Hạnh Phúc Nhất Là Khi Có Anh

Chương 196




- Bạch Thiên Hàn! Anh đang làm cái quái gì thế?

Vân Y vừa tay vừa bấm loạn xạ vào màn hình điện thoại, gửi một tràn tin nhắn cho người nhận là Bạch Thiên Hàn.

"Bạch Thiên Hàn anh đang ở đâu!"

"Bạch Thiên Hàn anh có nghe em gọi không?"

"Bạch Thiên Hàn anh có chuyện gì à?"

"Bạch Thiên Hàn mau nghe máy!"

"Bạch Thiên Hàn anh sao thế, anh đang làm em lo đấy!"

"Bạch Thiên Hàn!"

Vân Y run run nắm chặt điện thoại, rốt cuộc có chuyện gì, trong lòng cô cứ như có một tảng đá đè nặng không thể nhấc lên nổi. Cô lo cho Thiên Hàn, lo cho hắn lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?

Cô cầm điện thoại, chần chừ định gọi cho bên Bạch gia lớn nhưng lại thôi. Sợ họ lại lo lắng, cuối cùng cô quyết định gọi xe đi tìm hắn.

Cả một ngày trời, tìm ở đâu bọn họ cũng đều lắc đầu bảo hắn không đến.

Ánh chiều tà đang dần buông xuống con phố nhưng giờ này cô vẫn còn lang thang ngoài đường, tay cầm điện thoại mà không ngừng lảm nhảm.

- Thiên Hàn! Anh đâu rồi! Sao không nghe điện thoại!

Đang chuẩn bị gọi lại cho Thiên Hàn thì điện thoại cô lại rung chuông, là Tư Vũ. Vân Y mừng rỡ gấp gáp nghe máy.

"Alo, Tư Vũ... anh có biết..."

"Tiểu Vân Y! Em vào bệnh viện mau, Thiên Hàn đang cấp cứu!"

Cái gì? Cấp cứu?

Vân Y nhanh chóng gọi taxi đến bệnh viện, lòng nóng như lửa đốt, luôn miệng hối thúc tài xế chạy mau lên. Tim đập liên hồi khi biết tin hắn đang ở bệnh viện, tay nắm chặt điện thoại, cầu mong hắn sẽ không sao.

Bước tới trước cửa phòng cấp cứu như chỉ dẫn của một ý tá, Vân Y đã nhìn thấy Tư Vũ và Nhất Phàm đang đứng ở đó, liền chạy nhanh lại ánh mắt hoang mang nhìn vào phòng cấp cứu rồi lại nhìn Tư Vũ và Nhất Phàm, giọng run run hỏi.

- Tư Vũ! Chuyện gì vậy? Sao Thiên Hàn lại cấp cứu! Anh ấy có sao không?

- Vân Y! Em bình tĩnh, nghe anh nói!

- Lúc lão Bạch đang từ nhà hàng Hoa Niên trở về thì bất ngờ có hai đứa bé đang đùa giỡn chạy ra giữa đường, vì tránh hai đứa bé đó mà lão Bạch đã bẻ cua gấp và đâm thẳng vào cột điện! Cú va chạm rất mạnh làm lão Bạch đập đầu về phía trước, mất rất nhiều máu, cơ thể bị thương nặng! Bọn anh vừa nhận được cuộc gọi thì nhanh chóng chạy đến bệnh viện xem tình hình rồi mới dám gọi em đến!

- Vân Y, tình hình trước mắt thì có vẻ nghiêm trọng đấy, nhưng có gì thì em phải bình tĩnh!

Bình tĩnh là bình tĩnh thế nào? Người cô yêu đang nằm trong kia cấp cứu sống chết không rõ mà bảo cô bình tĩnh làm sao được.

Hai chân của cô dường như đã mềm nhũn ra, đứng không còn vững nữa, ngồi bệt xuống sàn bệnh viện. Mất tích hai ngày, để cô lo lắng hai ngày rồi cuối cùng khi xuất hiện lại là ở bệnh viện, hắn đang đùa với cô đấy à?

- Tiểu Vân Y! Bình tĩnh! Sẽ không sao đâu?

Tiếng chân chạy dồn dập về phía Vân Y, Tư Vũ và Nhất Phàm là Lục Hạ và ông bà Bạch Thừa Lâm.

Bà Cẩm Hà cùng ông Bạch Thừa Lâm chạy đến, vội vội vàng vàng hỏi Tư Vũ.

- Tư Vũ, Nhất Phàm! Chuyện gì vậy? Thiên Hàn đâu?

- Thiên Hàn đang cấp cứu bên trong!

Lục Hạ quay sang nhìn Vân đang ngồi thất thần một chỗ thì hiểu cô đang đau lòng đến mức nào, vội ngồi xuống cạnh cô mà an ủi.

- Vân Y! Thiên Hàn ca ca sẽ không sao đâu!

Bạch Thừa Lâm vừa nghe tin thì đã vội cùng bà Cẩm Hà lái xe đến bệnh viện, khi vừa đến cũng gặp Lục Hạ chạy vào nên cả hai đã đi theo Lục Hạ vào đây, từ trước đến giờ ông chưa từng nghe con trai mình bị tai nạn xe bao giờ bởi kỹ thuật lái xe của Thiên Hàn rất tốt, có bằng cấp hẳn hoi, chưa từng bị vướng vào tai nạn xe dù là một tai nạn nhỏ nhất.

- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, mau kể cho bác nghe!

Tư Vũ và Thiên Hàn nhìn nhau, thở hắt một hơi rồi cùng thay phiên kể lại những việc mà bản thân họ biết.

Nghe xong ai nấy đều suy sụp thêm, vì chẳng muốn đụng trúng hai đứa nhỏ cùng người đi đường mà Thiên Hàn đã chọn cách quẹo hướng khác nhưng lại không ngờ đâm thẳng vào cột điện.

Bỗng dưng các bác sĩ, y tá từ đâu đâu chạy đến phòng cấp cứu, vội vã đi vào trong, vừa thấy có Tử Yên, Nhất Phàm đã đi đến hỏi.

- Yên, chuyện gì vậy?

- Tình hình của lão Bạch chuyển biến xấu! Bọn em sẽ cố gắng hết sức! Mọi người cứ bình tĩnh!

Tử Yên trả lời xong thì đi nhanh vào trong, Vân Y vừa nghe Tử Yên nói thì suy sụp hoàn toàn. Cái gì mà chuyển biến xấu? Cô như không tin vào tai mình, nếu Thiên Hàn có chuyện gì thì cô biết phải làm sao? Cô còn chưa được nhìn thấy dáng vẻ của hắn quỳ xuống cầu hôn cô, cô còn chưa được cùng hắn bước vào lễ đường, cô cũng chưa nghe được hắn nói ba từ "Con đồng ý" trong lễ đường của cô và hắn cơ mà. Sao bây giờ hắn lại nằm ở đây còn đang trong tình trạng nguy kịch. Cô không tin.... không tin...

Vân Y trợn mắt, hướng về phía cánh cửa phòng cấp cứu mà bật khóc, đứng dậy xong vào gào thét.

- Không được, Thiên Hàn! Anh ấy không sao mà, Thiên Hàn!

Mọi người thấy vậy thì vội vã đến ngăn cô lại.

- Vân Y! Vân Y bình tĩnh! bình tĩnh đi!

Cô cố vùng ra những cánh tay đang giữ mình lại, giọng điệu tức giận nói.

- Không em phải vào đó cùng Thiên Hàn, anh ấy là đang đùa em đúng không? Em phải vào đó!

- Vân Y! Vân Y! Mày bình tĩnh đi, Thiên Hàn ca ca sẽ không sao đâu! Mày đừng như vậy!

Vân Y lại khuỵu xuống nền nhà, ôm chầm lấy Lục Hạ mà bật khóc nức nở.

Thiên Hàn sẽ không sao... sẽ không sao đúng không?

- Bác sĩ! Hết áp giảm!

- Hơi thở không ổn định!

- Nhịp tim đang yếu dần!

- Tim bệnh nhân ngừng đập rồi!

- Mạch còn đập!

- Máy sốc điện!

- Kích điện!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.