong vài năm đầu tiên.

Tần Tri giữa khoảng cách, nhưng bốn người vẫn ôm ý niệm tri kỷ hoạn nạn cùng nhau trong đầu.

Mặc dù họ không nghĩ sẽ chết vì Tần Tri, nhưng những con sâu làm rầu nồi canh như vậy, Lang thị cũng không muốn lưu, trừ luật sư Trần vẫn không ngừng thắng kiện bên ngoài giúp cho Lang Thị. Luật sư Trần cũng không hiểu vì sao ông đã muốn làm luật sư tự do rồi, mọi người còn muốn giữ ông lại? Còn ba người kia, sau khi Tần Tri rời công ty hai tháng, bị công ty đuổi việc. Tất nhiên trong tâm trí Lang gia, ai muốn nuôi không một đám rác rưởi? Đương nhiên, ba người họ kiên quyết không thừa nhận mình là rác.

Nâng ly trà lên, Tần Tri nhìn thoáng Quan quả táo đã tránh ra phía sau, trong lòng tức chết ba người. Không chọn lúc nào đến, đến ngay lúc này? Thật là không vừa mắt. Anh và Quan quả táo đang tìm cơ hội nói chuyện tình cảm, lại phải tìm cơ hội khác. Ai biết cơ hội đó khi nào thì đến? Nghĩ đến đây, sắc mặt Tần Tri càng u ám, cực kỳ u ám.

“Làm sao mà tìm được tôi?” Tần Tri hỏi lạnh như băng.

Ngô Gia Dương lập tức nịnh nọt chạy lại, hai người kia yên lặng không nói gì, chỉ vào anh ta, tự lau tội lỗi bản thân sạch sẽ, hai vị này là kẻ nhìn sắc mặt mà làm, Ngô Gia Dương chỉ là người không có đầu óc.

“Anh cả, tôi tìm mấy người bên công an, anh cũng biết tôi là người có mặt mũi có địa vị mà. Từ lúc anh đi rồi, tiểu đệ mỗi ngày đều đi khắp nơi tìm anh, khổ không nói hết. Nói thật, mỳ sợi của cảnh sát thật khó nuốt, mỗi ngày chỉ có ba loại, đều là mỳ sợi gạo, anh cả, nhắc tới căn tin mới nhớ, đồ ăn căn tin cũ thật là ngon, cái đó…… Ui! Tên ngốc Hách Dật Nguyên, sao lại đánh tôi?”

Ngô Gia Dương ôm đầu vừa kêu vừa tức giận nhìn Hách Dật Nguyên. Hách Dật Nguyên và Mã Bách Đông vẻ mặt hung ác trừng mắt nhìn anh ta. Anh ta rụt cổ, thì thào tiếp tục giải thích: “Tôi tìm vài người liên quan, cái người XX theo dõi Trần Ích Trí, tôi chỉ biết người XX biết Trần Ích Trí biết anh cả đang ở đâu, cho nên tôi lại tìm XX XX, mỗi ngày làm cái gì xx xx ở sau cửa nhà Trần Dật Nguyên, gần đây nhất, cái người XX XX gần Trần Dật Nguyên……”

“Câm miệng.” Tần Tri bất đắc dĩ bảo Ngô Gia Dương khép cái miệng đang không ngừng phun nước bọt (nguyên văn là 满嘴喷粪 – miệng đầy phân ấy ạ, ặc >O<). Anh và người này tận trong gốc rễ không có cách thông hiểu lẫn nhau.

Ngô Gia Dương ôm miệng bĩu môi, ủy khuất nhìn anh: “Anh cả, mấy tháng này XX ……”

Tần Tri dựa vào ghế dựa, hơi co người giãn cho đỡ mỏi, anh nhìn ba người trước mặt, thở dài cam chịu, nói: “Tôi nói thế này, tôi bây giờ cũng vậy. Để Phật quá giang, các anh còn có thể làm gì, cố chấp làm gì? Mọi con đường đều dẫn đến La Mã. Các anh tìm được tôi thì có ích gì? Tôi không phải Lang Ngưng, trong tay không có thế giới lớn như vậy cho các anh. Các anh nhìn đi, thế giới của tôi chỉ nhỏ như vậy, cũng đã chuẩn bị cả đời này sống như vậy. Các anh biết không? Tìm tôi cũng vô dụng!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.