Hạnh Phúc Nhất Là Khi Có Anh

Chương 198




Vân Y không những không ngừng khóc mà bật khóc lớn hơn, bắt đầu lớn giọng với hắn.

- Anh xấu xa! Có biết là em lo cho anh lắm không hả? Đi mất biệt hai ngày rồi cuối cùng lại nằm đấy bốn ngày trời, bây giờ mới chịu tỉnh!

- Anh xin lỗi, là tại anh! Ngoan đừng khóc! Anh sẽ đau lòng!

Hắn không muốn nhìn thấy cô khóc, hắn không muốn nhìn người con gái mình yêu phải bật khóc vì ai cả, kể cả là vì hắn. Hắn muốn cô phải luôn vui vẻ khi ở bên hắn chứ không phải như lúc này, vừa khóc mà vừa mắng hắn.

- Anh còn biết đau lòng à?

- Biết chứ, em khóc như này thì làm sao mà không đau được!

- Hic, tên xấu xa! Hai ngày nay anh đi đâu, gọi không nghe nhắn không đáp! Anh có biết em lo lắm không hả?

- Được rồi đừng hỏi nữa, anh xin lỗi! Để em lo lắng như vậy!

Thiên Hàn nắm lấy tay cô, quan sát kĩ từng chút một từ nét mặt đến thân hình của cô. Chỉ mới có bốn ngày mà cô ốm đi thấy rõ, gương mặt hốc hác với đôi mắt có chút thâm quầng.

- Y Y em xem! Em ốm lại rất nhiều! Tại sao không chịu ăn uống! Đôi mắt bây giờ nhìn giống panda lắm rồi đấy!

- Chẳng phải tại anh sao! Anh cứ nằm lì ở đây suốt bốn ngày trời, làm sao em có thể ăn ngon ngủ yên được! Em sợ... một khi em chợp mắt rồi thức dậy sẽ không thấy anh!

- Xin lỗi, đã làm em lo lắng rồi!

Vân Y lắc đầu tỏ ý bỏ qua, rồi cô lại nhìn hắn mà lo lắng. Thật sự giây phút mà nghe tin hắn bị tai nạn cô như chết lặng, khi nói tình trạng đang nguy kịch cô còn lo lắng hơn, mọi thứ trong cô đều như sụp đổ. Thật không dám tưởng tượng nếu một ngày nào đó hắn không bên cạnh cô nữa thì phải làm sao.

- Bây giờ anh thấy trong người thế nào? Có đau ở đâu không? Có khó chịu ở đâu không?

Thiên Hàn mỉm cười, gật đầu, tay áp vào tim mình hướng về phía cô mà nói.

- Đau ở đây, khó chịu ở đây!

- Bởi vì... nhìn em như vầy anh thật sự đau!

- Y Y, lại đây!

Vân Y cau mày ngồi dậy nhích lên ngồi cạnh hắn, Thiên Hàn đã nhanh chóng vươn tay ôm lấy cô, hắn cảm thấy cô ốm đến mức hắn mà siết chặt vòng tay chắc xương của cô sẽ gãy ra mất. Hắn nhớ cô, nhớ đến phát điên, khi còn nằm đây hắn đều nghe rõ mồn một những gì cô nói, cảm nhận được nước mắt cô rơi ướt tay mình nhưng chẳng thể mở mắt ra mà ôm cô vào lòng, chẳng thể vỗ về cô được, đến hôm nay nghe cô nói sẽ đi tìm Chu Minh Kì kia thì nó như động lực buộc hắn phải mở mắt tỉnh dậy, sau khi khỏe lại phải phạt cô.

Thiên Hàn nâng cằm cô lên, cúi thấp đầu xuống mà gặm nhấm đôi môi mềm mại kia, bốn ngày chẳng được ôm cô, chẳng được gọi tên cô, chẳng được hít hương thơm trên người cô làm hắn nhớ đến phát điên, hắn điên cuồng khuấy động trong khoang miệng cô.

- Vân Y! Mày ăn...

Lục Hạ cùng Tư Vũ từ bên ngoài đi vào, đập vào mắt cả hai là hình ảnh đôi nam nữ ôm nhau thắm thiết, còn đang hôn nhau kia. Lục Hạ trợn mắt, cảm thấy mình đã sai lầm khi bước vào đây, vội nói.

- Cháo... mày ăn đi! Không làm phiền nữa!

Lục Hạ để phần cháo xuống bàn rồi kéo tay Tư Vũ đi nhanh ra ngoài. Thật là biết lựa lúc vào đưa đồ ăn ghê.

Vân Y vội vàng đẩy Thiên Hàn ra, mặt đỏ như quả gấc, người ta đang hôn nhau nồng thắm thế kia mà tự nhiên đôi Vũ - Hạ đi vào làm sập cả hứng.

Thiên Hàn hướng mắt nhìn gương mặt đỏ ứng của cô, bất giác mỉm cười xoa đầu cô nói.

- Y Y, ăn cháo đi!

Vân Y lắc đầu.

- Em không ăn!

- Ăn đi, một chút thôi! Em mong anh tỉnh lại để nhìn thấy em gầy guộc xanh xao như vầy sao?

- Không có!

- Vậy thì ăn cháo đi!

Sau khi ăn cháo xong, Vân Y ở lại phòng bệnh nói chuyện với Thiên Hàn, một lúc sau đó cô kê đầu vào giường của hắn rồi nhắm mắt ngủ một giấc.

Thiên Hàn thì vẫn ngồi đấy, mắt vẫn không rời Vân Y, tay vén những sợi tóc rũ xuống mặt cô sang một bên, lắc đầu nói khẽ.

- Ốm đi nhiều quá!

- Đúng rồi! Còn có việc phải làm!

Không nghĩ nhiều, Thiên Hàn nhanh chóng với tay lấy điện thoại, bấm số của Tư Vũ ấn gọi đi.

"Tụi mày đâu?"

"Bên phòng của Tử Yên! Có gì sao?"

"Chờ tao!"

Nói rồi Thiên Hàn rón rén rời khỏi giường bệnh, không quên bế cô lên đấy nằm để khỏi đau lưng. Nhẹ hôn lên trán cô thì thầm.

- Ngủ ngon!

[...]

Thiên Hàn vẫn mặc nguyên bộ đồ bệnh nhân đi xuống sang phòng làm việc nghỉ ngơi của Tử Yên ở bệnh viện. Vừa thấy Thiên Hàn đi vào, Nhất Phàm đã chau mày hỏi.

- Sao mày sang đây! Có chuyện gì? Khỏe chưa?

Thiên Hàn bình thản ngồi xuống ghế, hướng mắt về phía Thiên Hàn và Tư Vũ mà hỏi.

- Khỏe! Tụi mày chuẩn bị xong hết rồi chứ?

Tư Vũ và Nhất Phàm nhìn nhau, lông mày khẽ cau lại khó hiểu.

- Xong rồi! Tất cả đều như mày nói!

- Mấy giờ rồi?

- Sắp 18h rồi!

- Đến đó!

Nhất Phàm và Tư Vũ trợn trắng mắt, bất ngờ thốt lên.

- Cái gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.