Hạnh Phúc Nhất Là Khi Có Anh

Chương 200




Một tuần sau, cuối cùng thì thông tin Vân Y và Thiên Hàn đang hẹn hò với nhau cũng được lan truyền qua báo chí, Thiên Hàn và Vân Y cũng không ai lên tiếng phản bác việc này.

Nhưng không vì việc này mà Vân Y tránh mặt không đi làm, cô vẫn đến Bạch Thiên và tiếp tục đảm nhận thư kí của Thiên Hàn nhưng mọi người trong Bạch Thiên lại nhìn cô với ánh mắt cấp trên, hâm mộ vô cùng.

- Nè, thư ký Triệu may mắn thật đấy! Hẹn hò cùng Bạch tổng luôn!

- Phải phải, ngưỡng mộ thật sự!

- Lúc đầu là thấy nghi rồi nhưng sợ bị đuổi việc nên không dám nói!

- Chắc kiếp trước thư ký Triệu cứu cả thế giới quá ta!

Vân Y đang đứng chờ lấy cafe cho Thiên Hàn thì gặp Chu Minh Kì, cậu niềm nở đi đến.

- Triệu Vân Y!

Vân Y mỉm cười.

- Chu Minh Kì!

- Cô quen Bạch tổng sao? Thảo nào cô khi tôi hỏi người yêu cô là ai cô không nói!

Vân Y bị hỏi thẳng thừng không biết phải trả lời thế nào, đành mỉm cười tìm cách bỏ trốn.

- Ừm thì! Thôi hết giờ nghỉ trưa! Tôi lên phòng làm việc đây! Tạm biệt!

Sợ Chu Minh Kì còn hỏi gì nhiều nên cô quyết định chạy lẹ cho chắc. Cầm cốc cafe, Vân Y nhanh chóng đi lên phòng làm việc. Cảm giác khi công khai rồi còn bị nhiều người nhìn ngó hơn hay sao á.

Đặt cốc cafe xuống bàn làm việc của hắn, Vân Y nhăn mặt nhìn con người đang vẫn dán mắt vào màn hình máy tính kia mà nói.

- Lão Hàn, mọi người trong Bạch Thiên cứ nhìn em chăm chăm thiệt sự khó chịu đấy!

Thiên Hàn tay dừng lướt bàn phím lại, đưa mắt nhìn mỉm cười. Cũng đúng thôi! Đang yên đang lành đùng một cái cô và hắn công khai làm con dân một phen hú vía mà.

- Không sao! Em mặc kệ bọn họ!

Vân Y đang định nói gì đó thì điện thoại cô rung chuông, cô nhìn hắn nhăn mặt nói.

- Bác gái!

- Nghe máy đi!

Vân Y nuốt một ngụm nước bọt, hít một hơi thật sâu mỉm cười rồi ấn nghe máy và không quên bật loa ngoài cho hắn nghe cùng.

"Alo"

"Tiểu Vân Y à, sao bác gọi Thiên Hàn không nghe máy, thôi kệ bác nói với cháu!". Bà Cẩm Hà bên đầu dây miệng cười vui vẻ mà bảo.

"Chuyện... chuyện gì ạ!"

"Tiểu Vân Y à, hai đứa tính sớm đi, ông bà phụ huynh đây cũng già rồi, cưới sớm có con để bọn bác có cháu ẵm bồng chứ!"

"À, con..."

Vân Y còn chưa kịp nói hết câu thì bà Cẩm Hà lên tiếng không cho cô có cơ hội phản bác.

"Bác đã bàn bạc với cậu và ba cháu để chọn ngày rồi, hai đứa rảnh thì sang xem rồi thu xếp..."

Vân Y nghe đến đấy thì đoán được bà Cẩm Hà sẽ nói gì tiếp theo, cô vội vã nói lại.

"A... con phải đi họp gấp rồi! Con tắt máy nha bác, à... chuyện ngày tháng thì tính sau bác nha"

"Khoang đã, Vân Y..."

Vân Y vội vã tắt máy, trong lòng thật sự xin lỗi bác nhưng con cũng không biết làm gì hơn ngoài việc dập máy ngang.

Cô hậm hực đặt mạnh điện thoại xuống bàn, ánh mắt lửa đạn nhìn về phía Thiên Hàn mà nói.

- Anh biết đúng không?

Chính xác là bà Cẩm Hà đã gọi cho hắn nhưng hắn đã không nghe máy, biết rõ mẹ mình nói chuyện gì, xoay tới xoay lui cũng có nhiêu việc đấy nên hắn đành im lặng giả vờ không nghe thấy chuông và kết quả là bà Cẩm Hà đã đổi đối tượng sang gọi cho cô.

- Biết! Từ sáng đến giờ mẹ gọi anh trên dưới mười cuộc!

Vân Y cau mày nhìn hắn.

- Cái gì? Ây đau đầu quá, em không nghe thấy gì hết!

Vân Y nói rồi chạy về bàn làm việc mà tiếp tục vùi đầu vào đống hồ sơ. Từ khi tin tức Thiên Hàn cầu hôn Vân Y được rầm rộ ra ngoài thì hai bên gia đình đã bắt đầu bàn gấp rút chuyện hôn nhân của cả hai, hôm nào cũng gọi điện cho Thiên Hàn để nói chuyện này khiến bây giờ hễ nghe thấy tiếng chuông điện thoại là cả hắn và cô đều thở dài mà giả vờ không nghe.

Vân Y và Thiên Hàn đã tính xong hết rồi, bọn họ muốn làm lễ cưới cùng lúc với hai cặp đôi Vũ - Hạ, Phàm - Yên luôn nhưng khi chọn được ngày thì Tử Yên lại có việc phải sang Mỹ nên cả đám đành dời lại. Thế nên Thiên Hàn và Vân Y phải hẹn lần hẹn lượt với bên phía gia đình.

______________________________________

Hôm nay là chủ nhật, Vân Y và Thiên Hàn đang ở nhà thảnh thơi, cô đang ngồi ngoài vườn thì dì Hà đi vào gửi cho cô một cái phong thư.

- Ai gửi thư tỏ tình cho em à?

Thiên Hàn tay bỏ vào túi quần, thông thả đi về phía cô mà hỏi. Hắn đi đến thuận thế ngồi xuống xích đu với cô, vòng tay sang ôm lấy eo cô rồi ngó mắt về cái phong thư kia.

- Của ai thế?

- Em không biết!

Cô lật phong thư qua lại xem ai gửi nhưng không thấy người gửi, chỉ thấy để người nhận chính xác là tên cô, nhanh tay xé phong thư kia ra, vừa mở ra là thì thấy bên trong là một tấm thiệp màu hồng phấn, là thiệp cưới. Thiên Hàn cũng cau mày nhìn về phía tấm thiệp. Là ai đã gửi cho thiệp cưới cho cô, Vân Y còn một người bạn nào thân thiết bên ngoài sao?

Vân Y tròn mắt nhìn tấm thiệp kia, từ từ mở tấm thiệp ra, đôi đồng tử càng ngày càng mở to hơi, lấy tay che miệng tỏ vẻ bất ngờ.

- Là... là của Tô Linh Thực!

- Tô Linh Thực?

- Đúng, anh xem nè!

Vừa nói, Vân Y vừa đưa tấm thiệp hồng vẫn còn thoang thoảng mùi thơm cho hắn xe, chính xác bên trong là tên của Tô Linh Thực.

Chưa kịp xem kĩ thì điện thoại cô lại vang lên, là một số lạ, Vân Y chần chừ một lúc rồi cũng ấn nghe máy.

"Triệu Vân Y, nhớ tôi chứ? Đã nhận được thiệp cưới chưa?"

"Cô... Tô Linh Thực!". Vân Y có chút bất ngờ rồi lại quay sang mỉm cười nói.

"Phải, là tôi đây!"

"Tôi vừa nhận được rồi, thật chúc mừng cô!". Vân Y cười tươi nói vào điện thoại.

"Thật xin lỗi vì không thể đến tận nơi đưa tận tay cho cô được!"

"Không sao!"

"Mong lần cô và Thiên Hàn sẽ đến tham gia lễ cưới của tôi!"

"Được, tôi sẽ thu xếp!"

"Nhớ nhé! Cô và Thiên Hàn là khách mời đặc biệt của tôi đấy! Tôi còn có việc bận, tắt nhé! Gặp lại tại lễ cưới của tôi!"

Vân Y mỉm cười đáp lời rồi tắt máy. Thấy cô đã tắt điện thoại rồi Thiên Hàn mới lên tiếng hỏi.

- Là Tô Linh Thực sao?

Vân Y mỉm cười, đầu ngã vào vai hắn cầm tấm thiệp lật qua lật lại xem thật kỹ rồi đáp.

- Ừm, cô ấy muốn em và anh cùng đến dự tiệc cưới!

Anh... sẽ đi chứ!

- Nếu em đi! Anh sẽ đi cùng em!

- Được!

Ngày dự lễ cưới của Tô Linh Thực cũng đã đến, Vân Y và Thiên Hàn được xem là khách mời đặc biệt của bữa tiệc nên không thể thiếu được. Cô và hắn vừa bước đến buổi tiệc đã khiến mọi người trong đó chú ý, ai nấy đều xuýt xoa ngưỡng mộ.

Vân Y và Thiên Hàn ngồi bên dưới nhìn Tô Linh Thực hạnh phúc trong lễ đường, trao nụ hôn ấm áp cho người cô ta yêu. Vân Y nhìn bọn họ hôn nhau mà bất giác mỉm cười, thấy cô cười Thiên Hàn cúi xuống nói nhỏ vào tai cô.

- Vui như vậy, còn không mau lấy anh!

Vân Y quay sang nhìn Thiên Hàn, lắc đầu cười khẽ.

- Nói nữa là không thèm lấy đấy!

- ...

Sau khi buổi lễ kết thúc việc làm lễ, Tô Linh Thực đã đi xuống tiếp khách và tìm Vân Y ngay.

Tô Linh Thực mỉm cười nhìn Vân Y nói.

- Cứ sợ cô không đến!

Vân Y mỉm cười nghiêng đầu đáp.

- Cô đã ngỏ ý mời, làm sao không đến được! Tô Linh Thực, hôm nay cô đẹp lắm!

- Cảm ơn cô! Rồi hai người định bao giờ cho tôi dự lại đám cưới đây!

- Đừng lo! Sẽ sớm thôi!

Tô Linh Thực mỉm cười, nắm lấy tay Vân Y nhẹ giọng nói.

- Vân Y, cảm ơn cô nhé! Nhờ có cô mà tôi đã hiểu ra và cuối cùng cũng tìm được tình yêu của cuộc đời mình!

Vân Y gật đầu mỉm cười, vỗ lên tay Tô Linh Thực hai cái rồi bảo.

- Không có gì! Là việc nên làm thôi! Nào, mau vào với chú rể đi! Nhớ phải thật hạnh phúc nhé!

- Ừm! Tôi biết mà!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.