Hạnh Phúc Ở Kiếp Sau

Chương 38: 38: Tác Thành




Trên đường về, Hiểu Nguyệt vẫn không nói năng gì, cả người bất động vô lực.

Lục Quang Phong và Tiểu Diệp cũng im lặng không muốn làm phiền cô, cứ như vậy quay về Lục gia, mọi người đều rất ngạc nhiên.

Chỉ hơn một tiếng trước, cô vẫn còn tỉnh táo nói chuyện, bây giờ trông như người mất hồn, hỏi gì cũng không nói làm cả nhà hốt hoảng lo lắng.

Đưa Hiểu Nguyệt vào phòng, Lục Quang Phong nói sơ qua cho họ biết, dặn Lục phu nhân và Tiểu Diệp vào chăm sóc cô.

Bên ngoài phòng khách, Lục Quang Vân sau khi nghe xong thì nghiến răng nghiến lợi đập bàn, chửi bới tên khốn Vương Triết Hạo.

"Biết ngay mà, thằng ch* đó nhìn là thấy chẳng tốt đẹp gì rồi, biết vậy ngay từ đầu đấm nát mặt nó ra."

"Thôi đi, con bé nghe thấy bây giờ."

"Nghe thì sao? Chỉ tại hắn mà Hiểu Nguyệt thành thế này, anh để yên được sao?"

"...."

"Dĩ nhiên là không thể để yên."

Lục Chấn Kiệt đột ngột lên tiếng.

Tuy rất tức giận nhưng giờ là lúc phải bình tĩnh, làm quá lên chỉ tổ hại Hiểu Nguyệt buồn thêm.

Ông muốn từ từ mà giải quyết trong im lặng.

Nhất định không để cho Vương Triết Hạo đó ngóc đầu lên được.

Hôm sau, Vũ Nhất Tuệ cũng biết chuyện liền vội vàng chạy đến Lục gia, trong lòng không ngừng chửi mắng đôi cẩu đê tiện kia.

"Hiểu Nguyệt à, cậu đừng buồn nha.

Mình nhất định sẽ đi đánh bọn họ trút giận cho cậu.

Đụng vào cậu chính là đụng vào mình, đáng ghét mà!"

Vừa nói, Nhất Tuệ vừa khua chân múa tay làm động tác đánh người, còn miêu tả chi tiết đánh ra sao, chửi thế nào, cứ thế thành công làm Hiểu Nguyệt bật cười.

"Đúng đúng, cười vậy mới đẹp.

Phải dần chết chúng nó."

Đang vui vẻ thì chuông điện thoại reo lên.

Hai chữ Lâm Du hiện rõ trên màn hình, tim cô như bị bóp nghẹt lại.

Nhất Tuệ thấy thế thì chộp lấy điện thoại, lời nói vàng ngọc được đà tuôn ra như suối.

"Con m* nó, cô còn dám gọi! Không thấy xấu hổ hả? À, mà mặt cô còn dày hơn mặt đường nữa kìa, có ch* gì mà xấu hổ.

Cái thứ cướp bồ của bạn, gia nhập group trà xanh từ khi nào mà chúng tôi không biết vậy?"

"...."

"Sao không nói? Chơi kiệt sức rồi nên không nói được hả? Nếu biết nhân cách cô thối tha thế này, lúc trước tôi chẳng thà tiếc mạng mà ngăn cản Hiểu Nguyệt cứu cô.

Cái thứ làm ơn mắc oán, ăn cháo đá bát không biết xấu hổ."

"Tôi muốn gặp Hiểu Nguyệt."

"Gặp cái cmm...."

Chưa kịp nói xong, điện thoại đã rời khỏi tay, Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng đáp lời khiến người bên kia chột dạ.

"Địa chỉ."

"Ở quán cà phê cũ tụi mình hay tới."

Cô lập tức cúp máy.

Mọi người nói đúng, chuyện này vốn dĩ nên dừng lại được rồi, chẳng tội gì phải buồn phiền cả.

Điều quan trọng bây giờ là phải xử lí tốt đôi cẩu nam nữ đó.

Hiểu Nguyệt đứng lên đi đến chỗ của Lâm Du, cô cũng bảo Nhất Tuệ về trước, mình sẽ tự xử lí chuyện này.

Nếu cho cô nàng này đi theo, ngày mai cả quán cà phê sẽ nổi tiếng trên mạng mất.

Thấy cô chịu ra ngoài còn định đi đâu đó, Lý Nhã Tịnh sốt ruột gọi con lại.

"Con định đi đâu thế? Mẹ đi cùng."

"Không sao đâu mẹ.

Con ra ngoài thư giãn, tiện thể dọn rác thôi ạ."

"...."

Nói xong cô đi ra ngoài, để lại mọi người sửng sốt trước lời nói của cô.

Trong quán cà phê, Lâm Du đang ngồi chờ.

Nhìn khuôn mặt hốc hác, tiều tụy kia cũng đủ hiểu cô ta chật vật thế nào.

Xe của Hiểu Nguyệt dừng trước cửa.

Cô từ từ khoan thai bước vào.

Nhìn thấy cô tới, Lâm Du vội vàng đứng lên mời.

"May là cậu đồng ý tới.

Ngồi đi."

"...."

Lâm Du tỏ ra niềm nở đón cô làm cô chán ghét vô cùng.

Cứ như mọi việc xảy ra chẳng liên quan tới cô ta vậy.

"Cô còn có mặt mũi gặp tôi cũng lạ thật đấy."

"Mình...mình hôm nay gặp cậu là để...xin cậu tha cho Triết Hạo đi.

Anh ấy..."

"Tôi không còn dính dáng gì với hắn nữa."

"Vậy sao cậu còn chèn ép anh ấy? Công ty của Hạo sắp phá sản đến nơi rồi."

"Đó là do hắn tự làm tự chịu."

Từ lúc biết Vương Triết Hạo làm tổn thương Hiểu Nguyệt, Lục gia đã không tha cho hắn.

Lục Quang Phong bắt đầu thu thập những bằng chứng đen của Vương thị, tham ô công quỹ, rửa tiền, buôn bán hàng cấm,...!Và còn nhiều thứ khác nữa.

Đồng thời cũng ra thông báo, doanh nghiệp nào còn hợp tác với Vương thị sẽ được một vé vào danh sách đen của Lục thị.

Các công ty điên cuồng hủy hợp đồng, làm tổn thất không biết bao nhiêu dự án, giá cổ phiếu tụt dốc không phanh.

Vương thị đang phải gánh một món nợ khổng lồ, thậm chí còn có nguy cơ phải đi hầu tòa.

Hiểu Nguyệt cũng đã biết chuyện này do anh mình làm, nhưng cô chẳng hơi đâu mà quan tâm.

Giờ Lâm Du lại đến đây cầu khẩn cô vì hắn khiến cô càng không hài lòng.

"Cậu không nghĩ đến bao nhiêu tình cảm của anh ấy giành cho cậu sao? Dù gì cậu cũng chỉ là người đến sau, cậu cũng có một phần trách nhiệm."

"Đến sau? Trách nhiệm? Ha ha! Cô đang nói chuyện cười với tôi đấy à?"

Hiểu Nguyệt càng kinh tởm cô ta.

Vốn tưởng cô ta chỉ đơn giản là kẻ thứ ba xen vào chuyện người khác, ai ngờ lại còn trơ trẽn như vậy.

"Mình và anh ấy đã hẹn hò với nhau trước, sau đó do nhà mình gặp một số vấn đề nên anh ấy mới..."

"Câm miệng! Cô nói mà không biết ngượng mồm à? Vậy sao không dữ hắn cho chặt, để hắn đến tán tỉnh tôi, giờ còn quay ra nói tôi là kẻ xen vào?"

"Mình..."

"Sao lúc đó cô không nhắc nhở tôi mà cứ làm thinh? Như vậy vừa được lòng hai bên, vừa có thể duy trì mối quan hệ bạn bè."

"...."

"Hay là hai người cùng lên kế hoạch lừa tôi? Đến khi tôi vào tròng thì moi cả ruột tôi ra."

"Bây giờ còn muốn tôi chịu trách nhiệm gì? Bồi thường à? Tôi nghĩ chẳng có con số nào đủ cho lòng tham của các người."

"Thôi đi!"

Lâm Du đứng dậy đập bàn.

Cô ta chẳng thể nghe một lời nào của Hiểu Nguyệt, cho dù tất cả đều là sự thật.

"Chính vì gia cảnh nhà tôi không giống cô, không phải tiểu thư ăn sung mặc sướng như cô, tôi phải tìm cách giúp cho gia đình tôi.

Cô làm sao hiểu được chứ?"

"Dùng thủ đoạn dơ bẩn để tính kế người khác còn than khổ, hai người đúng là một cặp trời sinh đấy."

Hiểu Nguyệt đứng dậy, cô liếc mắt khinh thường nhìn Lâm Du, nói một câu cuối cùng trước khi rời đi.

"Cô đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, Nhất Tuệ và Uyển Nhu cũng chẳng muốn gặp cô đâu, đừng có mà làm phiền họ.

Đáng lẽ ra cô nên quay về giúp đỡ bạn trai cô hơn là ngồi đây trách móc tôi.

Coi như tôi tác thành cho hai người."

Cô ngay lập tức đi ra ngoài.

Ở đây thêm phút nào chỉ làm cô khó chịu thêm phút ấy.

Lâm Du bị bỏ lại, nghe những lời nói khinh miệt của Hiểu Nguyệt, cô ta giận dữ nghiến răng ken két.

Một lúc sau, cô ta gọi điện cho một người nào đó, nói chuyện xong thì cười nham hiểm..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.