Hạnh Phúc Quả Táo Chín

Chương 14: Tiểu thư Táo [1]




Dịch: Hoài Phạm

Quan Thục Di đẩy xe lăn cùng Tần Tri chuồn đi từ 6 giờ chiều đến 7 giờ sáng.

Mỗi buổi sáng, Quan Thục Di đều ở nhà thay đồng phục công ty, chuẩn bị đi làm, nhìn gương rửa mặt đánh mắt kẻ môi, còn phải làm ra vẻ đang rất vội vã.

Nàng cảm thấy hết sức vất vả, mỗi ngày đều phải bịa một lô những lời dối trá về công ty để che giấu chuyện thất nghiệp với Quan mẹ.

Một lần nói dối, cần một ngàn lần nói dối khác để lời nói dối ban đầu có " độ tin cậy " cao hơn. Bây giờ nghĩ lại nàng vẫn còn sợ, nếu tên Nút Chai kia không chìa một tay vớt nàng lên, không biết nàng rơi xuống tầng địa ngục thứ mấy. Núi đao nàng dám leo, biển lửa nàng dám xuống, nhưng còn Quan mẹ… Một đao chém nàng nàng cũng không muốn nghe bà lải nhải!

“Tần ông nội cũng thật là, biến mày thành nô lệ lao động. Đứa cháu của ổng, tính tình kỳ cục quá! Về đây bốn tháng rồi, chưa nói chuyện với hàng xóm quá ba câu. Gặp mẹ là một tiếng " dì ", chướng tai quá sức! Luận vai vế nó phải kêu mẹ là thím. Thím thì là thím, còn dì…”

Quan mẹ vừa gắp cho Quan ba ba một miếng mỡ heo, vừa bắt đầu phản xạ không điều kiện mỗi ngày – lải nhải.

Quan Thục Di bỗng nhiên nhỏm dậy, chính nàng cũng giật mình thắc mắc vì sao lúc mẹ càm ràm Tần Tri nàng lại cảm thấy bực bội?

Nàng cười cười, nhìn Quan mẹ, nửa đùa nửa thật: “Mẹ, tiện thể thôi mà! Tần bà nội lớn tuổi, Tần gia gia nghễnh ngãng, Nút Chai phải làm vật lý trị liệu. Hơn nữa, hôm qua Tần bà nội cũng biếu mẹ một nải chuối to rồi. Mẹ có gặp anh ấy, cũng đừng bắt bí người ta chứ?”

Kỳ quái!

Trước kia mẹ nàng có bắt bí người này người nọ, nàng cũng chưa bao giờ tỏ vẻ dọa người như thế?

Nhưng mẹ cũng thật là, cái gì cũng nhận của người ta.

Quan mẹ ngây người, lập tức quay qua dò xét Quan ba ba, ông cau mặt, nhíu mày nhìn bà. Quan mẹ vội thò tay xuống gầm bàn, nhéo đùi Quan Thục Di một cái, vội vàng tươi cười, giải thích: “Không phải đâu. Người ta là cảm ơn Quả Quả giúp đỡ. Hơn nữa, chuối vốn dĩ mau hư. Không cho nhà mình bỏ đi cũng phí… ” Quan mẹ càng giải thích, tay càng thêm lực.

“A!!!!!!” Quan Thục Di há mồm kêu thảm thiết.

" Đồng hồ báo thức " đã reo, những người dân sống trong chung cư bắt đầu một ngày mới.

Tần Tri không cần dùng xe lăn nữa. Mỗi buổi sáng, anh chống nạng, chậm rãi đi theo Quan Thục D đón xe bus tới quán cà phê, nhân thể tập thể dục cho cái chân bị gãy.

Bọn họ đi một hồi, Tần Tri dừng bước, nghỉ ngơi một chút, mới tập vận động trở lại, các cơ trên chân anh mỏi nhừ, rất khó chịu.

Quan Thục Di đứng cách đó không xa, chắp tay sau lưng, tay cầm một cái túi nhỏ đan thủ công, không biết đang nghĩ gì.

Nhìn nàng trầm mặc, Tần Tri hơi đắn đo, quyết định hôm nay mở miệng trước.

“Hôm nay……”

“Ừ?” Quan Thục Di quay mặt, mỉm cười trả lời. Tiếng “Ừ?” lộ vẻ rất dịu dàng.

Mặt Tần Tri bất giác đỏ lên: “Sáng hôm nay…… Chắc không phải là…… Tiếng của dì Quan?”

“Dì? A, anh nói mẹ tôi! Không được, cứ dì hoài, luận vai vế, mẹ tôi là thím của anh, anh nên gọi bà là thím!”

“……Gọi thím không phải rất kỳ quái sao?”

“Có gì kỳ quái? Tôi thấy kêu dì mới kỳ quái, sáng hôm nay là…… Tôi la đó, công lực thế nào?”

“Cũng…… Cũng được, ở lầu một nghe được, so với…… Thím, còn hơi nhỏ.”

“Mẹ tôi, cứ mỗi buổi sáng lại ngược đãi tôi, chửi tôi dám méc chuyện xấu của bà với ba tôi. Bà ấy tàn nhẫn hạ độc thủ với tôi. Anh không biết đâu, ba tôi rất giỏi, trước kia ba tôi học tập cực tốt, đứng thứ nhất toàn trường. Lúc mẹ tôi vào trường, lập tức có hứng thú với ba tôi……”

Tần Tri chậm rãi đi theo Quan Thục Di. Nàng nhảy lên hàng rào ở ven đường, vừa bước vừa duỗi hai tay giữ thăng bằng, được vài bước thì rơi xuống đường, lại cẩn thận trèo lên tiếp tục đi. Miệng huyên thuyên chuyện trong nhà.

Trong lúc đang đắm chìm trong thế giới của mình, nàng đột nhiên dừng bước, đứng ở bên đường, một tay chống nạnh, một tay dứ dứ: “Mẹ tôi uy hiếp tôi thế này: Quan Thục Di, mẹ nói cho mày biết! Đừng cố tìm cách đối đầu với mẹ, dựa vào tiền đồ của mày, nhiều nhất chỉ có thể gả cho thằng bán trái cây! …… Á……”

Mỗ nữ đột nhiên nhớ tới, què ca ca sau lưng nàng, không phải cũng là “thằng” bán trái cây sao!

Tần Tri nhìn nàng, thái độ đầy vẻ “tôi không hiểu, xin cô vui lòng giải thích”: “Thằng bán trái cây thì làm sao?”

Mỗ nữ thấy tình thế không ổn, lập tức lảng sang chuyện khác: “Sáng nay, mẹ tôi làm tôi sợ muốn chết, tự nhiên hỏi tôi chuyện trong công ty, làm tôi hết hồn…… À…… Nút Chai, anh nói bà nội anh đừng cho mẹ tôi chuối nữa được không, hư thì bỏ đi, cho đã muốn hư rồi, mấy trái chuối đen hết trơn.”

Quan Thục Di đỡ Tần Tri ngồi xuống ghế chờ ở trạm dừng xe bus. Tần Tri cúi đầu, đỏ mặt ngại ngùng vì sự “tiết kiệm” của bà nội. Cũng không sai, bình thường bà nội cũng tiếc rẻ chuối hư không dám vứt đi.

Quan Thục Di cẩn thận đặt một tấm lót lên ghế rồi mới giúp Tần Tri ngồi xuống. Những con gió lạnh lẽo thổi qua rát mặt, những hàng ghế chờ đóng một lớp băng mỏng, lạnh đến thấu xương.

“Cám ơn.” Tần Tri cảm kích nhìn nàng.

Quan Thục Di vỗ vai anh: “Tiểu đồng chí, đừng hở chút là thả chữ cám ơn bên miệng. Khách sáo làm gì! Tôi quăng anh vào thùng rác bây giờ, thật giả dối!”

Tần Tri khẽ nhếch khóe miệng, lực tay Quan Thục Di không nhỏ, anh không thích tật xấu này của nàng. Người càng thân càng thích đánh. Nói xong một câu là lập tức “bốp!”

“Đúng rồi, anh mua Tứ Thư Ngũ Kinh nhiều như vậy làm gì? Hơn ba trăm một bộ, mắc quá, lại còn khó bán nữa?” Quan Thục Di đứng phía trước Tần Tri, vừa nói chuyện vừa xoay người làm động tác tập thể dục.

“Nếu bán không được thì cứ để lên kệ. Thị trường sách báo vốn phong phú, những loại sách này đặt lên giá sách sẽ làm tăng giá trị của quán. Sẽ có người đi mua thêm giá sách.” Tần Tri lấy trong túi áo gió ra hai quả táo sáng nay anh đã tỉ mỉ chọn ra, lặng lẽ đưa cho nàng.

Xe bus đến, hai người vội vã lên xe. Một cậu bé mặc đồng phục trung học nhìn thấy chân Tần Tri, nhỏm dậy nhường chỗ cho “người tàn tật”.

“Cám ơn.” Quan Thục Di nói chân thành, cậu chàng kia đỏ bừng mặt, ra vẻ nghiêm trang nhích lên phía đầu xe.

“Nhóc con, làm chuyện tốt mà lén lút như trộm. Tôi không xấu hổ, cậu ta xấu hổ cái gì. Anh gì ơi, anh đẹp trai quá! Nhích qua một chút, cho tôi ngồi chung với.”

Tần Tri ngồi sát vào, người đàn ông ngồi trong tỏ vẻ bất đắc dĩ nhưng cũng dời chỗ, hàng ghế hai người chen thêm một người nữa.

Xe bus xóc một cái, Quan Thục Di vô tình ép sát vào Tần Tri, một mùi hương nhẹ nhàng chỉ thuộc về nàng len lỏi vào mũi anh, nhiệt độ cơ thể trên người nàng, cảm xúc khi nàng chạm vào người anh qua mấy lớp quần áo… Làm trái tim anh bỗng nhiên loạn nhịp.

Hương thơm trên người phụ nữ sống ở thành phố nhỏ rất dễ chịu. Họ không dùng nước hoa, chỉ một chai sữa tắm, một bánh xà phòng là đủ. Quan Thục Di cũng không ngoại lệ, nàng không thường mua những thứ xa xỉ, mẹ nàng không có thói quen đó, nàng cũng không. Tần Tri thích thú hít mùi xà phòng trên người nàng, một loại hương vị của một nhãn hiệu có từ lâu đời xen với mùi da thịt con gái đương xuân.

Tần Tri nhìn phía sau cổ Quan Thục Di, anh thích nhìn cổ nàng – đường cong rất đẹp. Thế giới màu sắc của những người mắc bệnh mù màu là một thế giới kỳ lạ, anh như thấy những tia sáng kỳ dị từ mái tóc chải gọn của nàng, một vài lọn tóc như phát sáng dưới ánh mặt trời. Làn da nàng tinh tế, vành tai dày, dái tai hơi dài, đeo một đôi bông tai nhỏ hình giọt nước, màu trắng bạc. Đó là thứ trang sức duy nhất trên người nàng.

(Ló đầu:

Vì anh Tần Tri bị bệnh nên khi nhìn những “thứ” trên người chị Di sẽ chỉ thấy 2 màu đen – trắng. Đôi bông tai đó là đôi bông vàng. Bản gốc tiếng Hoa đề cập đến điều này rất “khéo léo”, bạn Phạm thay thế bằng từ tiếng Việt là “trắng bạc” chỉ gần đúng thôi.

Giải thích xong, cắp dép bỏ đi)

Chỉ đơn giản nhẹ nhàng như thế…… Tần Tri cảm thấy cô gái này nhìn cảnh đẹp cũng thấy vui. Nàng hơi lúc lắc đầu, miệng ngâm nga hát, những ngón tay lướt như múa trên di động, dường như rất hài lòng về cuộc sống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.