Vân Y mơ màng tỉnh dậy trong căn phòng bệnh. Cô ngồi bật dậy nhìn xung quanh.
Sao cô nằm đây? Thiên Hàn đâu? Thiên Hàn đi đâu mất rồi?
Vân Y vội vã rơi khỏi giường bệnh chạy xung quanh đi tìm hình bóng quen thuộc của Thiên Hàn nhưng lại không thấy, tim lại đập nhanh hơn, lòng lại bắt đầu nóng như lửa đốt.
Thiên Hàn lại đi đâu nữa rồi?
Đang sợ hãi, hoang mang đi tìm Thiên Hàn thì điện thoại của cô nhận được cuộc gọi từ Nhất Phàm.
"Tiểu Vân Y! Em mau đến địa chỉ anh vừa gửi sang! Thiên Hàn lại có chuyện rồi!"
Đôi đồng tử của Vân Y mở ra hết cỡ, tim cô bỗng dưng thắt chặt lại khi nghe Tư Vũ nói, tay chân như mềm nhũn ra. Thiên Hàn lại có chuyện? Gì nữa đây? Hắn chỉ vừa mới tỉnh lại thôi mà! Sao bây giờ lại...
Bây giờ cô không còn nghĩ được gì nhiều, chạy vội khỏi bệnh viện gọi taxi đến địa chỉ Nhất Phàm vừa gửi.
Thiên Hàn hai ngày nay bỏ đi đâu cô không biết, khi gặp lại thì lại ở bệnh viện, đã vậy còn hôn mê bốn ngày, vừa mới tỉnh dậy không bao lâu thì bây giờ lại xảy ra chuyện. Thật sự là quá chứ chịu đựng mà.
Vân Y vừa xuống xe dừng trước nhà hàng Hoa Niên, vừa nhìn vào đã thấy Lục Hạ chờ sẵn.
- Lão Hàn đâu? Anh ấy bị gì? Sao lại đến đây!
- Ở đây mà chất vấn tao, mau vào trong tìm Thiên Hàn ca ca đi! Nhanh, nhanh, nhanh!
Nói rồi Lục Hạ đẩy cô vào bên trong, Vân Y bây giờ trong lòng cũng lo cho Thiên Hàn hơn đành gác bỏ những câu hỏi trong lòng qua một bên mà chạy vào trong tìm hắn.
Vừa đẩy cửa vào thì hai bên cửa có bốn người hầu đứng xếp đều nhau, cúi đầu cung kính.
- Triệu tiểu thư! Ở đây có hai lối đi, một bên hoa hồng đỏ, một bên hoa hồng xanh, mời cô chọn lối đi!
- Chọn lối! Hai người đang đùa với tôi à? Thiên Hàn đâu?
- Chọn sai lối thì sẽ không gặp được ngài Bạch!
Cái quái gì đang diễn ra vậy? Định chơi trò tìm kho báu với cô à? Còn bảo cô chọn lối, trong lòng đang nóng bừng bừng lo cho Thiên Hàn mà bây giờ còn gặp cái trò quái quỷ này. Vân Y mím môi, cau mày bước về lối hoa hồng xanh.
Vân Y im lặng bước theo lối đi có trải đầy hoa hồng xanh, chân càng lúc càng bước vội hơn, cuối cùng lối đi dẫn đến một cánh cửa lớn, Vân Y chần chừ một lúc rồi đẩy cửa vào. Là sân thượng, lối hoa kia dẫn lên sân thượng của tòa nhà, bây giờ trời đã sụp tối rồi, những cơn gió lạnh bắt đầu ùa về, bầu trời thì lại tối đen như mực chỉ có lởm chởm vài ngôi sao nhỏ. Vân Y nhìn xung quanh vẫn không thấy ai, khẽ cau mày.
"Chẳng lẽ mình đi sai lối sao? Thiên Hàn đừng đùa em nữa!"
Vân Y hít một hơi sâu, nhìn xung quanh, chầm chậm vừa đi vừa gọi.
- Bạch Thiên Hàn! Anh mau ra đây, anh đừng ở đó mà chơi trốn tìm với em! Bạch Thiên Hàn!
- Anh không ra thì em về đấy! Bạch Thiên Hàn!
Vân Y vừa đi được vài ba bước lại bắt gặp thêm một lối hoa hồng xanh nữa, cô cũng chẳng chần chừ mà đi theo ngay. Đôi đồng tử Vân Y bắt đầu mở rộng khi nhìn thấy một hình trái tim cực kì to được xếp bằng hoa hồng và những ngọn nến rực màu được xếp đều theo viền trái tim, Vân Y khẽ cau mày, chân bước vào giữa trái tim kia.
- Bạch phu nhân!
Vân Y quay lưng lại nhìn, là Thiên Hàn, hắn đang mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng cùng với quần tây đen tay cầm tay còn ôm bó hoa hồng lớn đi đến phía cô. Đúng là nam nhân mặc sơ mi quần tây là khiến người ta chết mê chết mệt.
Vân Y đứng nhìn về phía Thiên Hàn, sống mũi bỗng chốc lại cay xé. Thật mừng là Thiên Hàn không sao, tên Nhất Phàm đáng chết đó, lại hùa với hắn lừa cô, làm cô một phen hú vía không suy nghĩ được gì.
Thiên Hàn thấy cô khóc thì lại áy náy, hai ngày nay hắn bỏ cô ở nhà một mình mà bản thân đi lo cho việc hôm nay. Hắn đã kìm lòng lại không nghe điện thoại và cũng không trả lời tin nhắn của cô.
Trong lúc hắn sắp đặt mọi chuyện để có được buổi hôm nay thì đã nhận được nhiều cuộc gọi từ đàn em của hắn. Ai cũng bảo cô đã lo lắng đi tìm hắn, thật sự là hắn hơi quá đáng rồi nhỉ?
Chỉ dặn dò là bảo không thấy hắn, hắn chuyên tâm vào chuẩn bị cho ngày hôm nay để làm cô bất ngờ nhưng ai mà biết được khi đang quay về Bạch gia thì lại có tai nạn xảy ra với hắn. Chuyển thành một bất ngờ khác rồi.
Thiên Hàn đưa tay lau nước mắt cho cô
- Sao thế? Sao lại khóc?
Vân Y cau mày, bật khóc đánh liên tục vào người hắn, giọng đầy trách móc.
- Thiên Hàn, anh đáng ghét! Vừa ngủ dậy đã không thấy anh, đi đâu cũng không nhắn em một tiếng, tên đáng ghét, anh lừa em! Anh biết em sợ lắm không hả?
- Anh đã khỏe chưa mà chạy đến đây! Rồi cái đống này là sao, bỏ đi! Mau về bệnh viện!
Thật không thể tin được là cô nói như vậy, người ta đã dốc công làm để cho cô bất ngờ mà lại...
- Anh biết, anh biết em lo cho anh, anh xin lỗi! Bạch phu nhân, nhìn về phía kia đi!
Vân Y nhìn theo hướng chỉ tay của Thiên Hàn và bây giờ đập vào mắt cô là một bản đèn led cực kỳ sáng màu ở tòa nhà đối diện được phát sáng hiện rõ dòng chữ TRIỆU VÂN Y, ANH YÊU EM
Đôi đồng tử của cô mở rộng bất ngờ nhìn về phía bản led, không thể ngăn được sự ngỡ ngàng, quay sang nhìn Thiên Hàn bắt gặp hắn đang nhìn mình cùng với nụ cười vui vẻ.
- Thích chứ!
- Thiên Hàn! Hôm nay là ngày gì? Sao anh lại...
Vân Y còn chưa nói hết câu thì Thiên Hàn đã một chân khuỵu xuống nền nhà, môi cong lên tạo mỉm cười nhìn cô, nhẹ nhàng hướng chiếc hộp màu đỏ nhỏ xinh về phía cô, từ từ mở nắp chiếc hộp nhỏ trong tay, bên trong là một chiếc nhẫn được đính đá rất tinh tế hiện ra, hắn nhướng mày nhìn cô mà nói.
- Triệu Vân Y! Em biết không? Thích là yêu một thứ gì đó nhàn nhạt, còn yêu là thích một điều gì đó rất sâu xa.
- Anh muốn người sẽ sống cùng với anh suốt đời này là em, nếu đây không phải là tình yêu thì anh không biết tình yêu là gì cả. Anh không dám nói quá nhiều lời như có thể sống chết vì em, nhưng chỉ cần anh ở bên em, anh sẽ cố gắng bằng mọi khả năng của mình làm cho em hạnh phúc, bảo vệ em thật chu toàn.
- Y Y! Với thế giới rộng lớn này, em và anh thật là nhỏ bé nhưng hai tâm hồn đồng điệu của chúng ta có thể bao trùm được cả thế giới này! Triệu Vân Y, anh yêu em! Em có đồng ý làm một nửa cuộc đời còn lại của Bạch Thiên Hàn anh không?
Vân Y hướng ánh mắt bất ngờ xúc động nhìn Thiên Hàn, cô thật không tin được một tảng băng lạnh lẽo như hắn mà có thể làm tất cả những việc này vì cô, quỳ dưới chân cô, nhẹ nhàng nói lời cầu hôn với cô. Tim cô lại đập loạn nhịp vì hắn, Vân Y mím môi nước mắt của sự hạnh phúc bắt đầu đua nhau lăn dài trên đôi má cô, cô gật đầu cười nói.
- Em đồng ý!
Khóe môi của Thiên Hàn cong lên nở nụ cười vui, nhẹ nhàng xỏ chiếc nhẫn vào ngón tay áp út của cô. Đứng dậy ôm lấy vòng tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn sâu, từng chút từng chút một gặm nhấm cánh môi mềm mại của cô, lưỡi hắn mạnh mẽ xông vào khoang miệng cô, điên cuồng mút lấy chất lỏng ngọt ngào của cô, sau đó lại bắt lấy chiếc lưỡi thơm tho của cô cùng dây dưa.
Thời gian bây giờ như ngừng trôi, tất cả những thứ xung quanh như hòa vào sự lãng mạng nhu tình của cô và hắn, hắn thật muốn thời gian có thể ngừng lại, để hắn từ từ tận hưởng hương vị ngọt ngào của cô trong buổi cầu hôn lãng mạn này.